Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trần Mộc Châu tiến lên một bước, cản quản gia Sơn đang còn định nói thêm lại: “Chẳng qua ông cụ muốn được gặp cháu mình thôi, trợ lý Lâm việc gì phải làm ra vẻ như chúng tôi sắp hại anh không bằng vậy, ông nội Chánh vẫn còn đang nằm trong bệnh viện, về tình về lý thì anh Hải Phong cũng nên trở về thăm ông cụ chứ!"Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lâm Tiến Quân suy nghĩ một lúc rồi nói: “Đúng là không phải chuyện gì to tát nhưng tôi phải hỏi tổng giám đốc trước rồi mới có thể trả lời cô.” Anh ta nói xong thì quay người, đi vào bên trong căn phòng phía sau lưng.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trần Mộc Châu bụm mũi, vội vã lùi về sau hai bước thì mới cảm thấy mùi đó đỡ được phần nào.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Vẻ mặt của cô ta trở nên khó coi, cô ta nắm chặt bàn tay đang buông bên chân lại mới có thể miễn cưỡng giữ được lý trí.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lâm Tiến Quân thở dài một hơi, nếu ông cụ Chánh muốn gặp tổng giám đốc thì anh căn bản không có quyền đứng chặn ở bên ngoài. Dù cho bọn họ có trói tổng giám đốc để đưa anh đi thì anh ta cũng không thể ngăn cản, biện pháp duy nhất bây giờ chỉ có thể là kéo dài thời gian, để tổng giám đốc tỉnh táo lại, nếu không thì dù cho ai đến cũng không có tác dụng.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Cút!" Hoắc Hải Phong chau mày, tựa lưng vào góc tường, đôi chân dài và thắng tùy tiện thả dài trên nền nhà, anh cúi gục đầu, nói: “Anh bảo bọn họ cút hết đi!"Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Quả nhiên anh ta đoán không sai, tổng giám đốc trong tình trạng hiện tại đã không còn tình cảm gì với nhà họ Hoắc nữa, làm sao có thể ngoan ngoãn đi theo những người đó, anh không đánh cho bọn họ bỏ về đã là tốt lắm rồi. Anh ta chưa nói được hai câu thì đã bị đuổi ra ngoài.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Sao rồi hả? Anh Hải Phong nói như thế nào?" Trần Mộc Châu thò đầu vào muốn xem thử tình hình bên trong nhưng lại không nhìn thấy được gì, bên trong tối om như mực, không có lấy chút ánh sáng, chỉ có thể nhìn thấy mấy chai rượu rải rác ở trên sàn gần cửa ra vào, cô ta nói: “Hay là để tôi đích thân vào!"Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trần Mộc Châu ngây ra một lúc, cô ta làm cô cả nhà họ Trần bao lâu nay, trước đây thì còn có một Tô Quỳnh Thy đè đầu nhưng sau chuyện xảy ra năm năm trước thì tất cả các cậu ấm của thành phố Hải Phòng này đều phải nhún nhường cô ta, tính khí của cô ta rất khó chịu, không ngờ lại bị một trợ lý nhỏ bé cản lại, nhất thời cô ta không kịp phản ứng.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cô ta dùng lực mạnh, Lâm Tiến Quân nhất thời không để ý nên bị đạp một cái trực diện, anh ta hừm lên một tiếng rồi khụy một gối xuống đất vì quá đau. Một lúc lâu sau anh ta mới đứng lên được, trán anh ta toát mồ hôi lạnh.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Thật ra anh ta cũng không muốn ngăn cô ta lại bao lâu, anh ta chỉ đơn thuần nghĩ rằng có thể giúp được tổng giám đốc được thêm chút nào thì hay chút ấy, không ngờ lại không có chút tác dụng gì, còn suýt chút phải bị vạ lây.Nguồn truyen 88 .netAnh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trần Mộc Châu mở cửa ra, bên trong tối om, không nhìn thấy gì. Cô ta mò mẫm trên tường một lúc thì bật được đèn lên, đập vào mắt cô ta là một căn phòng hỗn loạn.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trần Mộc Châu ghê tởm bịt chặt mũi lại, vừa nghĩ đến việc về đến nhà thì phải vứt đôi giày này đi ngay vừa tiến lại gần Hoắc Hải Phong.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trần Mộc Châu do dự một lúc thì quyết định để anh tắm gội sạch sẽ rồi mới đưa anh về nhà, nếu không thì danh tiếng của cậu chủ nhà họ Hoắc chắc sẽ không còn nữa.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trần Mộc Châu cảm thấy bản thân không thể tiếp tục ở lại chỗ đó nữa, cô ta bước qua, mở cửa sổ ra cho thông thoáng rồi mới quay lại ngồi xuống trước mặt Hoắc Hải Phong. Cô ta vốn xinh đẹp, tuy vẻ mặt vẫn còn chút khó chịu, nhưng khi nhích mày mỉm cười thì vẫn có cảm giác hung dữ.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Anh Hải Phong, ông nội rất nhớ anh, tối qua ông nội mới tỉnh lại sau cơn mê, bác sĩ nói ông cụ không thể bị kích động, tốt xấu gì ông nội cũng đã nuôi anh lớn đến chừng này, anh nhẫn tâm nhìn ông cụ nằm trong bệnh viện mà còn phải lo lắng cho anh sao?" Cô ta háo hức nhìn Hoắc Hải Phong, chỉ cần vượt qua được khúc mắc đó thì sau này Hoắc Hải Phong sẽ chỉ có thể thuộc về một mình cô ta.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Anh Hải Phong, rõ ràng em mới là vợ sắp cưới của anh, em chỉ đưa cho Tô Quỳnh Thy bảy tỷ, bảo cô ta rời xa anh mà thôi, em làm như vậy là sai sao?" Trần Mộc Châu kích động nắm lấy tay áo Hoắc Hải Phong và hét lên, nước mắt cô ta chảy dài trên mặt, cô ta nói: Em yêu anh mà, Hoắc Hải Phong, rõ ràng em mới là người nên đứng cùng anh, Tô Quỳnh Thy dựa vào cái gì? Cô ta chẳng qua chỉ là một nhân viên tiếp rượu, em có điểm nào không bằng cô ta. Hoắc Hải Phong, anh ngẩng đầu lên nhìn em, em có điểm nào không bằng cô ta?"Mời bạn đọc truyện trên truyen 88.net