Nhìn bộ dạng cô như sắp gặp kẻ địch, Cố Tử Thần nhếch nhếch miệng, “ Bây giờ không phải tôi muốn làm gì, mà là, cô muốn xảy ra chuyện gì?”
“....” Tô Niên Niên im lặng, đành phải nhìn đông ngó tây giả bộ ngắm phong cảnh.
Mắt nhìn thấy tấm kính chắn gió phía trước đã được thay xong, Tô Niên Niên lại giật mình thon thót.
Cô đem tiền riêng của mình cho Tống Dư Hi rồi, bây giờ nếu như Cố Tử Thần bảo cô đền tiền, cô chỉ sợ thật sự phải lăn lê mà ăn vạ xù nợ thôi.
Sợ cái gì thì đến cái đó, Tô Niên Niên đang nghĩ đến việc đền tiền, thì nghe thấy giọng nói dễ nghe của Cố Tử Thần vang lên, “ Tô Niên Niên, lẽ nào cô muốn xù nợ à? xe của tôi sửa chữa bảo dưỡng rất đắt.”
Tô Niên Niên cắn cắn răng, “ tôi đâu có nói không trả anh.”
“ Uh thế thì gửi tài khoản cho tôi.”
“ Đợi một chút.” Tô Niên Niên lên tiếng cắt ngang lời cậu, ho khụ khụ hai tiếng, đổi sang nụ cười lấy lòng, “ có thể chia ra kỳ trả không?”
Mặt Cố Tử Thần như tối sầm lại, thành thạo quay ngoắt chuyển hướng vô lăng, đột nhiên hỏi: “ Tô Niên Niên, cô có sở trường gì?”
“ Hử” Có gì liên quan ở đây sao, Tô Niên Niên đầy mặt nghi ngờ, có điều vẫn thành thật trả lời, “ Có thể ăn, có thể ngủ, đánh đàn, còn biết một chút hội họa.”
Cố Tử Thần hờ hững hỏi một câu: “ Biết nhảy không?”
Nhảy à? Tô Niên Niên nhìn ra bên ngoài cửa sổ thấy các bà đang nhảy bài “ Quả táo nhỏ” trên quảng trường, chột dạ nói, “ Biết chứ.”
Biết mới là lạ, bảo cô nhảy còn không bằng bảo đi biểu diễn đầu đập vào đá.
Cố Tử Thần hài lòng gật gật đầu, vẻ hài lòng với câu trả lời của Tô Niên Niên.
“ Đến rồi.” Cậu dừng xe ở một khu trang viên ở ngoại ô, Tô Niên Niên xuống xe, trầm trầm “ ồ” lên một tiếng.
Đây là trang viên tư nhân của nhà họ Diệp, trồng không ít hoa cỏ cây cối, trong vườn phía sau còn có không ít cây ăn quả. Nhưng không phải trồng vì tính chất lợi nhuận, mà là để bầu không khí trong lành hơn, khéo léo kết hợp với yếu tố thời thượng, kết hợp hết sức hoàn hảo.
Trong trang viên có không ít người làm công, quản gia nhận ra Cố Tử Thần, dẫn thẳng hai người vào trong biệt thự.
“ Ồ, Cố nam thần đến rồi à, hì hì, sao còn có một em gái xinh xắn đến nữa à, là bạn gái của em à?” Một giọng nói ngọt ngào thánh thót vang lên, Tô Niên Niên nhìn về phía đó, ngồi trên sofa là một người con gái trẻ trung, khoảng hai mươi tuổi, tóc dài ngang vai, ăn mặc gọn gàng sạch sẽ, khí chất hòa nhã, cho người khác một cảm giác rất thoải mái.
Cố Tử Thần nhăn mặt, bình thản giải thích, “ Đây là Tô Niên Niên, đó là chị Thanh Nhã, chị gái của Diệp Tinh Vũ.”
Ánh mắt tò mò của Diệp Thanh Nhã lướt trên người hai người một lượt, khóe miệng đã nở nụ cười tươi rói: “ là Niên Niên à, chị dẫn em đi xem Đoàn Đoàn nhé.” Có lẽ Trần Nguyên đã gọi điện cho Diệp Tinh Vũ, hơn nữa cô cũng rất có thiện cảm với Tô Niên Niên.
Tô Niên Niên vui sướng, đi theo Diệp Thanh Nhã, Cố Tử Thần cau mày rồi cũng đi theo.
Nhà họ Diệp còn chuẩn bị riêng một phòng cho Đoàn Đoàn, còn làm cho nó chiếc ổ màu hồng, trong phòng trang trí cũng theo phong cách nữ tính, có lẽ là một tay Diệp Thanh Nhã làm.
Đẩy cửa ra, Diệp Tinh Vũ quỳ dưới nền đất đang bón thức ăn mèo cho Đoàn Đoàn, nở nụ cười, ánh mắt dịu dàng một cách lạ lùng.
Tô Niên Niên hơi sững người, cô quên là nhìn thấy ở đâu, người yêu động vật nhỏ là người có nội tâm cực kỳ ấm áp, không giống như tính cách bề ngoài hoạt bát sôi nổi của Diệp Tinh Vũ.
Nghe thấy giọng nói, Diệp Tinh Vũ ngoảnh đầu lại, vui vẻ chào hỏi. “ Niên Niên, cậu đến rồi à?”