Người Quan Tài

Chương 5: 5 Chôn Sống


Bên ngoài quan tài vang lên một tiếng chói tai quái dị, giống như loại âm thanh khi có người dùng móng tay cào vào thủy tinh, khiến cho con người ta cảm thấy rất không thoải mái.
Ngay sau đó, quan tài bắt đầu lung lay,nắp quan tài nặng nề bị người mạnh mẽ đẩy ra
Một người con gái, mạnh mẽ thò đầu vào trong quan tài, khuôn mặt đó cách mặt ta không đến một xích (*đơn vị đo chiều dài, 1 xích= 1/3 m)
Trên mặt nàng ta là nụ cười quái dị, thanh âm mềm nhẹ thì thầm:" Trốn ở trong này cho rằng ta sẽ không tìm được chàng sao? Lương thần mỹ cảnh, xuân tiêu một khắc đáng giá ngàn vàng, tiểu tướng công, nhanh đến đây đi!"
Ta bị người con gái xuất hiện đột ngột này làm cho toàn thân cứng đờ, chút xíu nữa thì chết ngất.
Nếu như là một nữ quỷ xinh đẹp chưa biết chừng ta có thể đập nồi dìm thuyền, trước khi chết phá thân cũng không sao.
Nhưng mà, cô gái này thật sự là quá xấu!
Khuôn mặt đó giống như khuôn mặt của một con mèo, trên mặt có rất nhiều vết sẹo, giống như bị người chặt ra thành nhiều mảnh rồi lại vá vào vậy, theo nụ cười quái dị của nàng ta, mấy vết sẹo dài trên mặt giống như những con rết đang bò ngang dọc, khiến cho người ta rất buồn nôn
Nàng ta đưa tay ra, trực tiếp đưa vào trong quan tài, giống như muốn lôi ta từ trong quan tài ra vậy
Cảm giác tuyệt vọng đã đạt tới cực điểm, vào lúc ta đang chuẩn bị nhảy lên quyết sống mái, chuyện ngoài ý muốn lại phát sinh!
Mục tiêu của cánh tay thò vào quan tài của nàng ta không phải là ta, mà là bộ người giấy nằm bên cạnh!
Một màn này khiến cho ta ngẩn ra, cũng khiến cho ta quên mất việc muốn liều mạng, mở trừng mắt nhìn hình nhân giấy bị lôi ra khỏi quan tài.
Chuyện gì đang sảy ra?

Mục tiêu của người đàn bà mặt mèo kỳ dị không phải là ta?
Không thể nào, nàng ta vừa mới nói muốn cùng ta làm cái gì gì kia, làm thế nào làm được với một người giấy?
" Ý, sao chàng lại nhẹ như vậy?"
Người đàn bà mặt mèo hoài nghi nhìn người giấy, giống như cảm thấy được gì đó, mặt biến sắc giọng bén nhọn nói:" Ngươi không phải Giang Dương..."
Còn chưa nói xong, người giấy đó đột nhiên nổ tung!
Những thanh tre ở bên trong người giấy dường như bị uốn cong tới cực điểm bật hết ra ngoài, trong nháy mắt cắm vào hai vai và trước ngực của người đàn bà mặt mèo, thậm chí có hai thanh tre nhọn còn trực tiếp đâm vào mắt của nàng ta.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.

Đáng Yêu Hơn Cả Đường
2.

Mùa Hè Mang Tên Em
3.

Chim Sơn Ca Trong Túi Áo
4.

Sổ Tay Người Vợ Có Chồng "7 Năm Ngứa"
=====================================
Người đàn bà mặt mèo phát ra giọng gào thảm thiết, những chỗ bị thanh tre đâm trúng trên người chảy ra một loại máu nước đen đỏ hôi thối, vẩy trực tiếp lên trên người ta lúc bấy giờ vẫn còn nằm trong quan tài.
Ta vốn dĩ đã mơ mơ hồ hồ như người bị cảm nặng, hiện giờ máu của người đàn bà mặt mèo chảy vào như vậy, bỗng cảm thấy như bản thân trần truồng nhảy xuống thùng nước đá giữa ngày mùa đông giá rét.
Cảm giác lạnh lẽo bủa vây, ý thức của ta bỗng chốc hôn mê, trước mắt đen xì bất tỉnh nhân sự!
Trước khi hôn mê ta dường như nghe thấy người đàn bà mặt mèo cuồng nộ mắng ông nội ta, nói ông nội ta tính kế nàng ta!

Sau khi hôn mê, ta mơ thấy mấy cơn ác mộng, toàn là mơ thấy ông nội ta toàn thân là máu bảo vệ đằng sau gào to bảo ta chạy nhanh đi, mà đằng sau lưng ta là bọn Giang Trường Hải và người đàn bà mặt mèo đang cười ngâm ngâm đuổi giết ta.
Không biết là đã trải qua bao lâu, ta dần dần tỉnh lại, lại phát hiện chân tay không động đậy được miệng không thể nói,cả người như bị đông cứng vậy
Đồng thời, ta còn phát hiện ra, chiếc áo niệm nhiễm máu vốn bị ta đè dưới thân giờ này lại được mặc chỉnh tề trên người ta, mùi hôi thối trên chiếc áo niệm này còn dường như nồng hơn trước kia một chút.
Ai mặc cho ta bộ đồ niệm này? Người đàn bà mặt mèo sao?
Đây vẫn chưa tính là chuyện gì, hiện nay ta còn nghe thấy bên ngoài quan tài còn có không ít người đang nói chuyện, trong đó còn có tiếng ai thán của lão thôn trưởng
" Người chết lên đường, người sống tránh đi, nếu có động chạm, bách diệt tề sinh..."
Theo tiếng hô của một người lạ đứng bên ngoài quan tài, ta cảm thấy được là quan tài được nâng lên, hơi hơi lắc ly đi về đằng trước
Đây là sao?
Ta cố gắng nghiêng đầu nhìn qua khe hở của quan tài, nhìn thấy quan tài đi ra khỏi cửa nhà, nhìn thấy có người khiên quan tài đi ra khỏi thôn trực tiếp đi về hướng sau núi.
Ngày chó má gì vậy, đây là muốn chôn sống ta?!
Ai con mẹ nó chủ trì buổi lễ đưa tang này?
Ta còn chưa chết, không biết đường mở quan tài ra nhìn xem à?
Bây giờ trời đã sáng choang, thế mà ta đã nằm trong quan tài ngủ cả đêm, thật sự là khiên ta không thể tưởng tượng nổi....
Đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là tình huống bây giờ là sao?
Ta muốn hô to, muốn tranh thủ làm cho người bên ngoài biết ta vẫn còn sống, nhưng mà không có bất kỳ tác dụng gì, ta không thể động, miệng không thể nói, việc duy nhất bây giờ có thể làm chỉ có thể là đợi chết!
Trong lòng ta bi phẫn tuyệt vọng, nước mắt chảy không ngừng, hôm nay là sinh nhật mười tám tuổi của ta, nhân sinh của ta vừa mới bắt đầu đã phải kết thúc sao?
Đừng để ta biết kẻ khốn nạn nào chủ trì lễ đưa tang, nếu không cho dù ta có thành quỷ cũng không buông tha cho hắn!

Theo sự tuyệt vọng của ta, quan tài nhanh chóng được khiêng vào nghĩa trang sau núi, nhìn qua kẽ hở trên quan tài, nhìn thấy ở chỗ không xa là mộ của người cha nát rượu của Giang Trường Hải
Lần này thật sự hết cách rồi!
Chôn ở nơi phong thủy kém như này, có lẽ ngay cả cơ hội chuyển thế đầu thai ta cũng không có, quan trọng nhất là,sau khi nhìn thấy mộ của tên nát rượu đó ta vô thức kết luận kẻ chôn sống ta nhất định có quan hệ với Giang Trường Hải.
Hạ quan tài, tên khốn khiêp đưa linh nói mấy câu tà ác tránh ra linh tinh, rồi bảo người lấp đất chôn quan tài.
Ta lúc này đã triệt để không còn hi vọng gì nữa, ngoài việc nhắm mắt đợi chết ra thì không có cách nào cả.
Bốn phía tĩnh lặng, không khí trong quan tài chắc cũng không được bao lâu nữa, đều nói người sắp chết thích nhớ về những chuyện đã qua, nhưng cuộc đời bạc mệnh của ta có gì đáng để hồi ức, hiện giờ chỉ muốn tích lũy oán khí, đợi chết thành quỷ tìm kẻ chủ trì lễ tang báo thù.
Thời gian từng chút từng chút trôi qua, cảm xúc bi thương tuyệt vọng của ta dần dần ổn định lại, cảm thấy có chút không đúng
Hiện giờ đã qua một lúc lâu rồi, sao ta không có cảm giác khó thở chút nào?
Đồng thời, ta còn cảm thấy cảm giác lạnh lẽo trên người nhanh chóng rút lui, chân tay vốn cứng đơ không hoạt động được, bây giờ chầm chậm khôi phục lại sức lực, cũng có thể mở miệng nói chuyện.
Nhưng mà, thế lại có tác dụng gì?
Ta hô to gọi nhỏ, điên cuồng đập quan tài, qua rất lâu, ta thở hồng hộc dừng lại.
Đúng vào lúc ta định bỏ cuộc, phía trên truyền đến một trận âm thanh lạ, tiếng xẻng xúc đất, dường như...
Có người đang đào mộ của ta!.