Anh nợ em một câu yêu thương!
Tô Quỳnh Thy rũ hai mắt xuống, chặn lại tia sáng hiện ra dưới mắt, thu hồi nụ cười rồi lạnh lùng nói.Anh nợ em một câu yêu thương!
"Nếu cô Tô Quỳnh Thy đã nói như vậy, quán cà phê bên cạnh bệnh viện, tôi sẽ đợi cô mười lăm phút!"Anh nợ em một câu yêu thương!
Nhìn chiếc điện thoại đã bị cúp máy trên tay, Tô Quỳnh Thy nhìn nó một phút đồng hồ vẫn không hiểu chuyện gì, sau đó cô mới chậm rãi cất lại vào túi.Anh nợ em một câu yêu thương!
Sau khi làm sạch cảm xúc của mình trong một lúc, Tô Quỳnh Thy quay trở lại phòng bệnh với nụ cười trên môi.Anh nợ em một câu yêu thương!
Lê Quốc Nam lau mồ hôi trên trán, hơi thở hổn hển: "Em yên tâm, mấy năm nay em chăm sóc rất tốt, cơ bắp cũng không co rút nhiều. Buổi chiều chúng ta có thể lên đường đến Mỹ rồi."Anh nợ em một câu yêu thương!
Giờ phút này Tô Quỳnh Thy mới hơi nhẹ nhõm, giúp Tô Kiến Định vén chăn bông, ngồi ở mép giường, lẳng lặng nhìn người trên giường đang nhắm nghiền hai mắt.Anh nợ em một câu yêu thương!
Nói xong, cô nhướng mắt nhìn Lê Quốc Nam, nâng túi xách bên hông nhìn anh ta một cái rồi bước ra khỏi cửa.Anh nợ em một câu yêu thương!
Quả nhiên, một người phục vụ đã đưa cô đến bàn ngay sau khi bước vào cửa.Anh nợ em một câu yêu thương!
Ánh mắt Trần Mộc Châu nhìn chằm chằm vào người Tô Quỳnh Thy, cả khuôn mặt cô ta bỗng trở nên u ám, người phụ nữ này vẫn không thay đổi chút nào, lần trước cô ta chỉ nhìn lướt qua đại khái trong "Thiên Đường" nên chưa thấy kĩ.Anh nợ em một câu yêu thương!
Vừa rồi cô ta đã hạ quyết tâm sẽ đè bẹp cô, nghĩ đến một người phụ nữ không có gia đình, không có bố và anh trai làm chỗ dựa, một vài câu nói của cô ta cũng đủ khiến cho Tô Quỳnh Thy suy sụp.Anh nợ em một câu yêu thương!
Trong đầu Trần Mộc Châu có cả trăm ý nghĩ ngổn ngang, nhưng ngoại trừ vẻ mặt u ám thì không nhìn ra được sự thay đổi gì lớn, cô ta nghiến răng nghiến lợi làm ra vẻ thờ ơ và xa lánh: "Tô Quỳnh Thy, ngồi đi!"Anh nợ em một câu yêu thương!
Vẻ mặt của Trần Mộc Châu phút chốc trở nên ảm đạm, cô ta nói: "Cô muốn nói gì?"Chương mới được cập nhật nhanh nhất trên Truyện 88.netAnh nợ em một câu yêu thương!
Trần Mộc Châu giống như đã ăn phải thứ gì đó, sắc mặt xen lẫn màu xanh tím: "Tô Quỳnh Thy, cô cũng nên nhìn tình hình hiện tại của cô đi. Anh Phong tuyệt đối sẽ không bao giờ ở bên cạnh cô đâu, hồ ly tinh thì vẫn mãi là hồ ly tinh. Tôi khuyên cô bây giờ nên thành thật và chủ động rời xa anh Phong đi, nếu không..."Anh nợ em một câu yêu thương!
"Tôi biết hiện tại cô đang thiếu tiền, đây là bảy tỷ!” Cô ta nhìn Tô Quỳnh Thy: “Mật khẩu là sinh nhật của anh Phong, chắc cô chưa quên đâu nhỉ? Tôi hy vọng cô cầm số tiền này rồi cút xéo khỏi thế giới của anh Phong đi. Dù sao cô cũng từ “Thiên Đường" đi ra, tôi sợ thân thể của anh Phong sẽ bị ô uế vấy bẩn."Anh nợ em một câu yêu thương!
Cô nắm chặt tay, nhưng ngoài mặt vẫn duy trì sự bình tĩnh: "Cô Mộc Châu đúng là thật hào phóng, như ý của cô, tôi sẽ rời xa Hoắc Hải Phong, xa thật xa."Anh nợ em một câu yêu thương!
Bây giờ cô không có khả năng từ chối nào, giữa sự hồi phục của Tô Kiến Định và danh dự thì Tô Quỳnh Thy không có sự lựa chọn cho bản thân mình.Anh nợ em một câu yêu thương!
Trần Mộc Châu không ngờ rằng cô sẽ phản ứng như vậy, trong đầu vẫn có rất nhiều lời phản bác, nói cũng không được mà không nói cũng không được, nghẹn tới mức mặt mày đỏ hết cả lên.Anh nợ em một câu yêu thương!
Cho đến khi nhận được thông tin số dư trên điện thoại, cô mới cảm thấy thư thái hơn một chút.Anh nợ em một câu yêu thương!
Các thủ tục của Tô Kiến Định được thực hiện nhanh chóng, tiền cũng đã có sẵn. Hơn nữa còn có Lê Quốc Nam ở đây nên tất cả các thủ tục chuyển viện của Tô Kiến Định đều được hoàn tất vào lúc một giờ chiều. Khi đến thời điểm là có thể bay thẳng tới bên kia.Anh nợ em một câu yêu thương!
Cô đã phải chịu đựng trong năm năm qua, có thể nói rằng cô nên hạnh phúc khi rời khỏi đây, nhưng không biết tại sao cô lại có cảm giác miễn cưỡng và thậm chí có chút lo lắng, mang theo những uất ức và đau đớn, đáy lòng thật sự là trăm cảm xúc ngổn ngang.Anh nợ em một câu yêu thương!
Còn chưa nói xong, tiếng mở cửa lớn đã cắt ngang lời nói của Lê Quốc Nam.