Người Thừa Kế Danh Gia

Chương 15: 15 Bất Ngờ


Chẳng mấy chốc sang ngày hôm sau, cũng là tới ngày kỷ niệm thành lập công ty.
Người nào người nấy từ con dâu tới con rể nhà họ Đào ai cũng nô nức tưng bừng như là dịp năm mới sắp tới.
Chỉ có một người không được vui đó là Thu Cát, bà ta cảm thấy chán nản bởi vì sắp sửa phải đối diện gặp mẹ chồng và gia đình chồng của mình.
“Cái bà già đó không chết quách đi cho xong cứ ám ảnh mãi không biết khi nào mới buông đây.

Không vì nhờ con gái mình chắc cũng không có mời mình tới dự đâu.”
Bà ta vừa lẩm bẩm vừa bước đi xuống cầu thang.

Đi ngang qua nhà bếp thấy Quốc Thiên đang cặm cụi dọn chén bát khi nãy vừa ăn xong.
Sẵn dịp thấy Quốc Thiên bà ta tiến lại trút giận.
“Này thằng vô dụng mày rửa chén bát kĩ vào đó còn tí dầu mỡ nào tao phang chổi vào đầu mày ngay.”
Quốc Thiên cũng chỉ im lặng tay vẫn dọn chén bát trên bàn tới bồn rửa.

Anh cũng không mảy may mà cố tình lơ những lời Thu Cát nói.
“Dọn dẹp xong rồi lau quét nhà hết cho tao nghe chưa.

Hôm nay tao với hai đứa con gái tới dự tiệc kỉ niệm thành lập công ty.

Mày ở nhà dọn dẹp sạch sẽ vào biết chưa hả.”
Quốc Thiên cũng biết hôm nay là ngày kỉ niệm của công ty nhà họ Đào nhưng anh cũng chả quan tâm nói đúng hơn thì anh không muốn tham dự tí nào bởi vì anh và bà cụ Đào cũng không hợp nhau tự hồi khi anh bị nhà họ Trần đuổi đi thì bà ta cũng không coi trọng anh nữa.
“Không hôm nay anh ấy phải đi với con.”
Nguyệt Vân từ trên lầu nói vọng xuống rồi cũng bước xuống tiến về phía Thu Cát.
“Mẹ à, hôm nay anh ấy sẽ đi với con.”
“Cái gì con bị điên à cho thằng này theo làm cái gì.”
“Đó là lệnh của bà nội, bà nội đã bảo con đem theo chồng tới để tham dự.”

“Cái gì, bà già đó nay bị ma nhập à?”
Không trả lời câu hỏi của Thu Cát, Nguyệt Vân quay qua nói với Quốc Thiên.
“Này mau lên thay đồ đi rồi đi cùng với tôi.

Ba mươi phút nữa, tôi chờ dưới sảnh.”
Thu Cát cũng ngơ ngác không biết nói sao nữa cũng hậm hực mà quay rời lên phòng.

Trong lòng nghĩ bụng.
“Chả hiểu bà già đó nghĩ gì trong đầu việc gì phải dắt theo thằng khố rách này cơ chứ.

Dắt nó theo thật nhục nhã”
.
Khách sạn Đại Thành, một khách sạn cao cấp và sang trọng bậc nhất cả xứ Thanh Châu thường được giới thượng lưu lui tới.

Trước mặt tiền sảnh hiện ra một bảng biểu ngữ to có ghi dòng chữ:”Nhiệt liệt kỷ niệm thành lập công ty vật liệu xây dựng Đào thị”.
Bà cụ Liễu đứng trước nhìn những vị quan khách đang nườm nượp bước vào.

Ai ai cũng có gia thể khủng đều là những tai to mặt lớn.

Họ tới đây tham dự bởi vì bà cụ Liễu đã cho người rao tin công ty mình đã được tập đoàn Hải Trí ký kết hợp đồng trị giá ba mươi tỷ thành công.

Đa số mọi người tới là vì nể mặt tập đoàn Hải Trí nên không ít nhiều bỏ thời gian tham dự.
“Ái cha, thật là náo nhiệt mà.

Ánh Thu chụp giúp mẹ bô hình đứng trước bảng biểu ngữ để tí mẹ đem khoe.”
Thu Cát hớn hở như là một đứa trẻ.
Đám người Quốc Thiên cũng vừa mới tới.

Thu Cát thì khoác lên mình một bộ váy lộng lẫy, chị em Nguyệt Vân và Ánh Thu thì khoác lên mình trang phục lịch sự nhưng không kém phần tinh tế.

Riêng mỗi Quốc Thiên, ăn mặc như là đi chơi công viên thiếu nhi.
“Ái chà, chào cô nha Nguyệt Vân.”
Đào Như Ngọc đứng trước cửa nhoẻn miệng cười, điệu cười bất mãn với Nguyệt Vân.
“Cô nhìn có vẻ không được vui khi thấy tôi ấy nhỉ.”
“Đâu có tôi nào dám không vui cho được nhất là nhân vật chính bữa tiệc này lại là cô.”
Như Ngọc đưa mắt nhìn Quốc Thiên cũng bĩu môi nói.
“Hôm nay ra mắt người mới rồi đem người cũ tới để cho anh ta đau lòng ha gì.”
“Cô nói gì vậy cái gì mà ra mắt người mới rồi thì người cũ?” Nguyệt Vân thắc mắc.
“Cô không biết gì sao, ái chà thật là thú vị.

Thôi lát nữa cô sẽ biết điều bất ngờ đó dành cho cô đấy.”
Quốc Thiên cảm nhận có gì đó không đúng mới đưa mắt nhìn vào trong thì thấy Trần Đôn cũng đã tới sẵn tự bao giờ.

Trong anh có dự cảm không lành.
Bữa tiệc cũng đã bắt đầu, bà cụ Đào mặc trên mình chiếc áo mỏng màu xanh, nét mặt hồng hào đứng dưới đèn sân khấu trông thật lộng lẫy.
“Hôm nay là ngày lễ kỷ niệm thành lập công ty Đào Thị, vô cùng cảm ơn các quan khách cũng như bạn bè đối tác đã tới tham dự chung vui bữa tiệc với chúng tôi.”

Tràn vỗ tay không ngừng vô lên.
“Theo như thông lệ cũ, hằng năm chúng tôi sẽ trao cho những người xuất sắc nhất căn cứ theo khả năng và theo thành tích đạt được.

Và chắc ai cũng biết người mà chúng tôi đã ngắm đạt chiến tích lớn nhất đó là…”
Tiếng nhạc vang lên như chương trình ai là triệu phú kèm với ánh đèn chạy quanh để tăng phần hồi hộp rồi bất chợt cùng dừng lại soi vào Nguyệt Vân.
“Nguyệt Vân là cháu gái xinh đẹp của tôi.”
Lúc này Nguyệt Vân cũng đã thành trung tâm của mọi sự chú ý.

Cô chồm người ngồi dậy, dáng người uyển chuyển thướt tha vẻ đẹp kèm với hiệu ứng đèn càng khiến cô như nàng công chúa khiến quan khách trong bữa tiệc thèm nhỏ dãi.
Nguyệt Vân mặt hơi ửng hồng rồi quay lại kéo tay Quốc Thiên.

Quốc Thiên cũng cố ý gỡ tay Nguyệt Vân nhưng cô giữ chặt hơn.
“Đây là công sức của anh, anh phải lên cùng tôi.”
Quốc Thiên cũng không nói gì cũng đồng ý bước lên cùng cô.
Bà cụ Đào nheo mắt nhìn Quốc Thiên bước lên cùng Nguyệt Vân.
“Phần công lao này là của Nguyệt Vân, hà cớ gì cậu lại bước lên đây cùng vậy?”
Nguyệt Vân cũng giải thích.
“Bản hợp đồng ký kết được cùng là nhờ công sức của Quốc Thiên giúp cháu ấy ạ.”
Bà cụ Đào nghe xong nhếch mép cười khinh.
“Thật chứ, Nguyệt Vân.”
“Đúng rồi bà, Quốc Thiên đã giúp cháu có được hợp đồng đó.”
“Ôi cháu tôi, tới khi nào thì con mới lớn được đây hả.

Con bị thằng phế vật này lừa rồi con có biết không.”
Nguyệt Vân lộ vẻ mặt ngạc nhiên nói.
“Lừa? Là sao vậy bà rõ ràng….”
“Cái hợp đồng đó là nhờ Trần Đôn nên con mới có được đó có biết không hả.

Chính ông nội Trần đã nhờ người nên chúng ta mới có được bản hợp đồng trị giá chục tỷ tới vậy.

Con nghĩ xem cái thằng khố rách này thì làm được gì cơ chứ, bà thấy nó được cái bốc phét là giỏi đó.”
Nguyệt Vân nghe xong đơ người mấy giây nhìn Quốc Thiên.


Đôi mắt cô nheo lại vẻ mặt bối rối.
“Nguyệt Vân, em phải tin anh.

Anh có thể chứng minh cho em thấy.”
Bà cụ Đào bực bội quát.
“Được rồi, được rồi.

Cậu Thiên cậu còn muốn nói dối tới khi nào nữa đã vậy ba mặt một lời.”
Phía sau cánh gà, Trần Đôn bước ra với bộ đồ Armani vẻ bị kênh kiệu nói.
“Quốc Thiên, tôi thật không ngờ bệnh tình của anh càng ngày càng chuyển biến một ngày xấu đó.

Vừa bị điên, vừa bị ảo giác sinh hoang tưởng.

Tôi cảm giác anh đô chời hơi nhiều đó, anh Thiên.”
Rồi hắn giật mic quay sang nói xuống.
“Thưa mọi người, bản hợp đồng trị giá chục tỷ mà công ty Đào thị ký được là nhờ công sức của tôi.

Tôi giúp đỡ nhà họ Đào từ đằng sau vậy mà tên vô dụng này lại nhận vơ thật là không biết nhục nhã là gì.”
Đám quan khách dưới thay đổi ảnh nhìn đối với Quốc Thiên, kèm theo bộ đồ anh đang mặc trên người càng làm người khác tin vào lời bịa đặt của Trần Đôn.
“Tên nghiệt súc.” Một giọng nói trầm giận giữ từ đằng sau Quốc Thiên cất lên.
“Ông nội.” Quốc Thiên ngạc nhiên khi nhận ra ông nội mình Trần Bá Kiến đang đứng sau cau mày đã bước tới sau lưng anh tự khi nào.

Quốc Thiên cũng không ngờ rằng ông lại tới đây.
“Ai là ông nội của mày hả!!”.