Người Tình Của Hotboy

Chương 116: Cá cược (4)

M.E là ca sĩ ký hợp đồng của công ty giải trí nhà họ Doãn, gần đây luôn dẫn đầu trong top ca sĩ trẻ.

“ A a a a a, thật hay giả thế!”

“ Tô Niên Niên, vì cả lớp cậu nhất định phải cố lên!”

“.......”

Nghe giọng nói lải nhải của mấy nữ sinh đó, sắc mặt Doãn Sơ Hạ càng trở nên khó coi.

Cô ta chẳng qua là muốn cá cược lớn hơn so với Tô Niên Niên khiến cô khó xử, không ngờ không thu được hiệu quả như trong tưởng tượng, còn khiến cả lớp đều cổ vũ cho Tô Niên Niên.

Tô Niên Niên cười tít mắt nhìn Doãn Sơ Hạ, nhìn không ra thiên kim nhà họ Doãn lại chơi mạnh tay như thế, vừa may Nọa Nọa cực kỳ thích minh tinh này, đến lúc đó mà thắng sẽ cho Nọa Nọa vé này đi xem.

Đợi đã.........cô thắng thế nào được đây?

Tô Niên Niên vừa nãy nhất thời kích động giống như phát điên, cá cược với Doãn Sơ Hạ, hoàn toàn không suy nghĩ.

Oh my god! Để cô nghĩ xem Doãn Sơ Hạ xếp thứ mấy, hình như thứ chín?

!!!

Sao mà cô cảm thấy tự mình như đang đào hố chôn mình vậy!

“ Được rồi, các em như thế cũng coi như là cạnh tranh lành mạnh, cá cược gì không quan trọng, quan trọng là hai em đều phải học hành chăm chỉ, cùng nhau cố gắng, thầy sẽ luôn dõi theo các em.” Giang Mộ vỗ tay một cái, đúng lúc tiếng chuông tan học vang lên, anh cũng không kéo dài, vẫy tay bảo cả lớp tan học.

Tô Niên Niên còn đang chìm trong tâm trạng phức tạp, cả đường đi cắn ngón tay đi ra bãi đỗ xe, đến nỗi Trần Nguyên ở trước mắt huơ huơ tay cô cũng không nhìn thấy.

Trần Nguyên cười nhìn cô với bộ dạng thất thần, động tác gặm đầu ngón tay hết sức dễ thương, giống như búp bê đáng yêu vậy.

Dễ thương thì dễ thương, nhưng vì tốt cho Tô Niên Niên, cậu vẫn kéo tay Tô Niên Niên lại, nhẹ nhàng hỏi: “ Đừng ăn ngón tay nữa, có vi trùng, cẩn thận tối lại đau bụng, còn nữa, em đang nghĩ gì mà ngây người ra thế?”

Tô Niên Niên bị giật mình, nhìn anh trai cao to đẹp trai của mình, giống như tìm được cứu tinh vậy.

Cô cái khó ló cái khôn, kéo cánh tay Trần Nguyên, “ Anh, mau đi mau đi, dẫn em đến một nơi!”

--- ---

Ánh chiều chạng vạng, trời nhập nhoạng tối.

Trước cổng trường cao trung Thánh Âm dừng đủ các loại xe sang, đủ khiến người ta hoa mắt, trong cảnh ồn ào náo nhiệt, phụ huynh và lái xe đến đón con mình về nhà.

Nhưng ở phía khác lại có những bóng dáng lạc lõng đang chờ ở chạm xe bus.

Tống Dư Hi giống như mọi khi, lững thững chờ xe bus, học sinh của cao trung Thánh Âm phần lớn đều là con nhà có điều kiện, trạm xe bus chỉ lác đác có vài người gia đình bình thường.

Chẳng dễ gì mới đợi được xe bus, cô vội vàng lên xe, may là vẫn còn có mấy chỗ trống, nếu không cô lại phải đứng hai tiếng mới về đến nhà.

Vui mừng hớn hở ngồi xuống, ngay sau đó, một nam sinh cao lớn bước đến, thu hút không ít ánh nhìn của mọi người.

Tống Dư Hi nhận ra là Đường Dư, gần đây hai người đều ngồi xe này để về nhà, cô căng thẳng nhìn Đường Dư, nam sinh thân hình cao to khỏe mạnh này khiến cô có cảm giác hoảng sợ.

Đường Dư là một người không thích nói nhiều, chỉ bình thản gật đầu chào hỏi với cô, rồi tự mình chọn chỗ ngồi, đeo tai nghe lên.

Xe bus chạy trong thành phố, người đi người lại, đến một trạm, có một bà lão bước lên, nhìn là biết đã có tuổi.

Bà lão đã già nên hành động không tiện, nhưng không có ai nhường chỗ cho bà.

Tống Dư Hi sắc mặt hơi đỏ, vừa muốn nhường lại không muốn nhường, nhưng lại nghĩ đến mình vẫn mặc đồng phục trường, càng ngại hơn.

Đường Dư đột nhiên đứng lên, gọi bà lão qua đó ngồi, sau đó đứng lên bám vào tay vịn của xe bus, không có vẻ gì là không tự nhiên.