Cố Tử Thần liếc mắt nhìn cô, từ trong túi lấy ra gói khăn giấy đưa cho ném về phía Tô Niên Niên, “ Lau nước mũi của cô đi, kinh quá đi mất.” Giọng nói đầy vẻ kiêu ngạo, nhưng ẩn trong đó là tình cảm không phải ai cũng biết.
Tô Niên Niên sững người đón lấy, đang định nói cảm ơn, thì Cố Tử Thần đã đi mất hút rồi.
“ Ai ya, Tô Niên Niên, nào nào nào, mình dìu cậu!” Tiếu Vũ muốn dìu Tô Niên Niên giống như dìu lão phật gia vậy, làm gì có học sinh cá biệt nào bình thường hô mưa gọi gió, mà giờ lại giống như cái đuôi theo sau vậy.
Tô Niên Niên: “....không cần khách sáo như thế.” Khuôn mặt nam sinh đó đột nhiên thay đổi, khiến người ta phát sợ.........
Tô Niên Niên từ chối ý tốt của Tiếu Vũ, chẳng dễ gì mới tìm được chỗ ngồi của mình - - hàng cuối cùng. Quả thật không phải vị trí đẹp gì, tại vì giáo viên coi thi ngồi ở cuối cùng.
Nhưng cô lúc này đã không còn tâm trạng mà suy xét mấy chuyện này, ngồi ở chỗ ngồi ra sức day đầu đang ong ong mơ màng, cả người cực kỳ khó chịu.
Ngồi phía trước cô là Doãn Sơ Hạ, lúc này trong tay Doãn Sơ Hạ cầm chặt một chiếc bút nước, hận không thể bẻ gãy chiếc bút vô tội đó.
Cô ta nhìn thấy rồi, nhìn thấy hết rồi!
Cảnh tượng lúc nãy ở cửa, cô ta nhìn rất rõ ràng!
Cô ta một lòng một dạ thích Cố Tử Thần, cô ta với không được lại càng yêu Cố nam thần sâu đậm, lại đi giải vây cho người mà cô ta ghét nhất, còn bộc lộ tình cảm dịu dàng như thế.
Cô ta đã có được ánh mắt nhìn thẳng của Cố Tử Thần hay chưa?
Tô Niên Niên là cái thá gì chứ?
Các loại đố kị, gato, không vui đều đang giằng xé trong lòng Doãn Sơ Hạ, biểu cảm trên mặt cô ta cố làm ra vẻ không có gì, nhưng nội tâm đã hận Tô Niên Niên lên đến cực điểm.
Tiếng chuông vang lên, giáo viên bắt đầu phát bài thi, học sinh ở hàng trước chuyển bài ra phía sau.
Môn thi đầu tiên là ngữ văn, coi như là môn học mà Tô Niên Niên nắm chắc nhất, ngoài lúc viết văn cuối cùng suýt chút nữa gục đầu ngủ quên ra, tất cả đều thuận lợi.
Môn thi thứ hai là tiếng anh............
Cả buổi sáng qua đi, Tô Niên Niên mệt lả đi, buổi trưa Trần Nguyên dẫn cô đi ăn cơm, ăn được mấy miếng là không còn cảm giác muốn ăn nữa.
Trần Nguyên hết sức xót thương, nhưng cũng chẳng biết làm sao.
Nguyên tắc của cao trung Thánh Âm là phải đạt hiệu suất cao, tất cả các môn phải thi xong trong một ngày, Trần Nguyên nhìn thời gian, thi xong phải đợi đến hơn sáu giờ tối.
Cậu quyết định thi xong dù cho thế nào nhất định phải đưa Tô Niên Niên đến bệnh viện trước.
Tô Niên Niên cũng thấy đỡ hơn, có chút sức lực còn an ủi cậu: “ Em thật sự không sao, anh đừng căng thẳng như thế, em cũng căng thẳng theo anh rồi.”
Trần Nguyên cau mày, thở dài nói: “ Có gì không thoải mái nhất định phải nói cho anh biết.....anh ở phòng thi bên cạnh...........” bla bla nói một tràng, mới thả cho Tô Niên Niên tiếp tục thi những môn buổi chiều.
Tâm thái Tô Niên Niên không đến nỗi kém, một là bệnh của cô không nghiêm trọng, chỉ là trong người hơi khó chịu, hai là buổi sáng phát huy làm bài không đến nỗi nào, tâm trạng cũng theo đó mà lên.
Đợi đến thi buổi chiều, Tô Niên Niên bắt đầu bí bức rồi, đầu tiên là bài thi môn vật lý khó nhăn răng, còn khó hơn cả bài thi thử làm lần trước. Môn thứ hai là môn hóa học, càng làm càng mơ hồ, gần như là dựa vào tìm cách và giác quan thứ sáu mà làm, đến môn thi cuối cùng, tâm trạng Tô Niên Niên tụt dốc một cách thảm hại.
Toán học....môn mà cô kém nhất.
Trong lòng cô tự đánh giá cho mình một điểm số, có lẽ là xếp khoảng giữa trong cả lớp, không tính là quá tốt, những cũng không đến nỗi tồi.
Bài thi toán có tổng cộng sáu tờ, Tô Niên Niên bò nhoài ra bàn, không nhìn rõ. Tờ cuối cùng đến tay Doãn Sơ Hạ, cô ta ngừng động tác.