"Haiz! Tại sao trong công ty lại không có đàn ông chứ?"
Một cô nàng trang điểm kiều diễm, lên án với giọng điệu than vãn, về phần đối tượng bị lên án chính là cô gái xinh đẹp ngồi đối diện.
"Chị có cách nào đây, cũng không phải do công ty chúng ta không nhận phái nam, mà tới ứng tuyển công việc đều là phái nữ a!"
Cô gái xinh đẹp tỏ vẻ vô tội, lại đổi về càng nhiều tiếng thở dài hơn.
Nguyên tưởng rằng công ty có một đám mỹ nữ lớn như vậy sẽ được phái nam chào đón, ai biết mỗi lần dán giấy tuyển nhân viên, cho dù phía trên viết "Nam nữ không hạn chế" , nhưng đám đàn ông đi qua vẫn không thèm liếc mắt nhìn một lần.
"Quản lý, nếu còn tiếp tục như vậy nữa, chúng ta sẽ không có lòng dạ nào trang điểm nữa, nếu đã không trang điểm thì không thể dùng gương mặt xinh đẹp ra đường gặp người, nếu không dùng gương mặt xinh đẹp ra đường gặp người, phần đông khách hàng sẽ cho rằng sản phẩm của công ty chúng ta có vấn đề, cho nên chúng ta mới có thể biến dạng. Do đó doanh thu sẽ trượt dốc, nếu doanh thu công ty trượt dốc, mọi người chúng ta chẳng phải ăn không khí mà sống sao?"
Một giai nhân khác cũng đứng ra tố cáo với một cô gái xinh đẹp, lời vừa nói xong, phía sau đồng thời vang lên không ít tiếng vỗ tay tán thành.
"Nguyên Nguyên, em có suy nghĩ nhiều quá không?"
Cô gái xinh đẹp bị gọi là "Quản lý" nhíu đôi mày lại, không đồng ý nói:
"Không có đàn ông thì liên quan gì tới việc trang điểm của mấy em? Huống chi các em tới công ty để làm việc chứ không phải tới trang điểm, không phải sao?"
"Quản lý, chị nói như vậy thực sự làm tổn thương đến trái tim của chúng em rồi!"
Nguyên Nguyên hé ra khuôn mặt như vừa ăn khổ qua (mướp đắng), khiến người khác không nhịn được muốn bảo vệ ý kiến của cô.
"Chị phải suy nghĩ một chút, mỗi ngày 9 giờ sáng chúng em đi làm, năm giờ chiều tan ca, thỉnh thoảng còn làm thêm tới 7, 8 giờ, về đến nhà cũng mệt chết đi được, làm sao còn có hơi sức đi ra ngoài tìm bạn trai đây? Nếu không có bạn trai, không phải chứng tỏ cả quãng đời của chúng em phải sống cô độc đến chết ư? Ơ! Chị quản lý đáng mến của chúng em, chị nhẫn tâm để cho các thuộc hạ của chị cứ như vậy trở thành bà cô già sao?"
Nói xong, Nguyên Nguyên còn cố nặn ra một hai giọt nước mắt để tăng sức thuyết phục cho lời diễn thuyết của cô.
Kết quả, tất cả nữ đồng nghiệp trong gian phòng làm việc đều đứng lên vỗ tay nhiệt liệt.
Đóng lại tập văn kiện, cô gái xinh đẹp hiển nhiên đã bị thuyết phục:
"Vậy rốt cuộc các em muốn thế nào?"
Cô quét mắt nhìn mọi người một cái, lại đem ánh mắt dời về phía cô nàng kiều diễm mở miệng đầu tiên.
Chỉ thấy một đám người đều đang cúi đầu cười trộm, nụ cười loại này ngay cả ma quỷ thấy cũng phải nhượng bộ lui binh.
Cuối cùng họ mới cùng nhau trả lời: "Chúng em muốn thiết lập quan hệ!"
"Không được!"
Cô gái xinh đẹp không để ý vẻ mặt thất vọng của mọi người, nói ra đáp án mọi người không hề dự liệu tới.
"Vì sao?"
Cô nàng kiều diễm thật không phục. Cô, một chân đặt lên ghế, tay tựa lên đầu gối, một bộ dáng muốn liều mạng.
"Không vì cái gì."
Cô gái xinh đẹp lại vùi đầu vào công văn, nói không ra lý do.
"Thật không được sao? Quản lý, chỉ là đi thiết lập quan hệ thôi mà, chúng em sẽ không làm trễ nãi công việc, van cầu chị! Quản lý đại nhân."
Lần này Nguyên Nguyên giành trước nói, cô che miệng cô nàng kiều diễm, đem cô nàng ấy kéo xuống, sức lực lớn ngược với hình tượng của cô, hơn nữa cô còn nháy mắt với cô nàng kiều diễm.
Mọi người đều biết dụng ý của Nguyên Nguyên, bởi vì quản lý ăn mềm không ăn cứng.
"Nhưng mà. . . . . ."
Cô gái xinh đẹp cuối cùng cũng ngừng công việc lại:
"Nghiên Nghiên, Nguyên Nguyên, hai em thân là trợ lý đặc biệt của chị, công khai thiết lập quan hệ hữu nghị, như vậy không tốt lắm?"
"Sẽ không đâu!"
Nghiên Nghiên giành quyền nói trước Nguyên Nguyên:
"Quan hệ hữu nghị có thể điều chỉnh lại tâm hồn của mọi người, cũng có thể kích thích sự sáng tạo của mọi người, hơn nữa sau các mối quan hệ hữu nghị, tất cả mọi người sẽ nỗ lực hơn trong việc kiếm tiền, tuyệt đối sẽ không khiến cho công ty thua lỗ, làm ơn đi! Dĩnh Nhi quản lý đại nhân!" Thay đổi cử chỉ có chút kích động ban nãy, Nghiên Nghiên cố gắng thuyết phục cô gái xinh đẹp.
"Chuyện này. . . . . ."
Lương Dĩnh Nhi nghiêng đầu lại muốn suy nghĩ,
"Mấy em thích thì có thể tự mình đi thiết lập quan hệ hữu nghị a! Tại sao cứ nhất định phải tất cả mọi người đi vậy?"
"Á . . . . . Cái này. . . . . ." Nghiên Nghiên và Nguyên Nguyên đồng thời nói không ra lời.
Kỳ quái! Bình thường quản lý luôn bị bọn họ dắt mũi mà, lần này tại sao lại đột nhiên thông minh hơn?
"Quản lý, chúng em cũng là vì chị suy nghĩ mà!"
Cửa văn phòng quản lý truyền đến tiếng nũng nịu ghê tởm, thanh âm ỏng ẻo làm cho tất cả mọi người trong phòng nổi hết cả da gà, nhưng mà đây cũng là một trong những chiêu số giải quyết Lương Dĩnh Nhi dễ dàng nhất.
"Quản lý, chị mỗi ngày đều bận rộn công tác, chưa bao giờ thấy qua chị có hoạt động giải trí gì, cho nên, các đồng nghiệp mới muốn hẹn chị cùng đi quan hệ hữu nghị nha!" Người nọ tiến tới bên cạnh Lương Dĩnh Nhi nói, giọng điệu cũng đặc biệt tăng cường .
"Ly Ly, không lo làm việc, lại chạy tới đây làm gì?" Lương Dĩnh Nhi đẩy thân thể mềm mại đang dựa trên cánh tay mình ra, lại nhìn ánh mắt tha thiết của mọi người, cô phát hiện, việc cô từ chối lời đề nghị này sẽ là lỗi lầm lớn nhất thiên hạ.
Lương Dĩnh Nhi bất đắc dĩ thở dài: " Thôi được rồi, nếu doanh thu tháng này tăng 15% so với tháng trước, chị liền đi cùng các em, thế nào?"
"Có thật không? Quản lý, chị không gạt chúng em chứ!" Nguyên Nguyên như đứa trẻ, cười đến ngây thơ.
Lúc này Nghiên Nghiên đẩy sấp văn kiện trước mặt Lương Dĩnh Nhi ra, lấy hồ sơ luôn cầm trên tay ra, tựa đề phía trên lớn chừng cỡ hạt đậu viết " Bảng báo cáo tài vụ của công ty mỹ phẩm H&B " .
"Xin mời quản lý đại nhân xem qua." Nghiên Nghiên bắt chước tiểu thái giám thời Thanh triều, khom lưng chắp tay, thật là có khuông có dạng.
"Cái này. . . . . ." Lương Dĩnh Nhi nhìn qua, thật đúng là không thể tin được, bây giờ mới là giữa tháng, còn chưa tới thời hạn kết toán vào cuối tháng, doanh thu đã đạt tới mục tiêu!
"Quản lý đại nhân anh minh, chị nói phải giữ lời nhé!" Nguyên Nguyên và những đồng nghiệp khác ở một bên đợi lệnh, để phòng ngừa Lương Dĩnh Nhi bỏ chạy.
"Được rồi! Các chị em đã làm được , vậy Nhi cũng nên đồng ý cùng đi tham gia quan hệ hữu nghị với các chị em."
Mọi người vừa nghe thấy Lương Dĩnh Nhi đồng ý, tất cả đều muốn cười to hoan hô nhưng vẫn cố nhịn.
Nghiên Nghiên lại lật sang trang kế tiếp, lần này, tựa đề bảng báo cáo tài vụ đổi thành "Quan hệ hữu nghị đại tác chiến" .
"Quản lý, ngày quan hệ hữu nghị quyết định vào thứ bảy này, đối phương đều là phần tử tinh anh của ngành khoa học, đàn ông hoàng kim độc thân siêu chất lượng tốt nhé! Những hạng mục khác đều có ghi trên tờ đơn này, đến lúc đó kính xin quản lý phải đúng giờ tới buổi gặp mặt."
Nghiên Nghiên xuống đài khom người chào, mọi người cũng tản ra như chim thú, phòng quản lý vốn huyên náo như chợ bán thức ăn nhất thời yên tĩnh không ít.
Chỉ có Lương Dĩnh Nhi vẫn còn ngơ ngác nhìn tờ danh sách "Quan hệ hữu nghị đại tác chiến", phía trên viết ngày tháng, địa điểm, danh sách đội ngũ hai bên, còn có người làm chủ . . . . . Là cô?
Vì sao người làm chủ lại là cô?
Lương Dĩnh Nhi nhìn tên của mình đột nhiên cảm thấy không giải thích được, cô xem qua nội dung một lần, sau đó liền bỏ vào cặp tài liệu của mình.
Dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên xảy ra chuyện không giải thích được, chỉ là quan hệ hữu nghị mà thôi, không phải có quan hệ thật a! Lương Dĩnh Nhi tự an ủi mình.
Nhưng mà, Nghiên Nghiên, Nguyên Nguyên, Ly Ly, họ làm sao biết có sẽ đồng ý tham gia quan hệ hữu nghị, còn nữa, làm sao họ có thể khiến doanh thu tháng này tăng lên 15% trước thời hạn đây?
Lương Dĩnh Nhi suy nghĩ trong chốc lát, cuối cùng vẫn nghĩ không ra, không thể làm gì khác hơn là sờ sờ lỗ mũi, thu dọn đồ đạc tan việc về nhà nghỉ ngơi thôi.
Thời gian nhanh chóng tới ngày thứ 6, hôm nay, nhân viên trong công ty mỹ phẩm H&B thật là ít ỏi, đến trễ, đi công tác, xin nghỉ bệnh ; những tình huống này bình thường không phải không có, nhưng hôm nay lại đặc biệt nghiêm trọng.
Lương Dĩnh Nhi còn ngây ngốc cho rằng hôm nay là thứ 6 ngày 13, thậm chí suy nghĩ có nên cầm giỏ hoa đi thăm những đồng nghiệp bị bệnh hay không, bởi vì ngay cả người không thường ngã bệnh như Nguyên Nguyên cũng xin nghỉ.
"Nghiên Nghiên." Lương Dĩnh Nhi hướng ra ngoài cửa gọi, sau đó mới nhớ tới hôm nay Nghiên Nghiên đi công tác. "Thật kỳ quái, tại sao hôm nay mọi người đều không có mặt?" Cô gãi gãi đầu, không hiểu vì sao trong công ty trống rỗng.
Bà dì tạp vụ ở một bên nghe được Lương Dĩnh Nhi đang lầm bầm lầu bầu, vặn eo lắc mông đi tới bàn làm việc của cô tốt bụng giải thích.
"Lương quản lý còn không biết vì sao mọi người đều không ở đây sao?" bà dì không đợi Lương Dĩnh Nhi đáp lời, lại nói tiếp : "Dì nói cho Lương quản lý nhá! Hôm nay, các cô ấy đều đi làm đẹp rồi!"
"Tại sao?" Lương Dĩnh Nhi đơn thuần không hiểu hỏi.
Bà dì biết Lương Dĩnh Nhi cá tính dịu dàng điềm tĩnh,cũng không hay nổi giận vô cớ, cho nên mới dám ở trước mặt cô tự nhiên nói chuyện huyên thuyên.
"À ngày mai các cô không phải muốn đi quan hệ hữu nghị sao, họ vì muốn câu được rể vàng, đương nhiên là phải chuẩn bị tốt, nếu không muốn trở thành như bà già sao?" Khi bà dì nói ra lời này, còn khinh bỉ liếc Lương Dĩnh Nhi một cái. "Được rồi, dì không tán dóc với Lương quản lý nữa!" Bà dì cầm cây chổi ở một bên lên, quay đầu muốn đi quét dọn.
Lương Dĩnh Nhi cũng không có đáp lại, chỉ dời mắt trở lại trên mặt bàn, ngón tay thon dài đặt lên trán, tay phải cầm bút máy xoay xoay, cũng không tiếp tục phê duyệt công văn, tong đầu chỉ lo lắng một chuyện.
Nếu không phê xong công văn , ngày mai cô làm sao đi quan hệ hữu nghị đây?
Reng ── reng ──
Tiếng chuông đồng hồ báo thức reo lên, Lương Dĩnh Nhi bất đắc dĩ vươn tay từ trong chăn, đem chiếc đồng hồ báo thức ầm ĩ chết người này nhấn tắt.
Bình thường, cô làm việc và nghỉ ngơi đều đặn, nhưng bởi vì ngày thứ bảy hôm nay không có thời gian để phê công văn, nên ngày hôm qua không thể làm gì khác hơn là thức đêm hoàn thành công việc.
Lương Dĩnh Nhi đứng dậy, nhìn xung quanh trong nhà một cái, mới đi tới phòng tắm đánh răng rửa mặt.
Cả căn nhà lấy màu trắng gạo làm màu sắc chủ đạo, trần nhà là màu xanh dương nhạt, mà dụng cụ gia đình lại lấy màu vàng nhạt, màu hồng làm chủ, màu đậm duy nhất đại khái chỉ có sàn nhà gỗ thô màu cà phê!
Căn nhà này là do Lương Dĩnh Nhi thuê, bởi vì quê nhà ở Miền Đông, thông thường cách một đoạn thời gian cô mới có thể trở về một lần.
Từ khi Lương Dĩnh Nhi tỉnh lại đã cảm thấy đầu óc choáng váng, nhưng cô cho là do đêm qua làm việc quá mệt mỏi, cho nên cũng không nghĩ nhiều .
Thay đồ công sở, cô lên đường tới địa điểm diễn ra buổi quan hệ hữu nghị.
Trước mắt là một nhà hàng tráng lệ làm Lương Dĩnh Nhi không tự chủ được cau mày.
Tại sao quan hệ hữu nghị lại tổ chức ở loại địa phương này?
Cô vừa bước lên bậc thang, người phục vụ lập tức giúp cô mở cửa.
Lương Dĩnh Nhi có chút không thích ứng được với ánh đèn trong nhà hàng, bước chân dừng một chút, lại cảm thấy đầu óc choáng váng lần nữa!
Lương Dĩnh Nhi đi về phía quầy tiếp tân, muốn hỏi thăm hội trường của buổi quan hệ hữu nghị ở nơi nào, nhưng chưa kịp đi tới, đầu vai của cô thình lình bị một bàn tay đập vào.
"Quản lý, tại sao chị lại đến chậm như vậy a?"
Một tiếng gọi vội vàng từ phía sau lưng cô truyền đến, thì ra người nói chuyện là Nghiên Nghiên.
Cô chơi đoán số, đoán thua, không thể làm gì khác hơn là ra cửa chờ đợi Lương Dĩnh Nhi xuất hiện.
Lần chờ này làm cho cô vô cùng nóng nảy, nếu như điện tử tân quý (nhân tài trong ngành điện tử) tham gia quan hệ hữu nghị bị Nguyên Nguyên cướp đi, cả đời này cô cũng sẽ không tha thứ Lương Dĩnh Nhi .
"Chị tới trễ sao?" Cô đã tính toán thời gian rồi mà, hẳn không đi.
"Không có, chị không tới trễ. Nhưng mà chậm một chút nữa, có lẽ thật sự đã chậm." Giọng điệu của Nghiên Nghiên càng ngày càng hung, làm cho Lương Dĩnh Nhi không dám nói lời nào."Đi thôi."
"Ờ." Lương Dĩnh Nhi đáp nhẹ, liền bị đưa đến bữa tiệc.
Trong buổi tiệc, giới nữ thì Lương Dĩnh Nhi biết hết. Nhưng nam thì cô ngay cả gặp cũng chưa từng gặp qua.
Nghiên Nghiên chỉ đem cô đến nơi này liền bỏ cô lại, chạy đến bên Nguyên Nguyên. Trừ hai người bọn họ ra, còn có những người đàn ông khác đứng bên cạnh họ.
Lương Dĩnh Nhi cảm thấy nhàm chán, không muốn ở trong này nữa. Liền đi về phía cửa sổ.
Thì ra cái này gọi là quan hệ hữu nghị. Lương Dĩnh Nhi nhìn các đồng nghiệp trò chuyện vui vẻ, cũng không thiếu người cùng đàn ông nắm tay. Ví như Ly Ly và Nguyên Nguyên.
Lương Dĩnh Nhi nhìn bốn phía một vòng sau đó mới quay trở lại trên đôi giày cao gót của cô.
Cô nhất định phải đợi ở chỗ này sao? Có nên lấy cớ rời đi trước không?
Lương Dĩnh Nhi nhìn giày của mình từ một đôi biến thành hai đôi, hai đôi biến thành bốn đôi.
Cô lắc đầu một cái, muốn vơi đi những hình ảnh dư thừa. Nhưng hình như những đôi giầy ngày càng nhiều, không có dấu hiệu giảm bớt chút nào.
Lương Dĩnh Nhi cúi đầu xuống, không chú ý tới một người đàn ông cao lớn đang tới gần cô.
"Tiểu thư, cô không sao chứ?" Từ lúc vào đây anh đã luôn chú ý tới cô. Thấy hai gò má cô ửng đỏ, lại lắc lắc đầu, còn tưởng rằng cô xảy ra chuyện gì.
"Tôi không sao." Cô nở nụ cười ngọt ngào, hai má lún đồng tiền gần gũi tựa như cô gái nhà bên.
"Cô khẳng định?" Anh hoài nghi cô nói cho có lệ với anh. Bởi vì cô ấy ngay cả đứng cũng không vững.
"Ừ." Lương Dĩnh Nhi gật đầu thật mạnh. "Anh tên là gì?"
Lương Dĩnh Nhi nhìn người đàn ông trước mắt, nhưng càng nhìn hình ảnh của anh ta lại càng nhiều.
Trai đẹp nhiều là tốt! Nhưng nhiều khuôn mặt giống nhau như vậy, cô rốt cuộc có bị hoa mắt không đây?
"Anh tên là Sở Phong, còn em?" Cô gái này thật đáng yêu, thoạt nhìn hồn nhiên như thiên sứ. Trong lòng Sở Phong thầm khen ngợi cô.
"Tôi à, tôi tên là Lương Dĩnh Nhi, anh gọi tôi Dĩnh Nhi là được." Cô đáp lại anh, không quên kèm một nụ cười ngọt ngào, sau đó, phịch một tiếng. . . . . .
Cô té bất tỉnh!
Bên trong tòa nhà hoa lệ có hai người đàn ông và một bệnh nhân. Nhưng bệnh nhân đang nằm trong phòng, không thể nhìn thấy hình ảnh hai người đàn ông cãi vã.
"Sở Phong, ông nói rõ cho tôi." Tuyền Hoàng hô to với giọng rung trời.
"Nói gì." Sở Phong móc móc lỗ tai, trả lời một cách không kiên nhẫn.
Sớm biết chuyện thành ra như vậy anh không nên gọi người này tới, hắn như con vịt kêu không ngừng.
"Ông còn dám nói với tôi như vậy." Tuyền Hoàng một tay chống hông, rất có khung của người chủ gia đình."Ông đem tôi từ trong ôn nhu hương moi ra, chỉ vì chẩn đoán một bệnh bé tý này?" Tên Sở Phong chết dẫm này, anh còn tưởng rằng có chuyện to lớn gì, không nghĩ tới chuyện bé như hạt vừng.
"Không phải ông kết hôn rồi sao? Còn dám sa vào ôn nhu hương. Cẩn thận tôi đi tí cáo với vợ ông." Sở Phong khinh thường liếc Tuyền Hoàng một cái : "Còn nữa, đây là tì thế quái quỷ gì? Không khác gì đàn bà."
Tuyền Hoàng vừa đỏ mặt, vừa hô to: "Tôi cùng vợ đang an ủi nhau, lại bị ông gọi tôi. Ông nói xem, đây không phải là đem tôi từ trong ôn nhu hương đào lên thì là cái gì? Còn nữa, tư thế này chờ ông sau khi kết hôn, ông sẽ biết!"
"Ông biết trước tôi sẽ kết hôn?" Vẻ mặt Sở Phong lạnh như băng đáp trả Tuyền Hoàng, như ác ma không có máu, không có lệ ngồi trên ghế sa lon màu đen.
"Chẳng lẽ, ông sẽ không kết hôn?" Tuyền Hoàng hỏi ngược lại Sở Phong.
"Tôi kết hôn hay không mắc mớ gì tới ông." Sở Phong xoay đầu về phía cửa phòng :"Cô ấy khoảng chừng nào sẽ tỉnh lại ?"
"Cô gái kia có lẽ sẽ ngủ thẳng đến ngày mai đi!" Chỉ cần nói đến chuyện bệnh nhân, Tuyền Hoàng liền khôi phục nghiêm chỉnh."Cô ta có dấu hiệu mệt nhọc quá độ. Hơn nữa lần này sốt cao như vậy, nếu như không nghỉ ngơi thật tốt, thể chất sẽ trở nên suy yếu. Thậm chí dễ dàng bị bệnh viêm dạ dày, thiếu máu, ngất xỉu vân vân. . . . . .."
"Vậy thuốc của cô ấy đâu?" Sở Phong mở miệng đòi thuốc.
"Tôi phối tốt rồi sẽ kêu người đưa tới." Tuyền Hoàng cầm áo khoác ngoài và túi xách của mình lên, đang tính toán muốn rời đi.
"Không tiễn." Sở Phong lười biếng đối với người sau cửa hô.
Sở Phong nâng chân lên, từng bước một nhẹ nhàng đi vào phòng ngủ .
Lương Dĩnh Nhi đang ngủ say ngọt ngào, lật người, mặt vừa vặn hướng về phía Sở Phong vừa bước vào.
Anh ngồi ở mép giường, không kìm lòng được vươn tay xoa gò má non mềm đáng yêu của cô.
Bởi vì Lương Dĩnh Nhi không hay dùng mỹ phẩm, vì vậy hai gò má cô đặc biệt mềm mại.
Hành động này của Sở Phong làm kinh động tới Lương Dĩnh Nhi, cô cau mũi một cái, muốn gạt đi vật thể đang tác quái trên mặt mình, nhưng khi tay cô vừa đụng đến đầu ngón tay của Sở Phong, ý thức mơ hồ lại đột nhiên trở nên rõ ràng.
Cô nháy mắt mấy cái, có chút khó hiểu nhìn ngón tay Sở Phong, lại nhìn khuôn mặt điển trai của hắn.
Sở Phong có ngũ quan rõ nét, mắt đen thâm thúy, sóng mũi cao, môi mỏng mê người, tất cả những đặc điểm cần có của trai đẹp anh đều có, nhưng mà khi anh ta cười lên lại có một loại khí chất đặc biệt ── khí chất ác ma, kết hợp với mái tóc dài đen nhánh, khiến phái nữ không mê cũng khó!
"Anh. . . . . ." Lương Dĩnh Nhi vốn muốn hỏi "Anh là ai? Đây là nơi nào?" Nhưng lời nói đến khóe miệng còn chưa kịp buông ra thì hắn đã giành trước giải đáp thắc mắc trong lòng cô.
"Cô phát sốt."
"Ờ." Cô cúi đầu, tầm mắt không biết nên nhìn nơi nào.
"Cô cũng chỉ biết ờ thôi sao?" Sở Phong có chút ảo não đưa tay chống hông, động tác này cũng chẳng khác động tác của Tuyền Hoàng khi nãy là bao."Chẳng lẽ cô không biết hỏi những câu linh tinh như tôi là ai, đây là nơi nào sao ? Nếu tôi là người xấu, cô sẽ làm sao?"
Lúc này, cái khí chất giống như ác ma kia bởi vì tính cách nóng nảy của anh mà hơi giảm bớt chút.
"Vậy anh là người xấu sao?" Cô ngây ngốc hỏi, đôi mắt như đang cười nhìn anh.
Sở Phong tay nắm chặt quả đấm, trên trán hiện gân xanh : "Tôi dĩ nhiên không phải người xấu."
"Vậy thì được rồi."
"Cô tên là gì?" Anh nhất định phải kiếm những chuyện khác dời đi sự chú ý của mình, để tránh nhất thời không nhịn được đem cô bóp chết.
"Tôi tên là Lương Dĩnh Nhi, anh có thể gọi tôi là Dĩnh Nhi. Còn nữa, trí nhớ của anh thật không tốt."
Nhất thời, anh cảm thấy nụ cười của cô rất chói mắt.
Chê cười sao! IQ 189 như anh làm sao có thể không nhớ được tên của cô, chỉ là ban đầu trong lúc cô nói tên của mình, tiếng dần dần nhỏ đi, khiến anh không nghe thấy cô tên gì, chỉ biết cô họ Lương mà thôi.
"Vậy cô nhớ tôi tên gì sao?" Anh nhếch môi mỏng hỏi.
Lương Dĩnh Nhi nghiêng đầu suy nghĩ một chút, mới trả lời: "Anh từng nói với tôi sao?"
Sở Phong cảm thấy mình sắp mất khống chế.
"Tôi, gọi, là, Sở, Phong. Cô nhớ rõ ràng cho tôi." Nếu không phải ngại cô đang là bệnh nhân, anh thật rất muốn lắc lắc vai cô, xem cô có thể vì vậy mà thông minh hơn một chút không.
"Tôi biết rồi, anh tên là Sở Phong." Bất chợt, trên gương mặt cô không còn cười nữa, thay vào đó là nghi ngờ."Tôi vì sao lại ở nơi này? Còn nữa đây là nơi nào?"
(có tiếng của vật bị rạng nứt). Hiện tại hắn thật sự rất muốn đánh người.
"Cô phát sốt, nơi này là nhà của tôi." Sở Phong nghiến răng nghiến lợi trả lời cô.
Lúc này đây anh trừ bỏ muốn lắc người cô, còn muốn xin Tuyền Hoàng quay lại giúp cô ta kiểm tra lần nữa, nhìn xem cô có phải vì phát sốt mà cháy luôn tế bào não không.
"Tôi phát sốt anh đã nói qua nha! Nơi này là nhà anh tôi cũng đoán được. Nhưng mà tôi muốn hỏi anh, tại sao tôi lại phát sốt? Hơn nữa vì sao tôi lại ở nhà anh?"
Tốt, rất tốt, vô cùng tốt, thật là con mẹ nó tốt!
Sở Phong nheo mắt lại, mãnh liệt muốn chất vấn Lương Dĩnh Nhi có phải thật sự ngốc quá mức không, hay là thông minh đến mức khiến người ta muốn cắt cô thành lát mỏng?
Tốt nhất là loại trước, bằng không. . . . . . cho dù cô là nữ, thậm chí là mỹ nữ, anh cũng đánh không tha.
"Tại sao cô phát sốt tôi không biết. Ta chỉ vì cô té xỉu ở trong lòng tôi, nhất thời tốt bụng mới có thể dẫn cô về nhà tôi. Trả lời như vậy cô hài lòng chưa?" Từ lúc ra đời đến bây giờ được hai mươi bảy năm, lần đầu tiên anh bị người chọc tức đến muốn hộc máu.
Lương Dĩnh Nhi nghiêng đầu tự lẩm bẩm: "Ác ma cũng có lương tâm bức rứt?"
Đợi cô muốn che miệng lại thì đã không còn kịp nữa.
Sở Phong nghe thấy.
"Đúng, tôi là ác ma, tôi không có lương tâm, tôi cứu cô là vì thấy vui, vì tôi tự mình tìm tội, là vì tôi sống lâu quá tới lúc xuống địa ngục rồi!" Anh trừ muốn hộc máu ra, còn muốn đi đụng tường.
"Tôi, tôi không phải cố ý. Xin anh tha thứ cho tiểu nữ sơ suất vô tâm." Lương Dĩnh Nhi bày ra một gương mặt bướng bỉnh, lè lưỡi, lại chắp tay trước ngực cầu xin tha thứ."Nhưng ác ma sẽ xuống địa ngục sao?"
(Có tiếng vật bị nứt )! Thần kinh trên mặt của anh đã mất cân đối rồi.
Sở Phong lộ ra vẻ mặt muốn cười lại không thể cười, khóe miệng nâng lên một độ cong có chút mất tự nhiên, anh còn có thể cảm nhận được phân nửa bắp thịt gương mặt bên phải đang co quắp.
"Tôi mặc kệ ác ma có xuống Địa ngục hay không. Bây giờ, cô ngoan ngoãn nằm xuống giường, nhắm mắt lại ngủ cho tôi."
Hắn nói trong tức giận, bộ dáng kia. . . . . . Chậc chậc! Cùng ác ma không có gì khác biệt.
Lương Dĩnh Nhi ngoan ngoãn nghe lời nằm lại trên giường, nhưng cô còn có nghi vấn, không nói sẽ không vui a :"Tôi có thể hỏi anh một vấn đề nữa không?"
"Cô nói đi!" Sở Phong ngậm điếu thuốc, cho dù anh không thường hút thuốc lá. Nhưng lúc này anh phải dựa vào ni-cô-tin để bình ổn lại cảm xúc .
"Anh . . . . . Thật sự là ác ma sao?" Đầu Lương Dĩnh Nhi vội chui vào trong chăn, hỏi một câu rất đáng bị đánh.