Tử Hàm hỏi Huyền Dực phải đáp ứng điều kiện gì thì mới có thể thả Triển Vân, Huyền Dực trở nên trầm tư, hai quân gi¬ao chiến, thân phận của Triệu Vân vô cùng quan trọng, nếu như ở đây ngay lập tức xử chết hắn, rồi sau đó phái quân tấn công thì cầm chắc thành công. Nhưng là bệnh hoài nghi của Huyền Dực của cũng rất nặng, hắn không tin Triển Vân có thể vì một a hoàn mà xông pha nơi nguy hiểm.
Dù sao ngoại trừ thân phận là tướng quân, hắn còn là hoàng tộc của triều đình, hắn nhất định sẽ không sơ suất như vậy. Huyền Dực cho rằng, hoặc là Triển vân đã sắp xếp sẵn rồi, chờ hắn phái đại quan tiến đánh mà trúng kế, kí ức một lần bại ở trong tay Triển vân vẫn còn mới.
Đó là lí do hắn sẽ không xuất quân, nhưng mà thả Triển vân trở về, nhất định chính là thả hổ về núi.
Trừ bỏ tình yêu điên cuồng của hắn với Huyên Hoa, thì hắn cũng là một người rất cuồng ngạo, hắn muốn phân cao thấp trên chiến trường với Triển Vân, bởi vậy hắn có thể thả Triển vân, chỉ cần Tử Hàm đáp ứng một điều kiện
Tử Hàm không thấy Huyền Dực nói thì sợ Huyền dực đổi ý, nóng lòng nói: “Huyền Dực, vì sao không nói, rốt cuộc là điều kiện gì?”
Huyền Dực cong người tới sát Tử Hàm, con ngươi đen kịt nhìn chăm chú vào ánh mắt hoảng sợ của Tử Hàm, “Ta muốn cùng ngươi ôn lại những giấc mộng cũ, triền miên trên giường!”
Lời của Huyền Dực giống như ma chú, làm đầu Tử Hàm thấy ong ong, ôn lại những giấc mộng cũ, triền miên trên giường, ý tứ rõ ràng, ánh mắt cũng công khai như vậy, làm Tử Hàm khô cổ họng, không nói được gì.
Tay của Huyền Dực nhẹ nhàng vuốt ve hai má có phần tái nhợt của Tử Hàm nói: "Tử Hàm nhiều năm như thế, ta thực sự rất nhớ ngươi, ngươi lại không nhớ ta, cơ thể chúng ta đã nhớ mong nhau... làm như thế nào chính ngươi chọn."
Ngữ điệu nhẹ nhàng, tựa như nỉ non. giống lời nói của một đôi tình nhân, nhưng lại khiến cho cơ thể Tử Hàm có phần phát lạnh
Huyền Dực đứng thẳng thân mình cao ngất, có chút đăm chiêu nhìn Tử Hàm, chờ đợi đáp án của nàng, rất lâu sau, Tử Hàm ngồi tại chỗ không nói một lời. Huyền Dực giống như mất hết nhẫn nại: “Ta không miễn cưỡng ngươi, ngươi nghỉ đi”
Nói xong đang muốn xoay người đi, thì Tử Hàm mạnh mẽ ngồi dậy đau đớn nói: “Ta đáp ứng ngươi”
Huyền Dực nhìn sắc mặt của Tử Hàm, trong mắt hắn chính là đau đớn, nhưng trên khuôn mặt lại mang ý cười.
Đau, là bởi vì Tử Hàm vì Triển Vân liều lĩnh, cười, là bởi vì mộng cũ có thể ôn lại.
Huyền Dực cười lạnh một tiếng, “Tốt lắm, tốt lắm!”
Con ngươi Tử Hàm chớp động ánh sáng khác thường, kinh ngạc nhìn Huyền Dực, “Khi nào thì thả hắn đi.”
Huyền Dực nhìn Tử Hàm nói: "Ngươi nói.”
“Tối nay, ta muốn nhìn hắn an toàn rời khỏi!” Tử Hàm hi vọng mau chóng để Triển Vân rời khỏi, đỡ phải đêm dài lắm mộng, có chuyện xấu, tính tình Huyền Dực biến hóa đa đoan lại âm hiểm độc ác, Tử Hàm không thể không nghĩ nhiều.
“Được, ngươi nói cái gì thì làm như vậy đi” Huyền Dực đang nói, cánh tay dài duỗi ra ôm sát Tử Hàm, “Hãy sắm vai là một thê tử tốt, tối nay ta liền để cho hắn an toàn rồi khỏi”
Tử Hàm cắn chặt môi, một câu cũng không nói lại, nàng bị Huyền Dực mang hướng về phía phòng bên ngoài đi đến.
Xuyên qua khúc quanh co, đi qua hoa viên trong phủ, Tử Hàm và Huyền Dực đi tới giữa hậu viện.
Một toà nhà trước cửa có hai người tay cầm đuốc đang đứng. bọn họ thấy hai người đi đến bèn vội vàng hành lễ
“Người đâu?” Huyền Dực đơn giản hỏi
“Gi¬am ở trong địa lao.” một người trong số đó trả lời
Huyền Dực quay về nhìn Tử Hàm một cái, ôm nàng hướng vào phía trong phòng, Tử Hàm tiến vào phòng, phòng rộng rãi, chính giữa bày ra một bàn vuông. Có bốn người đàn ông áo xanh đứng xung quanh, thấy Huyền Dực đến thì chắp tay hành lễ.
Huyền Dực phất tay nói “Mở cửa lao”
“Dạ” một người đàn ông cúi đầu đáp ứng một tiếng, liền di chuyển, tới nhìn chăm chú một cái quạt chói lọi bằng sắt có đinh, cao bằng nửa người, một trận đinh đang vang lên sau đó, cánh cửa nhà lao liền mở ra.
“Vào đi” Huyền Dực giữ chặt tay Tử Hàm, cúi người, đi về phía địa lao.
Tử Hàm đi vào nhà lao, liền thấy mùi trùng theo mũi mà đến.
Đi xuống cái bậc cao cao, hướng về bên trái, Tử Hàm nhìn thấy Triển Vân bị giam ở giữa địa lao, tay chân mang đầy xích (khoá sắt).
Sắc mặt tái nhợt, hai mắt vô thần, vẫn quật cường không chịu ngã xuống, miễn cưỡng chống đỡ cơ thể ngồi tại đó
“Vương gia” Tử Hàm đau lòng hô một tiếng, muốn đi tới cạnh Triển vân, nhưng bị Huyền Dực giữ lại, ôm trước ngực.
Triển Vân nhìn Tử Hàm, chậm rãi đứng lên, con ngươi u tối nhìn dáng vẻ thân mật của Tử Hàm cùng Huyền Dực, khoé miệng run rẩy muốn nói điều gì đó.
Con ngươi âm hiểm của Huyền Dực nhìn Triển Vân, lạnh lùng nói: "Vân Vương gia, coi như vận khí của ngươi tốt, thê tử của ta cầu tình thay ngươi, cho nên bản tướng quân quyết định thả ngươi, chúng ta gặp lại trên chiến trường, hi vọng đến lúc đó ngươi không nên rơi ở trong tay của ta.”
Triển Vân gấp rút hướng Tử Hàm đi tới hai bước, dùng sức nắm ở trên cây cột trong phòng gi¬am, dây xích phát ra tiếng đinh đang: "Ngươi nói sao, nàng là phu nhân của ngươi?"
Con mắt của Triển Vân vội vàng nhìn sang Tử Hàm, đau đớn quát: “Tử Hàm, cho ta biết đây không phải là sự thật”
Tử Hàm nhìn ánh mắt đau khổ thiết tha của Triển Vân, tâm tình giống như bị cái gì vân vê làm nát, cúi thấp đầu, không cách nào trả lời cho Triển vân
Ánh mắt của Huyền Dực hiện lên vẻ hung ác, tay ở eo Tử Hàm hơi dùng sức, ý bảo Tử Hàm phải phối hợp với hắn.
Tử Hàm liếc mắt nhìn Huyền Dực, chỉ thấy trong mắt hắn toàn là uy hiếp, Tử Hàm không thể không đối mặt với Triển Vân, miễn cưỡng lên tiếng nói: "Vương gia, hắn nói chính là sự thật, Huyền Dực hắn đáp ứng ta thả người rời đi, ngươi không cần hỏi ta thêm nữa."
Triển Vân điên cuồng lay động cây cột lớn, giận dữ hỏi “Vì sao, vì cái gì?”
“Bởi vì chúng ta yêu nhau, ta yêu nàng, nàng cũng yêu ta, chúng ta trước đây đã sớm là vợ chồng” Huyền Dực đang nói thì cúi thấp đầu hôn nhẹ trên má Tử Hàm.
“Không, ta không tin” Triển Vân giống như điên cuồng kêu gào, như vậy thật khiến hắn không cách nào tiếp thu được, Tử Hàm sao lại đột nhiên thành thê tử của Huyền Dực. Mặc dù đối với quá khứ của Tử Hàm, hắn không rõ nhưng hắn chưa từng nghĩ Tử Hàm là thê tử của người khác, tim giống như bị móc đi một mảng, giống như đồ trân quý của mình bỗng nhiên bị trộm mất.
“Vương gia” Tử Hàm nhìn Triển Vân có phần đang mất đi lí trí, tâm ẩn ẩn đau.
Huyền Dực thực hài lòng nhìn phản ứng của Triển Vân, bên môi nhấc lên nụ cười thắng lợi, lớn tiếng nói: “Người đâu, mang hắn đưa ra khỏi thành”
Một nam nhân nói: "Tướng quân...đây không phải là thả hồ về rừng ư?"
Huyền Dực lạnh lùng nhìn nam nhân đó, “Thế nào? ngươi nghi ngờ năng lực của bổn tướng quân?”
“Thuộc hạ không dám” người đàn ông kia đành mở cửa lao, những người khác mang Triển Vân đi ra ngoài.
Triển Vân đỏ mắt nhìn mà không chịu đi, giận dữ hét “Tử Hàm, người lừa ta đúng không?”
Tử Hàm vội la lên “Ta không có lừa ngươi, ta chính là thê tử cuả hắn, ngươi đi đi, ta chỉ là nha hoàn của ngươi, hà tất phải như vậy chứ”
Dáng vẻ này giống như đôi tình yêu bị chia rẽ, nàng không chịu được tình cảnh như vậy.
Dây sắt kêu vang, Triển Vân bị vài gã đại hán đẩy ra khỏi nhà gi¬am, Tử Hàm đứng đó nhìn bóng lưng Triển Vân, trong đầu toàn là biểu tình điên cuồng của hắn, ánh mắt vằn đỏ, hắn vì cái gì mà kích động như vậy, vì cái gì mà để ý nàng như vậy, vì cái gì mà đến nơi này, vì sao!