Khoảnh khắc đó, những mảnh vụn giấy dính xuống nền đất, vừa nhìn đã biết là rất khó quét.
Tô Niên Niên vỗ vỗ phủi bụi trên tay, nhìn thẳng Doãn Sơ Hạ, “ Đầu óc đã không bình thường thế thì nên vận động cơ thể nhiều chút, cậu cứ từ từ mà quét, tôi không làm phiền nữa.”
Bàn đã lau xong, Tô Niên Niên xách balo, đi thẳng ra ngoài.
Doãn Sơ Hạ sững người ở đó, Trương Hiểu Tiệp và Lưu Doãn Nhi ở bên cạnh biểu cảm như nhìn thấy ma.
Rốt cuộc học sinh mới ở đâu đến lại hống hách như thế chứ?
“ Doãn Sơ Hạ cậu đừng tức giận, sau này chúng ta từ từ xử lý cậu ta.” Lưu Doãn Nhi ngập ngừng mở miệng, một chút sức lực cũng không có.
Ánh mắt Doãn Sơ Hạ đầy vẻ căm tức, lạnh lùng hừ một tiếng cũng cầm chiếc túi đắt đỏ của mình rồi đi ra ngoài, Trương Hiểu Tiệp và Lưu Doãn Nhi chẳng biết làm sao, đành phải ở lại tiếp tục quét dọn vệ sinh.
(/)
Tô Niên Niên dựa vào ấn tượng buổi sáng để đến khu đỗ xe, Trần Nguyên ba người cùng nhau đứng ở đó không biết đang nói cái gì, nhìn thấy Tô Niên Niên tiến đến, Tô Niên Niên vẫy tay với cô. “ Niên Niên, lại đây.”
“ Anh Trần Nguyên, đây là em gái của anh à, nhìn có vẻ giống học sinh phổ thông.” Một nam sinh nhuộm tóc màu cây đay cười hì hì nhìn Tô Niên Niên, nước da trắng ngần, đôi mắt đen sáng, thuộc về tốp nam sinh có thể hình đẹp nhưng không gầy yếu.
Tô Niên Niên nghĩ lại lời nói của Tống Dư Hi nói với cô, nam sinh này có lẽ là Diệp Tinh Vũ.
Cố Tử Thần đút tay vào túi quần, vẫn biểu cảm lạnh như băng đó, Diệp Tinh Vũ kéo Tô Niên Niên lại, so chiều cao của hai người.
“ Ha ha ha, cậu mới đến vai tôi thôi, tiểu lùn.” Nụ cười Diệp Tinh Vũ tươi rói, ánh mắt hấp háy giống như phát quang vậy, Tô Niên Niên hơi đơ người, suýt nữa vị vẻ đẹp của anh ta cám dỗ, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, xấu hổ chuyển thành giận. “ Cậu mới lùn ấy, ấu trĩ.”
Bình thường cô ghét nhất chính là người khác nói cô lùn, thằng cha này cố tình đánh vào nỗi đau của cô rồi.
Nhìn bộ dạng tức giận của Tô Niên Niên, Diệp Tinh Vũ vuốt vuốt mũi. “ Hứ, rõ ràng là lùn lại còn, cậu được 1m5 không?”
Nhìn hai người cãi nhau không ai chịu ai, Trần Nguyên mở lời. “ Được rồi, hai người đừng tranh luận nữa, giống như trẻ con vậy. Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm trước.”
Vừa nghĩ đến ăn là Tô Niên Niên lập tức yên tĩnh lại, đôi mắt to tròn chớp chớp, lực chú ý đã bị chuyển sang hướng khác rồi.
“ Chúng ta đi Huỳnh Hỏa Chi Sâm đi, em muốn ăn mỳ thịt và kem của nhà cô ấy, anh, anh mau đi lái xe.” Diệp Tinh Vũ cũng là một tên hám ăn điển hình, đẩy Cố Tử Thần đi về phía trước.
Đợi chút, lái xe, lẽ nào bọn họ muốn đi cùng nhau sau? Tô Niên Niên trợn mắt nhìn, Trần Nguyên nhẹ nhàng giải thích, “ Anh và Tin Vũ đều không lái xe, ngồi xe của Tử Thần đi.”
Tô Niên Niên do dự mấy giây, Diệp tinh Vũ còn đang lải nhải đồ ăn của Huỳnh Hỏa Chi Sâm có rất nhiều món ngon, cuối cùng cô cũng hạ quyết tâm.
Cùng đi thì cùng đi, trời to đất to đồ ăn lớn nhất, ăn món ngon rồi tính sau.
Trần Nguyên ga lăng giúp Tô Niên Niên mở cửa xe, “ Em ngồi ghế trước, nhớ thắt dây an toàn.”
Trong lòng Tô Niên Niên rất cảm động, người anh trai này của cô rất ấm áp, quan tâm không còn gì để nói.
Ngồi trên xe, rõ ràng thời tiết đang là tháng chín mát mẻ, vậy mà Tô Niên Niên lại rùng mình một hồi. Liếc mắt nhìn, trên người Cố Tử Thần toát ra vẻ lạnh lùng bá đạo, đến nhìn cũng chẳng buồn nhìn cô lấy một cái.