Người Sống Sót 01

Chương 9: Người sống sót 01 [10] Lâm Tiêm Tiêm - 9

Diệp Phi, người sống sót duy nhất trong "kế hoạch cấy ghép" của Tháp Trắng

Liên kết bất thường?

Tần Cảnh không hiểu:

"Đó là cái gì?"

Diệp Phi rũ mắt, thản nhiên nói:

"Nói đơn giản thì... nó không phải năng lực của người đang nắm giữ."

"Ý anh là... Cướp đoạt năng lực?" Tần Cảnh nhíu mày lại.

"Ừm, giống vậy, nhưng tình huống của tôi không phải là cướp đoạt, mà là "cấy ghép"."

Lúc trước Diệp Phi từng làm giáo viên, chính anh cũng rất thích chức danh này, ít nhiều sẽ bị bệnh nghề nghiệp, lúc nói về tri thức không tự chủ được mà mang giọng giảng dạy:

"Vào năm 3035, Lâm Tiêm Tiêm là năng lực gia đầu tiên được tìm thấy trên thế giới, sau đó, những người ở phòng thí nghiệm đã phát hiện bên trong cơ thể cô bé có một loạt virus đột biến gen - alpha. Loại virus này sau khi xâm nhập vào cơ thể sẽ tự sửa đổi trình tự gen di truyền, mang lại cho người nhiễm năng lực vượt khỏi tầm nhân loại. Đến bây giờ vẫn chưa ai biết rõ con đường truyền nhiễm và nguồn gốc của nó, nếu một kẻ tham lam muốn có được năng lực, nhưng trước sau hắn đều không biết biện pháp lây truyền cho chính mình, cô nghĩ người đó sẽ làm gì?"

Ánh mắt Tần Cảnh âm trầm, đáp:

"Tìm cách trên vật chủ bị truyền nhiễm?"

Diệp Phi búng tay, biểu thị đã nhận được câu trả lời đúng:

"Sau khi thí nghiệm bí mật này được thông qua, mười người trong nhóm tình nguyện viên đầu tiên đã được tiêm chủng virus alpha vào cơ thể từ người bị nhiễm trước đó, nhưng họ không thể chịu đựng được, chưa đến một đêm đã bị virus làm cho kiệt sức, cuối cùng toàn bộ mười tình nguyện viên này đều tử vong, thí nghiệm cũng vì thế mà dừng lại. Nhưng điều đó không có nghĩa rằng những kẻ tham lam sẽ chịu buông tha, bọn họ thành lập một phòng thí nghiệm ngầm khác, dùng vô số phương pháp cũng không có cách nào thành công."

Giọng điệu Diệp Phi nhàn nhạt, giống như chỉ đang nói chuyện phiếm với Tần Cảnh.

Đến đây, anh dừng lại, chợt mỉm cười:

"Cô đoán xem, nếu một ngày bọn họ phát hiện có một vật thí nghiệm còn sống, chuyện gì sẽ xảy ra?"

Cho dù không nói, Tần Cảnh cũng đã đoán được một chút, nhưng cô vẫn còn hoài nghi:

Vẻ mặt trở nên phức tạp:

"... Là anh à?"

Diệp Phi gật đầu.

Anh ấn tàn thuốc xuống mặt đất, kéo cổ áo mình, lộ ra ấn ký trên xương quai xanh trái - E-01.

"Đối tượng thực nghiệm 01 Diệp Phi, là người sống sót duy nhất trong "kế hoạch cấy ghép" của Tháp Trắng, năng lực chính chữa lành tuyệt đối, còn lại... rất lộn xộn, không giới thiệu nữa."

Nói xong, anh mỉm cười, nháy mắt với Tần Cảnh, dáng vẻ rất thoải mái.

Nhưng Tần Cảnh lại không dễ chịu như vậy, cô đứng lên, hỏi:

"Khả năng chữa lành tuyệt đối của anh có giới hạn không?"

Diệp Phi nhún vai, buông lỏng cổ áo của mình ra, sửa lại ngay ngắn, ấn ký đỏ trên xương quai xanh lần nữa bị che lại:

"Rất nhiều người tò mò giống cô, họ cảm thấy thực hành mới mang lại kết quả tốt nhất, cho nên hôm nay còn ngồi đây nói chuyện phiếm được, đã rõ ràng chữa lành tuyệt đối không có giới hạn... Ít nhất phòng thí nghiệm Tháp Trắng không tìm ra giới hạn của nó."

Tần Cảnh mấp máy môi, nói không nên lời.

Cô nhớ rất rõ, từ khi xảy ra chuyện của Diệp Phi đã qua được năm năm, năm năm bị nhốt trong phòng thí nghiệm ngầm, năng lực làm anh không thể chết, trở thành một con chuột bạch bất tử khỏe mạnh. Những người Tháp Trắng thực nghiệm cơ thể anh thế nào, tìm ra giới hạn năng lực ra sao, Tần Cảnh không biết, cũng không muốn biết.

Điếu thuốc trong tay Tần Cảnh cũng dập tắt, đốm lửa mỏng manh bị đêm tối nuốt lấy, cuối cùng rơi xuống nền gạch sứ.

Cô rít thuốc, ấn mở vòng thông tin của mình, nhảy ra mục sưu tầm NPC.

Mục sưu tầm đã hiện sáng lên bốn ô, theo thứ tự từ trên xuống dưới là cô Tưởng, dì trực ban, học sinh và Lâm Tiêm Tiêm.

Diệp Phi ngồi cạnh Tần Cảnh, nhìn màn hình led của cô, ánh mắt dừng lại suy tư.

Tần Cảnh nhìn anh:

"Còn khoảng năm đến sáu tiếng nữa là đến bình minh, anh định ngồi đây luôn à?"

Diệp Phi buông tay:

"Một đống tiểu quỷ bên ngoài đang chờ ăn thịt, muốn đi cũng không sao. Ừm... nếu được thì nói chuyện cũ của cô đi. Tôi đã kể nhiều lắm rồi."

Tần Cảnh trợn mắt, nói:

"Tôi tìm chuyện cũ cho anh ở đâu?"

Diệp Phi cong mắt cười nhìn cô, sau đó tùy ý vuốt màn hình led của người ta, trượt đến trang đặt cược:

"Kể cho tôi năm năm qua đã xảy ra chuyện gì đi, còn có, trò chơi này là quỷ yêu gì nữa."

Đề tài này tương đối trầm trọng, vì vậy khi nói đến, Diệp Phi lựa chọn ngữ khí nhẹ nhàng. Nhưng anh không phát hiện sau khi nói xong, sắc mặt Tần Cảnh cứng đờ khó coi, không dễ phát hiện:

Tần Cảnh hé môi thở sâu, nghiêm trọng nói:

"Anh cảm thấy sẽ xảy ra chuyện gì? Năm năm trước năng lực của anh mất khống chế, cho Tháp Trắng một cái cớ để bức ép hoàn toàn năng lực gia, trở thành tầng lớp dưới đáy xã hội, mỗi ngày đều bị vòng giám sát theo dõi. Nếu tự tiện ra khỏi cửa, tự tiện sử dụng năng lực, hoặc đơn giản chỉ dọa đến nhân loại chính thống một chút, sẽ bị đổi phạm vi hoạt động thành nhà lao Tháp Trắng. Trò chơi này cũng là một loại hình phạt, nhất cử nhất động của năng lực gia cũng sẽ bị đồng bộ phát ra bên ngoài, trở thành trò cười cá cược cho nhân loại chính thống."

Diệp Phi im lặng rũ mắt xuống.

Anh đã cách ly khỏi thế giới bên ngoài được năm năm, mỗi lúc ở một mình, anh sẽ luôn nghĩ thế giới bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, năng lực gia thế nào. Tình huống Tần Cảnh nói ra không phải điều tệ nhất mà anh nghĩ đến, lẽ ra nên thở phào nhẹ nhõm mới phải, nhưng căn bản anh không thể dễ dàng đứng dậy được.

Khi năng lực gia đạt đến trình độ mạnh nhất, đồng nghĩa với việc phải trả một cái giá tương đương, tỷ như kiêng kị.

Những người tự xưng là nhân loại chính thống đã đưa ra nhiều bất cập của năng lực, như việc bị mất khống chế, hoặc năng lực có khả năng áp chế được đạn súng, phá vỡ trật tự thế giới.

Đương nhiên, đây chỉ là một cái cớ, Tháp Trắng đối với năng lực gia rất khó khăn, thậm chí có phần hà khắc. Suy cho cùng bọn họ chỉ không muốn năng lực gia gây ảnh hưởng đến quyền lực và địa vị của mình.

Lúc đó Diệp Phi vẫn còn là thủ lĩnh "bác sĩ", anh luôn muốn năng lực gia và nhân loại bình đẳng, nỗ lực của anh cũng có một chút kết quả. Nhưng không lâu sau, năng lực của Diệp Phi mất khống chế, ở sự kiện quy mô lớn mà nổi điên trước mặt nhiều người.

Thủ lĩnh, luôn cam kết lật đổ giả thiết về năng lực lại mất kiểm soát đầu tiên, việc này xác nhận rất buồn cười.

Trên thực tế, hôm đó xảy ra chuyện gì Diệp Phi cũng không nhớ rõ. Mất kiểm soát thế nào, bị áp chế thế nào, đây chỉ là những chuyện nhân viên phòng thí nghiệm nói cho anh biết.

Nhưng không thể phủ nhận, bất kể là lý do gì, người đã đẩy toàn bộ năng lực gia xuống vực sâu là anh.

Cho nên, khi vào trò chơi, có ai khác khó chịu với anh là điều hết sức bình thường.

Diệp Phi thở dài, dùng đầu ngón tay cọ vào mép gạch men:

"... Là lỗi của tôi."

-

Bên ngoài trò chơi, Vườn Địa Đàng.

"Thí nghiệm 01 đã thành công thoát khỏi nguy hiểm, trạng thái ổn định, không có gì bất thường."

Nghiên cứu viên đẩy gọng kính trên mũi, giọng nói vô cảm.

Người nọ đang ở đại sảnh trống rỗng, không có đèn, trên mặt tường chỉ có hàng trăm màn hình mờ ảo, phản chiếu những hình ảnh theo dõi khác nhau, tắt đi một cái cũng không ai biết, dù sao cũng sẽ được bật lên lại.

Trong đó có vài màn led được phóng to ra, đó là những người cần đặc biệt chú ý.

"Đã biết, tiếp tục giám sát, báo cáo tình huống bất cứ lúc nào."

Phía sau có người lên tiếng, nghiên cứu viên cung kính gật đầu, sau đó nhìn lên màn hình.

Đại sảnh yên tĩnh trong giây lát, vang lên tiếng giày cao gót đi trên mặt đất.

Âm thanh đằng sau nghiên cứu viên đi xa, cùng với tiếng khép mở của cửa lớn biến mất.

Nghiên cứu viên nhẹ nhàng thở ra, trong lòng sợ hãi nhìn theo, lau mồ hôi hộp, phần lưng vẫn luôn căng thẳng giờ đây thả lỏng.

-

Bên ngoài cửa.

Hai gã cảnh vệ đứng trước cúi đầu chào người vừa bước ra:

"Sir."

Sầm Lân khẽ nhếch cằm đáp lại.

Mái tóc dài gợn sóng đỏ rực, mặc một chiếc áo khoác trắng che đi đầu gối. Bên trong là quần và áo thun đen bó sát, phát họa đường cong và một đôi chân dài, quần áo cũng lấp đi da thịt trên cổ và cánh tay, đôi găng lộ ra cùng màu.

Nhìn xuống, chân phải thon dài dấu sau chiếc ủng cao đến ngang gối, bên trái cũng từ gối trở xuống nhưng thay thế bằng một chiếc chân giả máy móc.

Nó có vẻ khác so với những chiếc dùng trong lúc chiến đấu, kéo dài theo xương bắp chân cùng với đôi cao gót tinh xảo.

Sầm Lân dọc theo hành lang mà đi thẳng, ánh đèn lờ mờ, đến khi vào được thang máy mới sáng sủa lên.

Lúc đợi thang máy, Sầm Lân nhìn vào sườn mặt mình được phản chiếu với vẻ thờ ờ.

Dưới ánh đèn lạnh lẽo, khuôn mặt trong gương bị bóng tối che đi một nửa.

Giây tiếp theo, nàng mới vén tóc ra sau tai, lấy từ trong túi áo một thỏi son, đẩy nắp, tô lên môi mình chỉnh trang vẻ ngoài.

"Đinh - đã đến tầng một."

"Kính chào cô Sầm, hoan nghênh đến với sòng bạc Lưu Kim."

"Cô chủ." Người đàn ông đứng ngoài thang máy gật đầu với Sầm Lân: "Đi đâu nữa ạ?"

Sầm Lân liếc nhìn gã, tiện tay ném son đi, nhưng người đàn ông này đã vững vàng bắt được.

"Về Tháp Trắng."

Trái với sự yên tĩnh trong thang máy, khi bước ra, giọng nói của Sầm Lân lập tức bị tiếng ồn của sòng bạc lấn át.

Sầm Lân cau mày, đi ra cửa.

"Số người chết đã lên khoảng 100, nhà tù Tháp Trắng không đủ, trong hôm nay phải bắt một nhóm khác thay vào, mặc kệ là tội gì, tôi không quan tâm. Luật cũ, ai phản kháng thì cứ giết."

Giày cao gót của Sầm Lân đạp lên thảm đỏ, không nghe thấy âm thanh.

Đường cô Sầm đi cao hơn các vị trí khác, hai bên sườn là khu vực quan sát sòng bạc Lưu Kim, mỗi bên một màn hình, ngồi phía dưới toàn là dân cờ bạc.

Sinh hoạt ở đây đều là dân của Vườn Địa Đàng còn được gọi là "nhân loại chính thống", bọn họ ham thích đánh bạc, đặt cược vào mạng sống của những người trong trò chơi, bỏ ra một chút tiền, hoặc là kiếm lại đầy chén, hoặc là thua tán gia bại sản, hoặc là xem một bộ phim "điện ảnh" của người mình đã chọn. Loại này giống như chơi cược đua ngựa, vô cùng phổ biến ở Vườn Địa Đàng.

Ồn ào luôn bắt nguồn từ sòng bạc, số ít người thì ngồi tám nhảm, một số người lớn tiếng chửi bới vì thua cá cược đua ngựa, cũng có người kiếm được bộn tiền, tiếng cười vang vọng khắp đại sảnh, thường xuyên thu hút những ánh mắt ghen ghét.

Sầm Lân đi ở trung tâm, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn sang.

Trùng hợp, màn hình lớn đang chiếu đến một gương mặt quen thuộc.

Mái tóc rối bù, vẻ mặt ủ rũ như mất ngủ, trên cổ tay còn có một vết sẹo dài.

Diệp Phi.

Vừa rồi nghiên cứu viên nói tình trạng của anh vẫn ổn, đúng là ổn thật, ổn đến nỗi ngồi hút thuốc tâm sự cùng một cô gái trẻ.

Sầm Lân nhỏ giọng hừ lạnh.

Cô chú ý phát hiện khu này so với khu khác nhiều lượt xem hơn gấp mấy lần.

"Ngu ngốc, ông đây bỏ tiền ra xem chúng nó hẹn hò à? BOSS đâu, quái vật đâu? Có thể cắn chết Diệp Phi kia để tao sung sướng chút không?"

"Cút mẹ mày đi, nếu nó chết tao phải bồi tiền, ông đây chỉ cược mỗi mình nó thôi."

"Có người đặt cược thằng đó thật à, tao tới đây để chế giễu đấy, thủ lĩnh Hội cứu trợ y tế lặng hết 5 năm xuất hiện lần nữa, tao còn tưởng nó làm chuyện đại sự, kết quả vẫn là bộ dáng này, gặp được quái chỉ biết chạy trốn."

"Mẹ, chẳng phải trước đây lợi hại lắm à? Thằng nhãi 5 năm trước dùng chức quyền dạy tao cách làm người đâu, có vậy thôi?"

"Để tao xem nó chết thế nào."

"Tao nghe bọn khu khác nói, Giản Linh Tây đang ngồi ở đại sảnh chờ nó tới, tao thì đang chờ kịch hay để xem đây."

"..."

Bọn họ thảo luận rất nhiều, nhưng Sầm Lân chỉ nghe được đôi ba câu.

Cô không quan tâm, thu hồi ánh mắt, nhưng giây tiếp theo, bước chân của cô đột ngột dừng lại.

Sầm Lân cúi đầu nhìn về mũi giày của mình.

Lớp sơn đen trên đôi ủng bị một giọt sữa trắng rơi xuống.

Người qua đường cạnh Sầm Lân đang giơ cây kem lên, xấu hổ quá mà cợt nhả giải thích:

"Xin lỗi người đẹp, tôi không cẩn thận."

Sầm Lân nhướng mày.

Cấp dưới bên cạnh hiểu ý, ra tay nhanh như chớp ấn người đàn ông xuống.

Cây kem bị lật úp trên mặt đất, người đàn ông ngã xuống hét lên, ồn ào làm đám người chú ý, chung quanh ầm ĩ lập tức im lặng, hơn phân nửa là nhìn về phía họ.

Nháy mắt, Sầm Lân nhấc chân lau sạch vết kem vào mặt người đàn ông.

Sầm Lân không ở lại lâu, chỉ bỏ lại một câu:

"Giết."

Từ đầu đến cuối, trong mắt cô không có một xúc cảm dư thừa nào.

"Vâng."

Kẻ cầm kem xui xẻo bị lôi đi, khóc đến sức cùng lực kiệt. Qua chốc lát, kem trên mặt đất cũng được quét dọn sạch sẽ, giống như không hề có chuyện gì xảy ra.

Trước đó ầm ĩ bây giờ lại vô cũng tĩnh mịch, trong không gian yên ắng có một giọng nói nhỏ.

Sợ hãi hỏi:

"Cô gái kia là ai?"

Có người "tấm tắc":

"Tóc đỏ, chân giả, nổi bật vậy mà không nhận ra à? Cô ta từng chọc giận đến Diêm Vương đấy."

"Rốt cuộc là ai?"

"Chậc, kẻ kiêu ngạo nhất Tháp Trắng, Tổng tư lệnh đứng đầu sáu bộ phận, cô ta là..."

""Trật tự"."

Đứng đầu Tháp Trắng:

"Trật tự" - Athena.

Tác giả có lời muốn nói:

Mở khóa hồ sơ nhân vật:

【Sầm Lân】

Giới tính: Nữ

Tuổi: 28

Cao: 175cm

Sinh nhật: 8.7

Đặc điểm: Lạnh lùng

Năng lựa: --[chưa mở khóa]

Cấp bậc: A+

Người quan trọng: --[chưa mở khóa]

Ghét: --[chưa mở khóa]

Việc nhất định phải làm: --[chưa mở khóa]

Thân phận: Tổng tư lệnh Athena/--[chưa mở khóa]

Sự kiện: --[chưa mở khóa]

Mở khóa hồ sơ Tháp Trắng:

【Athena - "Trật tự"】

Tên khác: Quân bảo vệ trật tự

Đứng đầu sáu bộ phận Tháp Trắng.

Địa vị tối cao, quy mô lớn nhất, phụ trách bảo vệ trật tự, bảo đảm an toàn cho Tháp Trắng và Vườn Địa Đàng.

Hồ sơ liên quan:

Athena tuy được cho là người bảo vệ nhân dân ở Vườn Địa Đàng, nhưng người lãnh đạo lại vô cùng kiêu ngạo, cho nên đa phần bọn họ muốn gì làm nấy. Không phải chịu sự trói buột của trật tự, bởi vì bản thân họ đã là "Trật tự".

Có tin đồn lúc vừa nhậm chức Tổng tư lệnh Athena, khá nhiều người không hài lòng với cô ấy (tựa như vì giới tính của cô, hoặc có thể là nguyên nhân khác).

Nhưng không lâu sau, toàn bộ nghi ngờ đã được xóa bỏ.

(Nói là xóa bỏ nhưng vẫn còn một vài cá nhân có thành kiến, cần phải chờ xác nhận)