Người Tình Bí Mật Của Hoắc Tổng

Chương 13: Tô Quỳnh Thy đã mang thai

Hướng dẫn: Để tìm đọc các bộ truyện hot khác, các bạn lên Google Search gõ tên truyện + truyenapp và chọn kết quả đầu tiên . Xin cảm ơn
**********



Chương mới được cập nhật nhanh nhất trên Truyện 88.net

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

"Hàn Trung, Hàn Trung! Ngăn Hoắc Hải Phong lại cho tôi ngay lập tức. Trong ba ngày chỉ có thể uống nước không thể để nó rời khỏi nhà nửa bước.”

Có lẽ sự tức giận thực sự đã biến thành hận thù rồi. Ông cụ Chánh thở hổn hển một hồi lâu mới chậm rãi thở ra một hơi, cũng không quan tâm tới Tô Quỳnh Thy còn hay không còn ở trong biệt thự, lạnh lùng cùng Trần Mộc Châu áp giải Hoắc Hải Phong vội vã đến nhà cũ của nhà họ Hoắc.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Ánh mắt của Hoắc Hải Phong trầm xuống, anh cũng không phản kháng, sau đó bị Hàn Trung thành thực mời lên xe, nửa câu cũng không nói.

Biệt thự náo nhiệt nhất thời trở nên lạnh lẽo.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Lúc này Tô Quỳnh Thy đang trên con đường nhỏ lầy lội và co cẳng chạy loạn xạ.

Vốn dĩ cô cho rằng bỏ đi là chuyện khá vô vọng nhưng không ngờ sáng sớm ông cụ Chánh lại đến đây. Lúc ở trên ban công cô nghe rất rõ vốn dĩ còn tưởng rằng lần này sẽ bị đuổi ra ngoài, nhưng vừa quay đầu lại thì cô bị quản gia của Hoắc Hải Phong đuổi ra bằng cửa sau.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Chạy thêm một quãng đường nữa Tô Quỳnh Thy quay đầu lại nhìn thì đã nhìn không rõ dáng vẻ của ngôi biệt thự nữa, trong lòng mới nhẹ nhõm, dựa vào bên cạnh của cái cây nhỏ rồi chầm chậm thở hổn hển.

Sáng sớm đầu thu nhiệt độ còn hơi thấp, nhưng lúc này trên người cô đã chảy đầy mồ hôi và nhớp nháp rất khó chịu.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Tô Quỳnh Thy thở hổn hển cảm thấy lồng ngực hơi khó chiu, nhưng cho rằng đó là nguyên nhân của việc chạy bộ nên cũng không quan tâm nữa.

Vừa đi bộ vừa rút điện thoại di động ra rồi gọi điện thoại cho Lê Quốc Nam.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Thời gian đợi rất lâu, tiếng tút tút tút trong điện thoại vang lên một hồi lâu mới được nhấc máy.

"Anh Nam, anh của em thế nào rồi?"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Việc kiểm tra chi tiết vừa mới hoàn thành, việc cụ thể anh đã giao cho một người thầy xử lý rồi. Anh ấy là một chuyên gia giàu kinh nghiệm, người hồi phục lần trước cũng là được anh ấy chữa trị, Quỳnh Thy, em yên tâm nhé."

Tô Quỳnh Thy có chút hưng phấn: "Em đã thoát thân rồi bây giờ chuẩn bị đặt vé máy bay đến đó đây. Anh Nam, hiện giờ các anh đang ở đâu?"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Bên kia có chút ồn ào, hình như Lê Quốc Nam không giống đang ở trong bệnh viện, Tô Quỳnh Thy chú ý lắng nghe vài câu, khẽ nhíu mày rồi hỏi một cách không chắc chắn: “Anh Nam, anh trong nước sao?”

"Đúng, tình hình của Kiến Định tương đối lạc quan nhưng anh có chút lo lắng cho em, cho nên đích thân quay lại đón em, không ngờ rằng em đã tự mình giải quyết rồi. Bây giờ em đang ở đâu, anh ngay lập tức đi tìm em." Lê Quốc Nam cười khúc khích, giọng nói cũng vô cùng nhẹ nhàng.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Ngay lập tức đi ra khỏi khu vực của biệt thự, Tô Quỳnh Thy nghĩ một chút, trong giọng nói có chút phấn khích: "Vậy chúng ta gặp nhau ở sân bay nhé, em cũng có đồ cần anh giúp em cầm. Chúng ta gặp nhau ở sân bay, sau đó cùng xuất phát như vậy sẽ nhanh hơn."

"Được, vậy thì anh ở quầy thủ tục ở sân bay. Quỳnh Thy, trên đường cẩn thận chút nhé!"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Yên tâm đi em đến thì sẽ gọi điện cho anh.” Tô Quỳnh Thy nheo mắt lại, khóe mắt cong lên, môi bất giác nhếch lên rồi cười không dứt.

Sau khi cúp điện thoại thì bước chân của Tô Quỳnh Thy càng tăng tốc, cô đột nhiên cảm thấy bụng dưới hơi đau nhưng vẫn trong phạm vi khả năng chịu đựng của mình. Nghĩ đến ngày đèn đở" cũng sắp đến rồi và trước đó cũng có những cơn đau không thể chịu đựng được nên bây giờ cô cũng không quan tâm lắm.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Bước chân không chậm lại mà càng vội vàng hơn, cô nhanh chóng gọi xe đến sân bay.

Nhìn cây cối đang tăng tốc bên ngoài cửa sổ xe, tâm trạng của Tô Quỳnh Thy cũng tốt lên, nhưng cơn đau bụng dưới càng lúc càng mạnh và ngực ngột ngạt khó chịu, thậm chí đầu cũng cảm thấy có chút choáng váng, trán ướt đẫm mồ hôi lạnh, rồi một giọt rơi xuống ngực. Cô nhận ra mồ hôi lạnh sớm đã ướt đẫm áo của mình.Đọc truyện full trên truyen88.vip

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Tô Quỳnh Thy cau mày ngồi co người trên ghế, cô chỉ nghĩ rằng mình bị say xe, chật vật mở mấy cánh cửa sổ ra, gió lạnh thổi vào đầu khiến sắc mặt của cô trở nên tái nhợt.

Tài xế ngồi phía trước vô tình liếc qua kính chiếu hậu liền sửng sốt: "Cô à, cô không sao chứ, cô có muốn tôi đưa cô đến bệnh viện không?"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

"Không sao đâu, phiền anh chạy nhanh lên, tôi cần đến sân bay gấp!"

Lúc này Tô Quỳnh Thy đã dựa nửa người vào băng ghế sau, hai mắt khẽ nhắm lại, nhìn bộ dạng như có thể ngất đi bất cứ lúc nào. Người lái xe thực sự hoang mang, cứ liếc nhìn cô qua gương chiếu hậu, trên đường đi vừa lái xe vừa lo sợ.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Cũng may khu biệt thự cách sân bay không quá xa chỉ khoảng hai mươi phút, tài xế không yên tâm khi để Tô Quỳnh Thy đứng ở cổng sân bay, sau khi xác định cô có thể tự mình đi được thì anh ta mới thở dài lái xe đi.

Lúc này Tô Quỳnh Thy đang đi giày cao gót, bước đi có chút không ổn, sau đó cô dựa vào tường cẩn thận ngồi xuống rồi lấy điện thoại di động ra và gọi cho Lê Quốc Nam.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

"Tút, tút, tút." âm thanh vừa vang lên vài lần, Tô Quỳnh Thy ngay cả ngồi cũng không ngồi được liền nằm nửa người trên ghế với hai mắt thâm quầng và hoàn toàn bất tỉnh.

Lê Quốc Nam vừa nhận điện thoại, còn chưa kịp cười nói gì thì đã lờ mờ nghe thấy tiếng ai đó hét vào điện thoại rằng có người ngất xỉu.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Đột nhiên dường như đã cảm nhận được cái gì đó, trái tim của anh ta lập tức đập mạnh lên như treo lơ lửng trong không trung, giọng điệu vô cùng hoảng hốt: "Quỳnh Thy, Quỳnh Thy, bây giờ em ổn không? Quỳnh Thy! Quỳnh Thy!" Lê Quốc Nam chợt nhận ra vừa mới nghe thấy có người ngất, nói như vậy thì chắc là Tô Quỳnh Thy rồi.

Cầm điện thoại trên tay nhìn về phía sân bay rộng lớn rồi nhìn tứ phía, càng ngày càng đông người xung quanh cổng sân bay. Lê Quốc Nam chạy loạn xạ, mồ hôi trên trán chảy ròng ròng, một cảm giác chua xót dâng lên từ tận đáy lòng.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Sân bay rất lớn, khi Lê Quốc Nam chạy đến nơi có một nhóm người túm tụm lại, không dễ dàng gì mới chen vào được, quả nhiên người mặt mũi tái mét đang nằm trên ghế chính là Tô Quỳnh Thy.

Tại thời điểm đó Lê Quốc Nam thậm chí còn nghe thấy tiếng tim mình đập nhanh vô cùng thận trọng bế cô lên rồi chạy ra ngoài như điên. May mắn là tài xế chiếc xe kia không bỏ đi liền nên vội vàng đón Lê Quốc Nam, họ chỉ mất vài phút là đến bệnh viện gần nhất rồi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Sau một hồi gấp gáp, Tô Quỳnh Thy đã được đặt ở trên giường bệnh, Lê Quốc Nam với vẻ mặt bối rối ngồi ở bên cạnh giường, đột nhiên không biết nên đối mặt với cô như thế nào.

Nhìn chằm chằm khuôn mặt thanh tú của cô hồi lâu, sau đó anh ta lẳng lặng đứng dậy, đi tới bên cửa sổ hành lang rồi nhìn thật sâu màn đêm yên tĩnh, không tự chủ được nhớ tới lời bác sĩ vừa nói bên ngoài phòng cấp cứu.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

"Bạn gái cậu mang thai được hai tháng và bị ra máu nhẹ, nhưng rất may là không nghiêm trọng. Đứa trẻ đã được an toàn. Lần sau nên ghi nhớ, không nên giao hợp trong ba tháng đầu và ba tháng cuối của thai kỳ, tốt nhất nên kiềm chế, nếu lần sau xảy ra chuyện này thì đứa trẻ sẽ không thể giữ được đâu."

Sau khi nói xong bác sĩ thậm chí còn vỗ vai Lê Quốc Nam, lấy ra một tờ giấy đã in sẵn những điều cần chú ý đưa cho anh ta rồi lắc đầu bước đi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Một lúc lâu sau, Lê Quốc Nam vẫn chưa hoàn hồn, đờ đẫn cầm tờ giấy trong tay. Ai yêu cầu đóng tiền thì đóng tiền, yêu cầu ghi gì thì ghi nấy, tâm trí của anh ta hoàn toàn phiêu du trên bầu trời, chỉ sau khi trở lại bên giường bệnh mới hoàn hồn trở lại.

Bây giờ nghĩ lại, Lê Quốc Nam vẫn không thể tin được Tô Quỳnh Thy đã đang mang thai.Mời bạn đọc truyện trên truyen 88.net