Người Tình Bất Đắc Dĩ

Chương 8: Thai 2 tháng ?

" Dịch Ảnh Vũ...Aaaa... Tại sao anh lại..ư..tay anh...aaa"

Cẩm Lệ bật dậy trong trạng thái " tâm liệt thân phê ", đau nhức khắp người. Khóc dở mếu dở.

Dịch Ảnh Vũ hé một bên mắt, nhếch môi

" Cô kêu không biết mệt? Được!!"

Dứt lời, anh lật người đè lại lên cô. Hai tay đang định chế ngự cô thì... Ách.. Cẩm Lệ đang nằm trong chăn, tung chăn ra, quấn chặy lấy Dịch Ảnh Vũ.

Cô bịt anh như con nhộng quằn qoại trong chăn... Còn cô... Không mặc gì ngồi bên trên anh cười... Hảha (=_=)

Dịch Ảnh Vũ tức điên. Anh bị kìm hãm 4 chi, vô lực tay chân. Anh cười nhạt

" Thả tôi ra, tôi sẽ mua cho cô iphone X "

" Không!!!" Cẩm Lệ kiên quyết từ chối

" Một biệt thự có bể bơi, spa, resort "

" Ưm...ư" Cẩm Lệ tròn mắt, bất giác tay chân thả lỏng.

Ôi! Biệt thự? Spa? Resort?

" á..."

Trong lúc mất cảnh giác, Dịch Ảnh Vũ đã bật người, đè cô xuống dưới chiếm lại thế thượng phong

Anh cười lạnh

" Định khi dễ tôi? Cô to lắm rồi, tôi phải trừng phạt cô!!!"

Dứt lời, anh định cắn cổ cô, mồm cô đã như... bị ai xé xác

" Aaaaaaaa... Cái đồ rảnh háng!!! Háng anh nhàn rỗi thì biến lên đường, dạng rộng ra cho xe cán, đau chết cho bớt rảnh đi... Aaaaaa"

Anh suýt cắn lưỡi mà chết. Mặt đen kịt

" Khụ!!! Cô nói năng linh tinh "

" Biến thái, xấu xa, bỉ ổi, vô liêm sỉ aaa... Cút khỏi người tôi ngay!!!"

Cẩm Lệ đã hét, đã mắng thì không ai bằng. Dịch Ảnh Vũ đằng giơ cờ trắng

" Xàm tục! Ok, tôi sẽ không làm gì cô cả!!"

" Thật không?" Cẩm Lệ mở một bên mắt, híp hí nhìn anh

" Nói yêu tôi đi "

" Hả?"

" Nói cô yêu tôi, tôi sẽ tha cho cô "

Dịch Ảnh Vũ cười nham hiểm. Cẩm Lệ suy nghĩ trong nửa tích tắc.

Một câu nói không liên lụy gì cô cả... nhưng...

" Tôi còn được iphone X không.? Biệt thự, spa, resort? Còn không?"

" Còn " Anh tươi cười đáp

" Ok! Tôi yêu anh "

" Anh cũng yêu em, Lệ Lệ!"

Tim cô hẫng đi một nhịp

...

3 tháng sau

" Dịch Ảnh Vũ, đồ chết bầm, đến đây ngay đi!!!"

Cẩm Lệ hét lên trong điện thoại, cô tức muốn ọc máu mồm

" Có cần hét to vậy không? Tôi ở ngoài cửa nhà cô đây "

Dịch Ảnh Vũ đen mặt, tai như bị ai đâm.

Mồm nhỏ mà thanh âm lớn. Thật khâm phục

Thấy anh, cô vội vội vàng vàng ngó trước ngó sau, kéo anh vào nhà. Đóng " ruỳnh " cửa lại.

Anh cười khô trêu cô

" Định là chuyện " bí mật " với tôi sao mà em phải căng thẳng? "

" Anh bớt nhảm đi! Dịch Ảnh Vũ! Nhìn tôi đi!!!"

Cẩm Lệ chưa bao giờ nghiêm túc như vậy. Cô nắm tay anh, bốn mắt chạm nhau, đối diện chằm chằm.

Dịch Ảnh Vũ khó hiểu, chỉnh đốn lại tâm trạng. Mặt lạnh tanh, mắt sắc bén... Hại cô đang nghiêm túc lại.. không muốn nghiêm túc nữa

" Nhìn anh đáng sợ chết đi được!" Cô nhăn mặt, bất giác tia ánh nhìn đi chỗ khác

" Nói đi! Có chuyện gì?"

Cẩm Lệ ho khan

" Khụ.. Ừm.. Dịch Ảnh Vũ.. Anh... đã 27 rồi.. Ư.. Độ tuổi này anh từng có nghĩ đến chuyện..ư.. Có một đứa con?"

Cẩm Lệ lắp la lắp liếm, rất căng thẳng mới nói hết câu.

Cô hồi hộp chờ đợi câu trả lời của anh... Quả nhiên... Ngoài dự đoán

" Không!!!"

Anh không suy nghĩ nửa giây, cứng cỏi trả lời

" Ồ... Vậy thôi... Tôi phá bỏ!!!"

Cẩm Lệ thấy anh vậy, cũng nhún vai, thờ ơ, thản nhiên nói

" Phá bỏ? Phá bỏ gì?"

Dịch Ảnh Vũ có chút bất ngờ, nắm lấy tay cô, dồn dập hỏi

Cô hất tay anh ra, bĩu môi

" Tôi có thai rồi, 2 tháng "