Mắt Tô Niên Niên sáng lên, “ thật sao? em có thể nuôi sao?”
Trước đây khi ở nhà, Tô Niên Niên luôn muốn nuôi một con vật nhỏ, nhưng đều bị Sở Tố Tâm từ chối.
Bây giờ có cơ hội tốt như thế, sao mà cô không vui được chứ.
Trần Nguyên gật đầu, “ uh, cuối tuần anh đi cùng em, khụ khụ, có điều bây giờ anh đang mệt.” Nói xong còn giả bộ ưỡn thẳng lưng lên.
“ Em đấm lưng cho anh, vừa nhìn là biết anh rất vất vả, buổi tối nhớ ngủ sớm nhé.” Tô Niên Niên xoa vai đấm lưng cho cậu, Trần Nguyên nhìn bộ dạng bận bịu của cô, khóe miệng nở nụ cười.
Thứ sáu, Tô Niên Niên vẫn đi học như bình thường.
Khi họp buổi sáng, Doãn Sơ Hạ và Lưu Doãn Nhi liếc mắt nhìn nhau, Lưu Doãn Nhi lập tức hiểu ý, cao giọng nói, “ thầy giáo, hôm qua em có nói với mẹ, trong lớp có học sinh hoàn cảnh nghèo khó, mẹ em bảo em phải giúp đỡ bạn học, còn cho em 200 tệ, bảo em chuyển cho học sinh nghèo đó.”
Cậu ta cố tình kéo dài giọng nói, các bạn học khác chưa hiểu nội tình cũng vội ào theo, “ Thật hay đùa thế, ôi, mình ở đây cũng có 100 tệ.” “ Thế mình cũng góp 200, dù sao cũng chỉ là bữa cơm thôi mà.”
Cơ thể Tống Dư Hi run cầm cập, trong lòng cô hiểu, bọn họ cũng là có lòng tốt. Dù sao học phí này, đối với những đứa con nhà có điều kiện mà nói, chửang qua chỉ là một chiếc áo, một cái túi mà thôi. Nhưng đối với cô mà nói, là trong nhà không ăn không uống mấy tháng mới có thể tích đủ số tiền này.
Nếu không không phải hôm qua Tô Niên Niên đưa thẻ cho cô, cô không chừng lại bị Doãn Sơ Hạ sỉ nhục lần nữa.
Tống Dư Hi khẽ liếc ánh mắt cảm kích sang nhìn Tô Niên Niên, Tô Niên Niên đang xoay xoay bút, không chú ý đến cô.
Nhìn cảnh tượng trước mắt càng lúc càng loạn, Giang Mộ biểu thị cả lớp yên tĩnh, cười nói, “ Thì ra các bạn học lớp chúng ta lại lương thiện như thế, giúp đỡ người khác, có điều có lẽ phải để cả lớp thất vọng rồi, học phí của tất cả mọi người lớp chúng ta đều đóng đủ rồi. được rồi, chuẩn bị lên lớp thôi.”
Giang Mộ vừa rời đi, Doãn Sơ Hạ chống tay xuống bàn đứng lên, hằm hằm trừng mắt nhìn về phía Tống Dư Hi. “ Sao có thể thế được Tống Dư Hi, nhà cậu không phải hộ nghèo sao?”
Lời này vừa nói ra, tiếng bình luận xôn xao, trên mặt Tống Dư Hi lấm tấm đầy mồ hôi.
Mùi vị bị cứa vào nỗi đau trước mặt mọi người thật không dễ chịu, đặc biệt là những ánh mắt khác thường từ bốn phương tám hướng, càng khiến cô nhấp nhỏm bất an.
“ Người ta là nhà giàu nứt đố đổ vách hay nghèo chỉ có bốn bức tường thì có liên quan gì đến cậu chứ, quan tâm người khác như thế cơ à?” Tô Niên Niên buột ra một câu nhẹ như bay, trong lớp đột nhiên yên tĩnh lại.
Doãn Sơ Hạ vẫn còn muốn đáp trả, giáo viên ngữ văn đã bước vào, đành phải dậm chân, hậm hực bỏ qua.
Giọng nói Tống Dư Hi lí nhí: “ Cảm ơn”
Tô Niên Niên trừng mắt nhìn cô, “ thật không hiểu nổi tại sao phải sợ bọn họ, bọn họ có thể ăn thịt được cậu à.”
Tống Dư Hi cúi đầu, Tô Niên Niên cũng biết đây là vấn đề về tính cách, gò ép cũng không thể thay đổi.
Nghỉ giữa tiết, Tô Niên Niên và Tống Dư Hi cùng nhau đi nhà vệ sinh.
Đi vệ sinh xong, Tô Niên Niên đang chầm chậm rửa tay ở bồn rửa, ngoài cửa chuyển một tiếng uỳnh, cô ngẩng đầu nhìn, cửa nhà vệ sinh đã bị người đạp chân vào, Doãn Sơ Hạ ba người bọn họ hùng hùng hổ hồ bước đến.
“ Tô Niên Niên, cậu xấu tính như thế người nhà cậu có biết không?” Trương Hiểu Tiệp chỉ tay vào mũi Tô Niên Niên, cú đạp chân vừa nãy chính là cậu ta đạp.
Tống Dư Hi nghe thấy động tĩnh liền chạy ra, nhìn thấy Doãn Sơ Hạ ba người họ liền sợ hãi rụt về phía sau.
Cô không phải chưa từng bị mấy người họ xử lý ở đây.
Tô Niên Niên biểu hiện rất điềm tĩnh, cầm khăn giấy lau tay, ngẩng đầu nhìn, “ Có chuyện gì sao?”