“ Sơ Hạ, cậu nói thật sao? lễ hội khiêu vũ cuối tuần này Cố nam thần cũng đi à?” Lưu Doãn Nhi ngưỡng mộ hỏi.
Doãn Sơ Hạ giống như con thiên nga trắng kiêu ngạo nói, nghển cái cổ trắng ngần lên, giọng điệu đầy tự hào: “ Đương nhiên rồi, hơn nữa, còn có bất ngờ nữa.”
“ Bất ngờ gì thế Sơ Hạ, có phải cậu giấu bọn mình chuyện vui gì không?” Trương Hiểu Tiệp tò mò nhìn cậu ta, Lưu Doãn Nhi cũng sán đến, “ Đúng thế bạn thân yêu, rốt cuộc là bất ngờ gì thế, cậu bảo cho bọn mình đi.”
Doãn Sơ Hạ đắc ý cười lên, “ Tối mai các cậu sẽ biết.” Cậu ta nháy mắt làm ra vẻ thần bí nhìn hai người Lưu Doãn Nhi bọn họ, hẹn nhau cùng đi chọn trang phục dạ hội.
Nhà họ Trần.
Tô Niên Niên đang âm ư không thành lời của bài hát, ở trên lầu chơi với Bao Bao.
Bao Bao đã quen nhà họ Trần, không giống như khi vừa đến chỉ trốn trong ổ, thỉnh thoảng giương đôi mắt to tròn đáng yêu vô tội đảo đảo. Cái đầu nhỏ, tư thế chậm rẫi nhìn khắp nơi.
“ Niên Niên, xuống ăn cơm đi.”
Nghe thấy giọng nói của Sở Tố Tâm, Tô Niên Niên ôm Bao Bao chạy xuống.
Cơm tối hôm nay là do Sở Tố Tâm tự tay vào bếp, lúc này đang sắp xếp bát đũa, nhìn thấy Tô Niên Niên còn đang ôm Bao Bao, trợn mắt nhìn cô, “ Bỏ Bao Bao xuống, con mau đi rửa tay đi.”
Tô Niên Niên vuốt vuốt lông cho Bao Bao, đặt nó xuống rồi đi rửa tay.
Rửa tay xong, Trần Doãn Hoa và Trần Nguyên đã ngồi vào trước bàn ăn, nhìn bàn ăn không ngớt lời khen ngợi.
“ Tố Tâm à, không ngờ tay nghề nấu ăn của em ngon như thế, hôm nay hai bố con anh có phúc rồi.” Trần Doãn Hoa cười ha ha nói.
Sở Tố Tâm cười dịu dàng, mắt nhìn Trần Doãn Hoa, có vẻ là một đôi vợ chồng tình cảm sâu nặng.
Tô Niên Niên có chút không tự nhiên, trong lòng cô, mặc dù Trần Doãn Hoa không đến nỗi nào, nhưng cũng không coi đó là bố ruột của mình được.
Sắc mặt Trần Nguyên như thường, còn quan tâm gắp thức ăn cho Tô Niên Niên.
“ Có câu nói rất hay, muốn nắm được trái tim người đàn ông, thì phải nắm được dạ dày của người đàn ông đó, Niên Niên, em còn không học của cô chút tay nghề đi.” Trần Nguyên biết Tô Niên Niên chắc chắn là mười ngón tay không dính nước, cố tình trêu đùa cô.
Tô Niên Niên cười tít mắt đả kích lại: “ Anh, chúc anh sớm tìm được một bạn gái đầu bếp, một ngày biến tấu các kiểu nấu món ngon cho anh ăn.”
Trần Nguyên mỉm cười, không cho là đúng.
Trần Doãn Hoa và Sở Tố Tâm nhìn thấy bộ dạng hai anh em đấu mồm như thế, càng thấy vui hơn.
Ăn được một nửa, Sở Tố Tâm đi vào bếp bưng canh cá hầm ra, Tô Niên Niên thử mấy miếng, lại xúc ra một bát nhỏ, chuẩn bị mang cho Bao Bao.
Nhưng cô tìm một lượt, cũng không thấy bóng dáng Bao Bao.
“ Bao Bao, Bao Bao, meo meo meo.”
Nhìn thấy cô sốt ruột, Sở Tố Tâm cau mày nói: “ Có phải đi ra vườn rồi không?”
“ Con đi xem xem.” Tô Niên Niên đi ra khỏi biệt thự, lại gọi mấy tiếng, quả nhiên nghe thấy tiếng meo đáp lại.
Nhờ ánh đèn ngoài hiên hắt ra, Tô Niên Niên nhìn thấy Bao Bao bị kẹt ở bên trong hàng rào, đôi mắt tròn trong đêm tối ánh lên màu xanh, vẻ oan ức.
Tô Niên Niên vội vàng đi đến, hàng rào này chỉ đến giữa eo cô, dùng để ngăn cách với nhà họ Cố.
ở phía không xa, trên bậc thềm nhà họ Cố, một bóng dáng gầy dài ngồi ở đó.
“ Cố Tử Thần, anh đang làm gì thế, ngắm trăng hay làm mồi cho muỗi thế.”
Nghe thấ yđộng tĩnh, Cố Tử Thần nhìn về phía cô, cau mày lại.
Có điều nhìn thấy trong tay cô bưng bát canh cá, ma xui quỷ khiến thế nào mà Cố Tử Thần lại đứng lên đi về phía đó.
Tô Niên Niên có chút mơ màng, anh ta không phải sợ mèo à, tại sao lại bước đi với thần thái tự nhiên như thế chứ?
Ngay sau đó, bát canh nhỏ trong tay bị người ta cướp mất.