Người Què

Chương 34: 34 Thang Máy Ii


Hiệu suất làm việc của quản lý Phương quả thực nhanh, khi hai người trở về từ bên khách hàng, họ đã thấy hắn dẫn người ở công ty tháng máy đến để đo lường.
"Quản lý Phương, thiết kế ban đầu của tòa nhà này không dành cho việc lắp đặt thang máy.

Nếu cố chấp lắp đặt, công trình sẽ rất lớn đó.

Anh nhìn xem, phải phá bức tường bên này, mới có thể mở ra được."
"Bức tường này không chịu được lực, có thể phá hoàn toàn được." Quản lý Phương nhìn bản vẽ của tòa nhà văn phòng.
"Nhanh nhất cũng phải mất nửa tháng." Quản đốc lại nói.
"Nửa tháng thì nửa tháng, thi công nhanh chút." Lý Dật Thành và Diêu Vọng đứng ở phía sau bọn họ, Lý Dật Thành trả lời hắn.
"Lý tổng, Diêu tổng." Quản lý Phương quay đầu lại, thấy hai vị lãnh đạo ở đó, hắn nhanh chóng chào hỏi, đốc công kia cũng gật đầu chào.
"Yo?" Diêu Vọng giống như đang ăn dưa, "Trong công ty sắp có thang máy sao?"
"Ừm." Lý Dật Thành nhìn đôi mắt đào hoa của Diêu Vọng đang nhìn mình chằm chằm liền nói thêm, "Quyền lợi dành cho nhân viên."

Cùng lúc đó, quản lý Phương cũng nghĩ thầm trong lòng, "Đáng lẽ là phúc lợi cho người què."
"Quản lý Phương, bây giờ anh có rảnh không? Tôi có chuyện muốn hỏi anh." Thầy Lý Dật Thành đi lên lầu, Diêu Vọng vẫy tay với người quản lý kia.
"Việc này cứ vậy đã, tôi về lập kế hoạch." Thấy vậy, đốc công cũng thu dọn đồ nghề và rời đi.
"Diêu tổng, có chuyện gì vậy?" Quản lý Phương bị Diêu tổng dẫn đến phòng tiếp tân.
"Khụ khụ, đúng rồi, tôi muốn hỏi anh, tên bảo an hôm đó đã đánh tôi ở cổng chính là ai?"
"Hả?" Không ngờ lại là chuyện của Lâm Thiên Nhiên, quản lý Phương hơi bối rối, mặc dù không biết Diêu Vọng có ý gì nhưng chỉ có thể thành thật trả lời:
"Anh ta là Lâm Thiên Nhiên, không phải bảo an mà là nhân viên bên Trung tâm kiểm soát văn hóa, hôm đó chỉ đến để thay ca."
"Trung tâm kiểm soát Văn hóa?" Diêu Vọng nhướng mày hỏi, "Vậy thì quan hệ của anh ta với Lý Dật Thành là gì?"
"Chuyện này..." Trên mặt quản lý Phương lộ ra chút do dự, "Tôi không biết rõ lắm, sao ngài không tự hỏi Lý tổng?"
Phương Thuật cũng không ngốc, trước tình hình mình không biết rõ, khẳng định nói nhiều sai nhiều, nếu nói ra những thứ không nên nói sẽ bị Lý tổng trách phạt vô cùng thảm.
Diêu Vọng ở trên thương trường lâu như vậy, từ lâu đã được chỉ dạy có một đôi mắt nhìn thấu người khác, khi thấy biểu hiện của quản lý Phương, hắn liền biết chuyện không đơn giản.
"được rồi, anh bận việc đi."
"Vâng." Quản lý Phương vội rời đi.
Hóa ra không phải bảo an, chẳng trách mấy ngày gần đây khi đi qua cửa chính ở phòng bảo an, nhìn xung quanh cũng không thấy anh đâu.
Còn về nhân viên văn thư ở trung tâm kiểm soát văn hóa, hắn nhớ hình như vị trí đó đã bỏ trống từ lâu vì không cần kỹ thuật.

Cũng từng có vị trí đó nhưng nó đã biến mất sau khi tinh giảm biên chế, tại sao bây giờ lại bổ sung người khác vào?
Diêu Vọng ngày càng tò mò hơn về Lâm Thiên Nhiên, như thể hắn đã tìm ra một trò chơi mới và háo hức muốn thăng cấp.

Đáp án của trò chơi đã khơi dậy sự vui vẻ và ham muốn của hắn.
Hôm nay bên Trung tâm kiểm soát văn hóa cũng rất sôi động.
Sắp đến cuộc họp hàng tháng, các phòng ban đều bận báo cáo tổng kết tháng cho nên trong trung tâm chật cứng các thiếu nữ đang cần in báo cáo.
"Ôi chao, anh xã nhà tôi nói kỷ niệm ngày cưới năm nay sẽ dẫn tôi đi ăn tối." Lily ở phòng tài chính đang khoe với các cô gái khác cùng khuôn mặt tràn ngập hạnh phúc.

"Oa, lãng mạn quá, ghen tị chết mất! Ăn ở đâu vậy?" Bác gái trong đội thu mua hỏi chuyện phiếm.
"Ăn ở đâu không thành vấn đề, quan trọng là người đàn ông của cô có suy nghĩ như vậy, đúng không Lily?" Cô gái đến từ bộ phận hậu cần cũng tham gia thảo luận.
"Anh ấy nói sẽ đưa tôi đi ăn ở cửa hàng đồ Nhật nổi tiếng đó.

Nó tên gì nhỉ? Tôi nghe nói địa điểm này rất khó đặt chỗ." Lily nhìn trông thật say sưa.
"Có phải nó tên là "Tứ hệ" (bốn đời) không?" Lâm Thiên Nhiên đang xếp lại giấy in bên cạnh máy photo.

Lúc anh xen vào nói, mọi người bao gồm cả anh đều giật mình.
Lily là người phản ứng đầu tiên, "Ừ, nó tên là "Tứ hệ", anh đã đến chưa?"
"Ừm, tôi đến một lần rồi." Lâm Thiên Nhiên xấu hổ gãi đầu.
"Cửa hàng đó có lãng mạn không? Có cao cấp không?" Bác gái của đội thu mua lại tò mò hỏi Lâm Thiên Nhiên.
"Ừm, cửa hàng này rất cao cấp.

Mọi thứ đều đắt, nhưng mà ăn rất ngon." Lâm Thiên Nhiên nhớ lại, "Tôi nghe nói nó được điều hành bởi một nhà đã làm đồ ăn Nhật được bốn đời rồi, rất nổi tiếng, nguyên liệu đều được đưa tới từ Nhật Bản qua đường hàng không."
"Ồ, thì ra là như vậy." Cả ba người được phổ cập tri thức, Lily lại hỏi, "Vậy anh có thể giới thiệu vài món ngon cho tôi không?"
"Hm...! món sashimi nhím biển của họ rất ngon và đáng thử.


Ồ, món tempura cũng siêu thơm..." Lâm Thiên Nhiên nói tất cả những món ăn mà ngày hôm đó anh rất thích.
4 người vừa nói vừa cười, không khí rất hòa hợp.
Đây là lần đầu tiên Lâm Thiên Nhiên hòa nhập với các đồng nghiệp của mình.

Hầu hết các đồng nghiệp khi đến phòng photo đều coi anh như là một mô đất, họ dường như mình bị mù chứ không để ý đến anh.

Hôm nay anh cùng tham gia nói chuyện với mọi người, Lâm Thiên Nhiên cảm thấy rất vui.
Đúng vậy, sự tự tin của anh đang từng bước được xây dựng với sự giúp đỡ của Lý Dật Thành.

Chủ động lên tiếng và tham gia vào cuộc trò chuyện của người khác, thay vì chỉ dám che giấu và lắng nghe, đó là bước đầu tiên của anh trong việc phá bỏ rào cản tự ti..