Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Mặc dù trước nay ông ta chỉ để ý gia thất nhưng lại vô tình tìm kẻ phá nhà về, nếu không nể tình danh tiếng của Trần Mộc Châu ở bên ngoài không tệ, cộng thêm mẹ cô ta thật sự xuất sắc và nhà họ Trần không có đứa con thứ hai thì ông ta cũng sẽ không chấp nhận đứa cháu dâu này, xem ra bây giờ là thời điểm tốt nhất để suy xét lại.Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
"Hải Phong." Trần Mộc Châu bị ánh mắt của hai người ép đến không thở nổi, cô ta miễn cưỡng hít một hơi, nước mắt chảy xuống rồi nói với giọng nghẹn ngào: "Từ trước tới nay em chưa từng nghĩ em là người như vậy trong mắt anh, anh thích Tô Quỳnh Thy thì đương nhiên cô ta sẽ có hàng ngàn điều tốt trong mắt anh. Em biết từ nhỏ các anh đã ghét em, nhưng em chỉ muốn hấp dẫn sự chú ý của các anh mà thôi, từ trước tới nay em chưa từng nghĩ đi hại ai, em cũng khát vọng có thể cùng cười với các anh giống như Tô Quỳnh Thy, nhưng chẳng ai trong các anh cho em cơ hội đó!"Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
"Biến, tôi không hề muốn nhìn thấy cô!" Hoắc Hải Phong xoay mặt rồi nhấc chân muốn rời khỏi nơi này.Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Ông cụ Chánh nhíu mày im lặng nhìn Hoắc Hải Phong nằm dưới đất nhưng thật lâu không lên tiếng, nếu không phải vì không còn cách nào thì sao ông ta có thể tính toán cháu mình như vậy. Với tình cảnh người nhà họ Trần luôn gây áp lực ở trong bóng tối như bây giờ, nếu như Hoắc Hải Phong còn không cưới Trần Mộc Châu thì sắp tới Tập đoàn Sunrise sẽ không chỉ bị mình nhà họ Trần chèn ép.Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Trần Mộc Châu tận mắt nhìn thấy Hoắc Hải Phong ngã xuống đất, cô ta đưa lưng về phía ông cụ Chánh nên nụ cười trên mặt càng chân thật hơn.Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Hừ, chỉ tiếc người phụ nữ đầu tiên của Hải Phong không phải là cô ta.Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
"Ông nội, nếu chuyện cũng đã vậy rồi thì con đưa Hải Phong lên lầu trước!" Khuôn mặt cô ta đỏ bừng, mặc dù tất cả mọi chuyện đều nằm ở trong kế hoạch nhưng dù sao Hoắc Hải Phong cũng là người trong lòng mình nên cô ta chỉ vừa nghĩ đến đã xấu hổ không chịu được.Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
"Ông nói xem rốt cuộc tôi làm như vậy là đúng hay sai!" Ông ta hít sâu một hơi, ánh trăng hôm nay vô cùng sáng, cho dù không có đèn cũng có thể nhìn thấy rõ hồ nước ở nơi xa.Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
"Ông chủ chưa bao giờ làm sai, sau này cậu chủ sẽ hiểu thôi!" Quản gia nhìn thật sâu vào mắt ông cụ Chánh.Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Dù sao Hoắc Hải Phong cũng là người có cá tính, bọn họ đều biết lời này chỉ là lừa mình dối người mà thôi.Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Anh biết rõ mình được người nâng lên giường, chăn nệm mềm mại như những đám mây bao quanh anh.Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Mắt Hoắc Hải Phong không nhìn thấy, thân thể không nhúc nhích được, lúc này anh chỉ âm thầm hận không thể kéo ông cụ Chánh ra hỏi rốt cuộc ông ta còn muốn làm gì, có phải chỉ có ép chết anh bọn họ mới vui không?Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Không đợi anh nghĩ kỹ phải làm sao thì một thân thể mềm mại đã dán lên, anh cảm nhận rõ cà vạt bị kéo đi, từng hạt nút áo sơ mi được mở ra. Càng vào những lúc thế này thì Hoắc Hải Phong càng bình tĩnh hơn.Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Trong ánh mắt Trần Mộc Châu tràn đầy si mê, cô ta chờ đợi ngày này quá lâu, chờ đến mức không thể chờ được nữa, chờ đến mức sắp điên cuồng.Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
"Đừng chạm vào tôi. Ghê tởm!" Hoắc Hải Phong đã dùng hết tất cả sức lực mà mình giữ lại được nên bây giờ chỉ có thể miễn cưỡng chống tay dựa lên giường, đôi mắt đen nhánh như mực không hề dao động nhìn chằm chằm Trần Mộc Châu như đang nhìn một vật chết.Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Hẳn là Trần Mộc Châu đã đốt hoặc tản ra vào lúc sờ mó vừa rồi.Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Trạng thái "tôi là ai, tôi đang ở đâu, tôi phải làm gì?" khiến cho Hoắc Hải Phong thầm cảm thấy không tốt, tạm thời bây giờ anh còn chưa hoàn toàn hồi phục sức lực, cũng chưa bao giờ gặp chuyện như vậy. Mặc dù đầu óc mông lung nhưng anh cũng biết chắc chắn mình không thể ở cùng Trần Mộc Châu trong một phòng, anh phải nhanh chóng đi ra ngoài hoặc là ném Trần Mộc Châu ra ngoài.Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Anh cũng không biết rốt cuộc cái thứ đó được lấy từ đâu, đúng là phí hết tâm tư.Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
"Hải Phong... em tốn rất nhiều sức mới tìm được loại thuốc này, tìm khắp cả Hải Phòng cũng không tìm ra được chai thứ hai đâu. Nghe nói dược hiệu vô cùng tốt, không có thuốc giải trừ cái chết, chỉ có..."Nguồn truyện88.net