Người Ta Yêu Là Chiến Thần

Chương 13: Chương 13



Mộ Khanh Trần không dám tin vào mắt mình.

Sư phụ tưởng rằng đã chết vậy mà lại xuất hiện trước mắt y một lần nữa.

Mộ Khanh Trần run run gọi khẽ:“Sư phụ”Rồi vươn tay muốn chạm lấy hình bóng phía trước nhưng khi bàn tay y đến gần lại xuyên qua cơ thể Bạch Ức Quân.Thì ra viên ngọc tím lúc trước Bạch Ức Quân cho Mộ Khanh Trần nó không chỉ dùng để ra vào kết giới núi Xuy Vũ.Bạch Ức Quân đã gửi vào đó một ít linh lực của mình với hy vọng nếu sau này Mộ Khanh Trần gặp biến cố nguy hiểm đến tính mạng một chút linh lực này sẽ cứu được y.Ảo ảnh càng ngày càng mờ sau cùng tan biến mất, mà Mộ Khanh Trần vì vết thương quá nặng cũng ngất xỉu ngay sau đó.Tuyết phủ đầy trên người Mộ Khanh Trần, lạnh lẽo đã khiến y tỉnh lại.Nhưng khi ý thức y tìm về cũng là lúc cơn đau ập đến.

Vết thương quá nặng lại thêm cả người y ngập trong tuyết thời gian dài làm cho cơ thể không tự chủ được mà run lập cập.Mộ Khanh Trần biết nếu mình không tìm được nơi trú chân y sẽ bị đàn sói đánh hơi thấy mùi máu mà kéo đến.Mộ Khanh Trần tìm được một cây gậy khá rắn chắc thế là y bước từng bước chậm chạp, hơi thở nặng nề quyện theo từng bước chân, ấy thế mà Mộ Khanh Trần lại thật sự đi được một đoạn khá xa.Đến khi nhìn thấy ánh đèn leo lét từ trong ngôi nhà tranh trước mặt Mộ Khanh Trần biết mình đã được cứu.Mở cửa cho Mộ Khanh Trần là một thiếu nữ cực kỳ diễm lệ.

Nàng không hề sợ hãi khi thấy một thanh niên xuất hiện trước cửa nhà mình trong đêm tối.Mộ Khanh Trần tuy đang cần nơi trú chân nhưng khi thấy người mở cửa lại là một cô gái y có phần chần chừ.

Tuy trên giang hồ không câu nệ tiểu tiết nhưng Mộ Khanh Trần lại không suy nghĩ thoáng như vậy.

Nam nữ đơn chiếc trong nhà y sợ tổn hại thanh danh của cô gái.Thấy y chần chừ ở cửa mà không chịu vào nhà, dù khuôn mặt đã tím tái vì lạnh.

Cô gái hiểu ý bèn gọi với vào trong nhà:“Phúc thẩm”“Đến ngay đây”Kèm theo tiếng trả lời là một lão bà mái tóc hoa râm khuôn mặt phúc hậu hiền từ.

Vừa trông thấy Mộ Khanh Trần, không cần đợi cô gái yêu cầu bà đã lập tức chạy đến dìu y vào trong.Mà lực tay bà lão thật sự rất mạnh.

Mộ Khanh Trần dù có vóc dáng thư sinh mảnh mai, nhưng thế nào y cũng là thanh niên vả lại còn đang bị thương không đi nổi nữa.

Nhưng bà lão vẫn nhẹ nhàng mang y vào trong phòng mà không hề thở dốc lấy một lần.Vừa được bà lão đặt xuống giường Mộ Khanh Trần đã bắt đầu mất đi ý thức.Vết thương ngoài da tuy không quan trọng nhưng vì một đêm dầm trong tuyết khí lạnh đã làm cho miệng vết thương tím đen.Quan trọng nhất là y đã bị nội thương.Bà lão giống như đã quen với việc chăm sóc cho người khác, bà thành thục cởi áo của Mộ Khanh Trần, sau khi dùng khăn ướt lau chùi sơ qua vết thương của y lúc này cô gái mới bắt đầu vào phòng.Cô mang theo một thùng vuông nhỏ bằng gỗ bên trong nào là dao, kéo, băng vải và một bộ kim châm.

Bôi thuốc cho vết thương bên ngoài của Mộ Khanh Trần xong, bà lão đỡ y ngồi dậy.Cô gái tiếp tục thi châm để chữa nội thương cho y.Nếu Mộ Khanh Trần còn tỉnh táo y sẽ biết cô gái không phải người bình thường mà cô chính là một đại phu.Một canh giờ sau rốt cuộc đầu Mộ Khanh Trần đã bị châm thành một con nhím.

Bà lão kiểm tra kĩ lưỡng Mộ Khanh Trần một lần nữa sau đó hai người mới rời khỏi phòng.Mộ Khanh Trần lại tiếp túc thấy mình đứng ở không gian trắng xóa mà lần trước y đã từng tới.Lần này y cố tình đi xung quanh nhìn xem đây là nơi nào.

Y đi mãi đi mãi cuối cùng cũng trông thấy phía cuối chân trời có đặt một vật gì đó.Y chạy đến gần thì phát hiện đó lại là một chiếc quan tài băng trong suốt.

Có một người đang nằm bên trong giống như đang ngủ hai tay an tường đặt trước ngực.Tóc hắn được cột gọn gàng, đầu đội kim quan màu bạc lấp lánh.Sóng mũi hắn rất cao bờ môi mím lại trông như đang giận dữ.

Khuôn mặt hắn quả thật đẹp không gì có thể tả xiết.Hắn mặc bộ áo giáp màu bạc, toàn thân từ trên xuống dưới hừng hực khí thế, Mộ Khanh Trần đoán ắt hẳn khi còn sống hắn đã từng là một vị tướng quân.Vừa nhìn đến chiếc roi bạc nằm cạnh bên người hắn trái tim Mộ Khanh Trần giống như muốn ngừng đập.“Tại sao lại giống chiếc roi bạc mà sư phụ đã từng dùng”Mộ Khanh Trần loay hoay xung quanh chiếc quan tài, muốn tìm cách mở ra nhưng lại sợ ảnh hưởng đến người đã chết.

Nhưng nếu không tìm ra đáp án chiếc roi này y sẽ không thể nào yên tâm được.“Ta phải mở ra xem nó có đúng là chiếc roi của sư phụ hay không?”“Không ta không thể xúc phạm người đã khuất”Cứ như thế Mộ Khanh Trần vừa đi vừa lẩm bẩm một mình.Bỗng y cảm thấy cơ thể bị rung lắc giữ giội, linh hồn chao đảo muốn rời khỏi cơ thể.Đến khi cơ thể ổn định lại thì y đã thấy mình đang nằm an ổn trên giường.

Không gian trắng xóa đã hoàn toàn biến mất.“Cuối cùng ngươi đã chịu tỉnh lại.

Có biết ngươi đã hôn mê tận ba ngày ba đêm hay không?”Cô gái đến gần dùng tay sờ lên trán Mộ Khanh Trần nhằm kiểm tra nhiệt độ.Dù biết cô gái không có ý gì với mình nhưng phản ứng tự nhiên của cơ thể Mộ Khanh Trần lại nhanh hơn lí trí, y khẽ rụt người lại.Nhìn thấy động tác nhỏ đó của Mộ Khanh Trần, nụ cười trên môi cô gái dường như nhạt bớt.“Ta chỉ muốn kiểm tra xem ngươi đã hết sốt hay chưa? Mà thôi nhìn ngươi như thế ắt hẳn đã khỏe rồi”Nghe giọng nói cô gái có vẻ giận.

Mộ Khanh Trần thật sự không biết phải làm thế nào.Dù sao cô gái cũng là ân nhân cứu mạng mình, nhưng từ trước đến nay y chỉ mới tiếp xúc qua hai người là phái nữ.


Một là mẫu thân của mình, hai là Ngọc sư tỷ.

Nên y không biết trong trường hợp này sẽ phải cư xử ra sao.“Ta không có ý gì”Cô gái trông thấy vẻ khó xử trên khuôn mặt Mộ Khanh Trần nên cũng không làm khó y nữa.“Vết thương ngoài da sẽ lành trong vòng bảy ngày.

Nhưng nội thương của ngươi cần phải tĩnh dưỡng một thời gian”“Bao lâu?”“Nhiều hơn một tháng.”“Như vậy không được”Mộ Khanh Trần lập tức muốn vén chăn đi xuống giường nhưng đã bị cô gái ngăn lại.“Ngươi muốn chết sao?”Cô gái thấy Mộ Khanh Trần vẫn đang loay hoay tìm cách xuống giường, quá bực mình cô bèn chụp lấy bàn tay của y.Mộ Khanh Trần lập tức giật tay ra như bị bỏng.“Cô muốn làm gì?”“Ngươi mà còn không nằm yên trên giường thì đừng trách ta”“Cô …”Mộ Khanh Trần lần đầu tiên trong đời biết thế nào là bị áp bức.Y lập tức nằm xuống giường sau đó kéo chăn che kín người mình.

Chỉ chừa ra ngoài một đôi mắt.Tình cảnh này thật giống lưu manh ác bá ức hiếp con gái nhà lành.“Ta còn đang bị kẻ thù truy sát.

Nếu còn ở lại e rằng sẽ làm liên lụy cô và bà bà”Giọng nói trong chăn truyền ra bên ngoài.“Ngươi cứ ngoan ngoãn ở trong này dưỡng thương những chuyện còn lại không cần ngươi lo lắng”“Kẻ thù của ta là Ma Thần Cung”“Tưởng gì, chỉ là Ma Thần Cung cỏn con.

Ta dư sức giải quyết”Nghe cô gái chắc như đinh đóng cột như thế, Mộ Khanh Trần biết có nói thêm cũng vô dụng.

Thế là y quyết định ở lại nơi này.Vậy mà Ma Thần Cung thật sự không tìm đến cửa.

Mộ Khanh Trần cứ an ổn như thể đến khi vết thương đã hoàn toàn bình phục.Một tháng ở tại đây Mộ Khanh Trần biết được cô gái tên là Phụng Miên là một lang trung.

Cha mẹ đã mất, hiện tại cô cùng với Phúc thẩm sống nương tượng lẫn nhau.Phụng Miên thường đi khắp nơi để học thêm về y thuật.Một tháng trôi qua nhanh chóng Mộ Khanh Trần hôm nay quyết định rời khỏi nơi này.Chưa kịp từ biệt hai người, đã thấy Phụng Miên vác theo tay nải đi đến trước mặt Mộ Khanh Trần.

Phụng Miên hỏi y:“Ngươi muốn đi đâu?”“Ta cần phải đến thành Nhạn Hồi xử lý vài chuyện.”“Ta sẽ đi cùng ngươi.”Nghe cô ta nói như thế Mộ Khanh Trần hồn vía lên tận mây xanh, y lập tức từ chối.

Nhưng cô gái vẫn tìm mọi cách ép Mộ Khanh Trần dẫn mình đi cùng.“Ta có phải là ân nhân cứu mạng của ngươi không?”“Đúng vậy”“Vậy ngươi đã trả ơn ta chưa?”“Trên người ta hiện tại không có thứ gì đáng giá.

Sau này khi hoàn thành xong mọi chuyện ta sẽ kiếm bạc mang về đây cảm tạ hai người.”“Ngươi chính là thứ đáng giá nhất”Mộ Khanh Trần tưởng tai mình nghe nhầm.

Y bèn hỏi lại.“Cô nói gì?”Nhưng Phụng Miên thân là con gái sao lại dám nói ra câu đó đến lần thứ hai.

Cô bèn bịa một lý do.“Ngươi không cho ta đi theo nếu Ma Thần Cung tìm tới thì ta phải làm sao?”“Vậy cô đi với ta bỏ lại Phúc thẩm một mình, nếu người xảy ra chuyện gì phải làm thế nào?”“Phúc thẩm có họ hàng ở gần đây.

Ta đi rồi thẩm sẽ đi đến ở với họ hàng.

Ngươi yên tâm nha”“Nhưng ta đi chuyến này rất nguy hiểm.

Không thể bảo vệ cô được?”“Không sao, ta tự bảo vệ mình”“Cô nam quả nữ đi cùng nhau như thế cô không sợ ảnh hưởng đến thanh danh của mình hay sao?”“Ta không ngại chuyện đó”Dù đã tìm nhiều lý do thoái thác nhưng Phụng Miên vẫn bán riết không tha.

Mộ Khanh Trần hết cách đành phải dẫn Phụng Miên theo.Trước tiên y cần đến trấn Nhã U dưới chân núi Xuy Vũ khi xưa.Y đã hẹn với Lục Thủy gặp nhau vào ngày mười lăm nhưng hôm nay đã là ngày thứ ba mươi rồi.

Không thấy y Lục Thủy chắc chắn sẽ rất lo lắng.

Mộ Khanh Trần phải nhanh chóng đến đó.Bình thường pháp khí phi hành của Mộ Khanh Trần chính là thanh kiếm Diệp Tuyết.


Nhưng hôm nay lại có thêm Phụng Miên, hai người phi hành chung trên một thanh kiếm như thế Mộ Khanh Trần không thích chút nào, nên y quyết định mua hai con ngựa.Vất vả cưỡi ngựa một ngày, chiều hôm đó hai người cũng đến được trấn Nhã U.Vừa vào trong trấn Mộ Khanh Trần hết sức bất ngờ khi thấy hình vẽ của mình đang được dán ngay ngắn trên bảng thông báo tìm người ở trong trấn.Thì ra sau khi Lục Thủy đến trấn Nhã U, chờ tận mười ngày mà vẫn không thấy bóng dáng Mộ Khanh Trần.

Y đã bắt đầu nôn nóng.Tính tình Mộ Khanh Trần Lục Thủy là người hiểu rõ nhất.

Một khi y đã hứa chắc chắn sẽ thực hiện cho bằng được.

Nếu Mộ Khanh Trần không xuất hiện có nghĩa là y đã gặp nguy hiểm.

Thế là Lục Thủy mướn người họa chân dung của Mộ Khanh Trần dán vào bảng thông báo khắp nơi.Còn mình vẫn ngồi trong quán trọ đã hẹn trước với Mộ Khanh Trần kiên nhẫn chờ đợi.Đúng là trời không phụ lòng người đến ngày thứ mười một Mộ Khanh Trần đã xuất hiện, vậy mà lại còn dẫn theo một cô nương xinh xắn.“Ngươi sao giờ mới tới, thế nào có bị thương ở đâu không?”Lục Thủy lập tức kiểm tra Mộ Khanh Trần từ trên xuống dưới.

Sau khi xác định y hoàn toàn lành lặn mới yên tâm.Mà Mộ Khanh Trần trông thấy Lục Thủy vẫn còn chờ y ở nơi này, lại còn quan tâm đến mình nhiều như thế trái tim y bỗng thấy thật ấm áp.Lục Thủy lớn hơn y vài tuổi tuy tính tình có vẻ trẻ con, nhưng y luôn quan tâm chăm sóc Mộ Khanh Trần.

Giống như là một người sư huynh quan tâm đến sư đệ vậy.Mộ Khanh Trần thấy y đối với mình như thế, bất giác khi trả lời Lục Thủy giọng nói cũng mang vài phần dịu dàng.“Ta không sao”Sau đó giới thiệu Lục Thủy với Phụng Miên.“Đây là Lục Thủy thiếu chủ Lục Nguyệt Sơn Trang”Sau đó quay sang Lục Thủy.“Vị cô nương này là Phụng Miên ân nhân cứu mạng của ta”.Khi trông thấy cô gái này đi cùng Mộ Khanh Trần, mới đầu Lục Thủy còn tưởng Mộ Khanh Trần trên đường đi đã có hành động nghĩa hiệp anh hùng cứu mỹ nhân.

Ai mà ngờ đâu lại là mỹ nhân cứu anh hùng.Phụng Miên là một cô nương rất nhanh nhẹn hoạt bát dễ làm quen với mọi người.

Sau một phen giới thiệu qua lại, Lục Thủy và cô đã có thể nói chuyện thoải mái với nhau.Vì đây là lần đầu tiên cô đến đây nên muốn nhân cơ hội này mà đi dạo khắp nơi.Vốn dĩ Mộ Khanh Trần thấy hai người họ đã trở nên thân thiết thì rất vui mừng vì mình không cần đi với Phụng Miên nữa.

Nhưng cô chẳng chịu bỏ qua cho y cứ nhất quyết bắt y phải đi cùng.

Sau một phen vất vả từ chối không thành công Mộ Khanh Trần đành tháp tùng hai người xuống phố.Trấn Nhã U bây giờ đã khác xa trong trí nhớ của Mộ Khanh Trần.Chỉ mới năm năm trôi qua mà từ một trấn nhỏ bé dưới chân núi nó đã trở thành một thị trấn phồn hoa rực rỡ.

Nguyên một con đường buôn bán tấp nập kẻ lại người đi.Mà Phụng Miên giống như lần đầu tiên trông thấy cảnh tượng như thế.

Cô vui vẻ hòa nhập vào đám đông, nhìn ngó mọi thứ bằng đôi mắt tò mò.Lục Thủy mua tất cả mọi thứ mà Phụng Miên thích, sau đó đưa cho Mộ Khanh Trần cầm.“Đừng mang bộ mặt ỉu xìu như thế.

Người ta dù sao cũng là ân nhân của ngươi.

Ngươi nên dịu dàng một chút”Lục Thủy vừa nói vừa trả tiền để lấy một cái mặt nạ mà Phụng Miên vừa chọn.

Sau đó y lại tiếp tục quăng cho Mộ Khanh Trần.“Ngươi mua nhiều thế làm gì, cô ta làm sao dùng hết được?”Mộ Khanh Trần nhăn nhó ôm một đống đồ đạc linh tinh.

Hai tay đã không còn chỗ trống.“Khanh Trần huynh xem cây trâm này thế nào? Có đẹp hay không?”Phụng Miên hăm hở chạy tới lắc lư cây trâm trước mặt Mộ Khanh Trần.“Đẹp lắm”“Cái gì ta đưa huynh đều khen đẹp.

Huynh có nhìn không đấy?”“Ta thật sự không thể lựa chọn giúp cô.

Không thì cô hỏi Lục Thủy xem, thẩm mỹ của hắn thật sự tốt hơn ta rất nhiều.”Y nhìn sang Lục Thủy bằng ánh mắt cầu cứu.“Nào nào để ta xem giúp cô”Trong khi Lục Thủy bận rộn dỗ dành Phụng Miên đang phụng phịu.


Mộ Khanh Trần đã trông thấy Ngọc sư tỷ đang đứng ở một cửa hàng ven đường.Y vui mừng lập tức chạy đến.“Sư tỷ”Hoàng Ngọc nghe tiếng gọi đã nhìn thấy Mộ Khanh Trần.

Nước mắt lập tức tuôn trào, cô không quan tâm đến gì nữa lập tức chạy tới ôm chầm lấy y.“Khanh Trần”Tỷ đệ hai người cứ đứng ôm nhau giữa phố mặc kệ ánh nhìn chỉ trỏ của mọi người, mất một lúc sau mới buông nhau ra.Hoàng Ngọc vẫn chưa thôi nức nở, cô vừa nói vừa khóc.“Ta tìm đệ suốt mấy năm qua đệ đã đi đâu.

Hic… ta phụ lòng của sư phụ không chăm sóc tốt cho đệ.

Hu hu”Mộ Khanh Trần bỗng dưng gặp lại được sư tỷ của mình.

Cảm xúc sau bao năm xa cách được gặp lại người thân khiến y cũng nghẹn ngào.“Đệ vẫn sống rất tốt.

Tỷ nhìn xem”Ngọc sư tỷ dùng ống tay áo lau nước mắt trên mặt của mình.Sau đó nhìn Mộ Khanh Trần từ trên xuống dưới.

Trông thấy dáng người y đã cao lớn thêm một chút, cơ thể hoàn toàn khỏe mạnh.

Lúc này Hoàng Ngọc mới ngừng khóc, thu dọn quầy hàng rồi dẫn ba người về nhà mình.Sau một đêm ở nghĩ chân tại nhà Hoàng Ngọc, sáng hôm sau ba người lại tiếp tục lên đường để đến thành Nhạn Hồi.Đã có Lục Thủy nhập hội nên Mộ Khanh Trần quyết định sẽ không cưỡi ngựa nữa, mà Lục Thủy và Phụng Miên cùng nhau phi hành trên pháp khí của Lục Thủy, còn Mộ Khanh Trần sử dụng Phi Tuyết.Rời trấn Nhã U chưa được bao lâu ba người đã bị đuổi theo, Mộ Khanh Trần và Lục Thủy bay nhanh hết mức nhưng vẫn không cắt được kẻ theo đuôi.Đến khi khoảng cách dần rút ngắn lại Mộ Khanh Trần mới nhận ra người đuổi theo y lại là tả hộ pháp lần trước đã từng bị ảo ảnh của Bạch Ức Quân đánh.Kẻ thù đã đuổi tới nơi rồi.Nhìn xuống bên dưới là vực sâu hun hút Mộ Khanh Trần bèn dứt khoát cùng Lục Thủy đáp xuống đất nhanh chóng tìm nơi kín đáo để lẫn trốn.Ba người đi cùng nhưng Phụng Miên lại không biết võ công.

Mộ Khanh Trần không thể mạo hiểm đến tính mạng của cô nàng.

Y bèn tranh thủ lúc tả hộ pháp chưa tìm thấy nơi họ đang lẫn trốn dặn dò Lục Thủy:“Một lát nữa khi ta vừa xông ra ngươi phải lập tức dẫn Phụng Miên cô nương chạy về hướng bên đó”Phương hướng mà Mộ Khanh Trần chỉ cho Lục Thủy là một con đường nhỏ hẹp nằm khuất sau một tảng đá to.“Ta không đi”Không hẹn mà Phụng Miên và Lục Thủy cùng đồng thanh phản đối.“Người hắn nhắm đến là ta, hai người ở lại làm gì? Nhất là cô, không có võ công.

Cô muốn cùng nhau đồng quy vu tận hả?”Phụng Miên vẫn cố chấp không đi.“Ta không có võ công nhưng ta là đại phu.

Nếu các ngươi bị thương ta có thể chữa trị”Mà Lục Thủy cũng giống như Phụng Miên hoàn toàn không hài lòng với quyết định của Mộ Khanh Trần.

Y đâu phải là hạng người tham sống sợ chết bỏ bạn lúc nguy nan.“Hai ta cùng nhau xông ra, Phụng Miên cô nương hãy trốn ở đây đừng ra ngoài.

Ta không tin hai chúng ta liên thủ vẫn không đánh bại được hắn.”Mộ Khanh Trần mắt vẫn dõi theo hành động của tả hộ pháp.

Trông thấy hắn đã bắt đầu đi về phía bên này bèn ra hiệu bọn họ im lặng.Sau đó thì thầm bên tai Lục Thủy.“Ngươi tìm nơi an toàn dấu cô ta đi.

Sau đó quay lại cứu ta”Lục Thủy gật gù tán thành ý kiến của Mộ Khanh Trần.“Nói vậy còn nghe được”“Khi ta xông ra ngươi phải lập tức hành động”Vừa dứt câu Mộ Khanh Trần đã bay ra khỏi chỗ ẩn nấp.

Liền sau đó Lục Thủy cũng mặc kệ sự kháng cự của Phụng Miên kéo cô nàng bay về hướng ngược lại.“Ta không đi, bỏ ta ra”Gã hộ pháp đã đối mặt Mộ Khanh Trần, hắn liếc thấy Lục Thủy đang dắt theo một cô gái chạy trốn.

Nhưng người hắn cần giết là Mộ Khanh Trần nên gã cũng chẳng thèm quan tâm đến hai người họ.“Ngươi gan dạ lắm.

Đáng tiếc gan dạ chính là tự tìm đường chết cho mình.

Ngươi tự kết liễu hay là để ta ra tay”Trong mắt gã hộ pháp giết Mộ Khanh Trần là một chuyện dễ như lòng bàn tay.Mộ Khanh Trần cũng biết điều đó.

Nhưng y đã không còn gì để mất chuyện chết hay sống đối với y nào có là gì.“Chỉ là một gã hộ pháp cỏn con, ngươi không sợ sẽ có kết quả như tên hữu hộ pháp sao?”“Muốn chọc tức ta? Ta sẽ cho ngươi biết hậu quả khi dám giết người của Ma Thần Cung”Gã lập tức ra tay.So với hữu hộ pháp đã chết tên này còn giỏi hơn một bậc.Từng chiêu của hắn hạ xuống một cách chắc chắn với một ý đồ duy nhất là kết liễu Mộ Khanh Trần.Nhưng Mộ Khanh Trần vẫn thoát khỏi chiêu thức của gã trong đường tơ kẽ tóc.

Hai bên đánh nhau làm cho cây cối xung quanh đổ sập.Lục Thủy đã tìm thấy một hang động nhỏ.

Sau khi xác định nơi đó an toàn bèn dẫn Phụng Miên đang ra sức dãy dụa vào trong.


Nhưng cô nàng lại dãy khỏi tay Lục Thủy hòng chạy ra ngoài.“Cô bình tĩnh nghe ta nói này, cô không có võ công nếu bây giờ cô chạy ra ngoài tên đó sẽ bắt cô uy hiếp Mộ Khanh Trần.

Lúc đó cô muốn giúp y lại thành hại y đúng không?”Phụng Miên đang dãy dụa nghe Lục Thủy nói như thế bèn dừng lại.“Nhưng mà ta không thể để huynh ấy một mình”“Nào nào cô ngồi xuống đây”Sau đó Lục Thủy lau sạch sẽ một tảng đá nhỏ trong hang rồi kéo Phụng Miên ngồi xuống.“Nghe ta! Bây giờ ta sẽ ra ngoài hợp lực cùng Mộ Khanh Trần giết chết tên kia.

Xong rồi bọn ta sẽ quay lại đây đón cô.

Được không?”Lục Thủy đã gấp lắm rồi, ngoài xa kia Mộ Khanh Trần không biết còn cầm cự bao lâu mà y vẫn còn phải dỗ dành cô nàng này.Khi thấy Phụng Miên gật đầu đồng ý Lục Thủy lập tức bay ra ngoài gia nhập vào cuộc chiến.Gã hộ pháp vẫn đang loay hoay tìm cách giết Mộ Khanh Trần chưA Thanh công, vậy mà giờ lại lòi ra thêm một tên thiếu chủ Lục Nguyệt Sơn Trang.Gã luôn hầu bên cạnh Cố Triều nên biết Ma Thần Cung có giao hảo với Lục Nguyệt Sơn Trang, gã hiểu rõ mình không thể làm bị thương Lục Thủy.Nên trận chiến bắt đầu xoay chuyển.Qua thêm vài chiêu Mộ Khanh Trần đã biết gã hộ pháp nương tay với Lục Thủy.

Y bèn lợi dụng thời cơ quét một chưởng về phía gã.Gã lập tức lùi về phía sau tránh được một chưởng của Mộ Khanh Trần, nhưng lại bị kiếm của Lục Thủy chém một đường dài ngang ngực.“Ngươi tưởng ta không dám giết ngươi sao?”“Ngươi dám giết hắn Lục Nguyệt Sơn Trang sẽ cho ngươi không còn chốn dung thân”Mộ Khanh Trần biết gã cố kỵ Lục Nguyệt Sơn Trang y bèn uy hiếp gã.“Hôm nay dù ông trời có xuống cũng đừng mong ngăn cản ta giết ngươi, chứ đừng nói đến một tên thiếu chủ nhỏ nhoi của Lục Nguyệt Sơn Trang”Ba người lại tiếp tục quần chiến giữ dội.Sau khi đọ chưởng trực tiếp với gã hộ pháp, Mộ Khanh Trần bị bắn ra xa.

Y bắt đầu thở dốc.Lục Thủy cũng không khá hơn là bao, trên người quần áo đã rách tả tơi.

Y chống thanh kiếm xuống đất làm điểm tựa đứng thở hồng hộc.Gã hộ pháp dù bị một vết kiếm của Lục Thủy nhưng hắn vẫn chẳng hề hấn gì.

Nhưng bây giờ hơi thở cũng bắt đầu không ổn định.Gã thật tiếc nuối nếu như ngày trước không quá hoảng sợ Bạch Ức Quân, gã đã có thể giết được Mộ Khanh Trần.Dù gã có tiếc nuối thế nào chuyện cũng đã rồi.

Lần này nếu gã không hoàn thành nhiệm vụ, gã biết mình sẽ trở thành kẻ vô dụng trong Ma Thần Cung.Như thế chẳng khác gì lấy mạng của gã.Mộ Khanh Trần nãy giờ luôn quan sát gã hộ pháp.Trông thấy thái độ của gã liên tục thay đổi liền biết gã đã bị phân tâm.

Y biết đây chính là thời cơ của bọn họ.Sau khi ngầm xác định với Lục Thủy, cả hai quyết định dốc hết toàn bộ sức lực còn lại xông đến gã hộ pháp.Tinh thần quyết chiến đã được hai người vận dụng triệt để.Nửa nén nhan sau gã hộ pháp đã nằm bò ra đất không thể đứng dậy nổi.

Mà Lục Thủy và Mộ Khanh Trần tuy trên người đã bị thương không ít, nhưng vẫn còn có thể bá vai dựa nhau mà đứng thẳng người.Sau khi xác định gã hộ pháp đã hoàn toàn ngất đi.Hai người bèn dìu nhau đến gốc cây đại thụ đằng xa, ngồi xuống nghĩ ngơi.Phụng Miên ngồi trong hang chờ một lúc lâu vẫn không thấy bóng dáng hai người bọn họ, cô bèn quyết định đi ra ngoài xem xét.Khi cô lần mò tìm đến nơi thì đã thấy hai người nhìn nhau cười sảng khoái.

Phụng Miên biết họ đã chiến thắng rồi.Mộ Khanh Trần bị thương nặng hơn Lục Thủy.

Dù sao kẻ gã hộ pháp muốn giết là y nên gã chỉ tập trung để đánh vào chỗ yếu hại của Mộ Khanh Trần.Sau khi nghĩ ngơi một lát Lục Thủy đã dìu Mộ Khanh Trần, cùng với Phụng Miên về chiếc hang lúc trước mà Phụng Miên ngồi chờ bọn họ.Khi cả ba đã vào hang động Mộ Khanh Trần còn không quên dặn dò Lục Thủy đem một tảng đá to che cửa hang lại.Phòng ngừa người của Ma Thần Cung tìm thấy.Mộ Khanh Trần đã bị một vết cắt rất sau ở phần bụng.

Khi Phụng Miên cởi áo y ra kiểm tra mới phát hiện được.

Vậy mà y vẫn chẳng than thở một tiếng nào.May mắn Phụng Miên lúc nào cũng mang theo hộp dụng cụ trị bệnh của mình.“Vết thương quá sâu ta cần hái một vài loài thảo dược để dắp vào”Phụng Miên sau khi đã thi châm cầm máu cho Mộ Khanh Trần cô bèn nói ra ý định của mình.“Bên ngoài rất nguy hiểm cô không thể đi một mình.

Lục Thủy ngươi theo bảo vệ cô ấy.”“Nhưng mà ngươi sao có thể ở lại nơi này một mình? Gã kia vẫn còn ngoài đó chưa có chết đâu.”Lục Thủy không yên tâm để Mộ Khanh Trần ở lại, nhưng Phụng Miên lại là cô gái chân yếu tay mềm.

Nơi này lại âm u hoang sơ như thế.

Nếu để cô ấy đi một mình hắn cũng không đành lòng.Thật là tiến thoái lưỡng nan.“Ngươi tưởng ta sắp chết rồi sao.

Thật là! Nếu ngươi còn không đi ta thật sự sẽ vì chảy máu mà chết đấy.”“Được, vậy ngươi nhắm mắt một lát chúng ta sẽ về ngay.”“Uhm”.Lục Thủy cùng Phụng Miên ra khỏi hang, sau đó còn thật cẩn thận chặn cửa hang lại.Nghe tiếng bước chân hai người càng ngày càng xa Mộ Khanh Trần mới tìm một vách hang tương đối bằng phẳng rồi tựa lưng vào.Tuy đã được thi châm nhưng máu vẫn rĩ trên vết thương của y.

Mộ Khanh Trần thật sự rất đau, nhưng cố tình không muốn hai người họ lo lắng nên không thể hiện ra bên ngoài.Lúc này họ đã đi rồi, y mới yên tâm mà thả lỏng toàn thân.

Cơn đau ngày càng dồn dập cơ thể y đã bắt đầu phát sốt.

Giây lát sau Mộ Khanh Trần đã lâm vào hôn mê..