Người Ở Nơi Ngực Trái

Chương 26: Một Màn Đặc Sắc

Trên đường từ bệnh viện trở về trường, Hàn Tuyết dáng vẻ chẳng khác nào kẻ mất hồn. Thậm chí một vài lần còn thiếu chút nữa đã gây tai nạn giao thông.

Vậy là nàng đã đoán đúng rồi. Hàm Vận chắc chắn sẽ không nghe nàng giải thích, em ấy nhất định sẽ giống như những người khác từng bước rời khỏi cuộc sống của nàng. Nhưng điều khiến nàng đau lòng nhất, đó chính là việc em ấy chưa bao giờ biết rằng nàng bị đưa sang Nga đều là do cha nàng sắp xếp. Bởi vì ông ấy sợ rằng có nàng ở đây, nàng chắc chắn sẽ tìm mọi cách để ngăn cản hành động phi pháp ấy.

Ngày hôm đó, sau khoảnh khắc đặt chân xuống thủ đô Moskva, nàng đã bị huấn luyện viên lấy mất hộ chiếu - đương nhiên chủ mưu chính là người cha đáng kính của nàng.

Kết quả gần bốn năm ròng rã cho tới khi được trở về nước, nàng chỉ có thể quanh quẩn ở vùng trời xa lạ và nhớ về em. Nhiều khi ranh giới giữa bình tĩnh và phát điên thường xuyên chực trào trong tâm trí nàng, và nàng cũng đã từng nổ súng ép huấn luyện viên phải để mình gọi điện về cho cha.


Hàn Tuyết nàng từng hối hận vì rất nhiều điều, nhưng điều luôn ám ảnh dằn vặt nàng nhất vẫn luôn là không thể bảo vệ em.

Nàng đã khiến em chịu nhiều tổn thương, cũng đã khiến bản thân ngần ấy năm phải sống trong đau đớn.

Trở về khu tập thể khi trời đã sẩm tối, Băng Băng và Hỏa Hỏa lập tức chạy tới quấn lấy chân nàng. Chuông điện thoại trong túi vẫn liên tục reo vang, và nàng biết chuyện mình vừa gây ra lúc chiều chắc chắn đã đến tai gia đình.

Có chút bất lực cầm máy lên chuyển qua chế độ nghe. Quả nhiên mẹ nàng đã lập tức hỏi một tràng dài với những nội dung na ná nhau như: "vì sao con lại làm thế? ", "con có biết hiệu trưởng Giản rất khó xử để giải quyết êm thấm cho con không?"...

"Con cần ông ấy giải quyết sao?" Hàn Tuyết đem hai đĩa hạt cho mèo ăn rồi chất vấn ngược lại: "Mẹ, con đã nói rất rõ ràng rằng con chấp nhận chịu mọi hình phạt của nhà trường. Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, sống phải biết chịu trách nhiệm với hành động của bản thân. Từ nhỏ mọi người đã dạy con như vậy rồi còn gì?"


"Con..." Hàn phu nhân tức đến nghẹn lời.

"Con chỉ cần biết Hoắc Sương rốt cuộc cũng đã bị đuổi khỏi trường do gian lận và sử dụng ma túy. Những việc khác con vốn không hề quan tâm."

"Hàn Tuyết, chẳng lẽ bốn năm qua con vẫn chưa chịu tỉnh ngộ ư?" 

Nàng khẽ cười: "Con vẫn luôn tỉnh táo. Con tự ý thức được những việc bản thân đang hướng đến, đang theo đuổi, và đang làm."

"Trở về đi, đừng tiếp tục chọc giận cha con nữa. Con biết trêu đùa ông ấy kết quả chắc chắn sẽ không tốt. Tiểu Tuyết à, cha mẹ cũng vì muốn tốt cho con..."

"Muốn tốt cho con mà bức con đến đường này, thà rằng cha mẹ cứ để con chết đi còn hơn." Nàng vô thức siết chặt điện thoại. "Mẹ, nếu cha dám động tới một sợi tóc của tiểu Vận, con thề bản thân cũng dám quyên sinh cùng em ấy. Lúc trước con nhu nhược nên không làm được, giờ thì hai người đừng trách con."


"Này, này..."

Hàn phu nhân còn chưa kịp nói dứt câu, nàng đã tuyệt tình dập máy.

Từng chút dựa lưng vào thành sofa rồi ngồi bệt xuống nền đất lạnh, nàng tự nâng tay ôm lấy đầu rồi vò mạnh mái tóc của mình. 

Ở ngoài kia, ai cũng âm thầm chỉ trỏ sau lưng rồi nhận xét rằng nàng sinh ra ở vạch đích. Ai cũng cho rằng cuộc sống của nàng chính là chẳng cần phải lo lắng hay bận tâm đến bất cứ điều gì xung quanh, bởi vì cha nàng sớm đã lo chu toàn mọi thứ.

Chỉ là nếu đổi lại là họ, liệu họ có dám thay nàng đeo chiếc gông nặng nề này lên cổ hay không? Nếu dám, nàng tình nguyện nhượng tất cả cho họ, nàng tình nguyện nhượng lại cuộc sống vinh hoa phú quý này để đổi lấy từng giây phút tự do.

Điều quan trọng nhất, đó chính là có thể ở bên em. Dù không phải đường đường chính chính, song dẫu sao cũng là được ở bên em.
Phần cổ chân chợt truyền tới cảm giác ấm áp mềm mại. Hàn Tuyết ngẩng đầu nhìn, thì ra là Hỏa Hỏa đang dùng bộ lông của mình cọ vào da thịt nàng.

Duỗi tay chạm nhẹ lên đầu Hỏa Hỏa, nhóc mèo lập tức suиɠ sướиɠ phát ra tiếng gừ khẽ trong cổ họng.

"Đồ ngốc này, mới đó thôi mà đã khiến ngươi vui đến vậy ư?"

Nàng khẽ thì thầm với tiểu gia hỏa, ngừng một lát rồi tiếp tục nói: "Kì thực ta cũng giống như ngươi. Chỉ cần nhìn thấy em ấy cười, ta cũng có thể hạnh phúc cả ngày trời."

***

Ngày hôm sau, thời điểm Trương Hàm Vận từ trạm xe bus bước xuống để đi bộ vào trường, bản thân đã có cơ hội được tận mắt chứng kiến một màn vô cùng đặc sắc.

Nam nhân lạ mặt nọ đứng bên cạnh xe riêng của mình, dường như đang cố gắng thuyết phục bạn gái đang giận dỗi hãy lên xe. Ấy thế mà cô bạn gái lại lạnh lùng xoay gót rời đi, nam nhân đó đành thống khổ nắm lấy cổ tay cô gái.
Đương nhiên đặc sắc không nằm ở chỗ đó, bởi chúng nằm ở chỗ cô bạn gái lạnh lùng ấy không ai khác chính là Hàn giáo quan.

Trương Hàm Vận bỗng cảm thấy tự thương hại cho chính mình. Bởi vì cuộc đời đôi khi chính là trớ trêu vậy đấy, trong lúc cô đang đau đớn ôm mối hận diệt gia cùng nỗi đau mỗi khi nhìn thấy nàng, thì nàng sớm đã có bạn trai rồi.

Lắc đầu thở dài một tiếng, sau đó cô cố gắng hít thở thật sâu, làm như không có chuyện gì rồi sải bước đi ngang qua.

"Tiểu Vận."

Hàn Tuyết nhíu mày quăng cho nam nhân đang không ngừng đeo bám mình kia ánh nhìn đầy cảnh cáo rồi chạy tới gần cô. 

Trương Hàm Vận cổ họng chợt muốn nghẹn lại.

Hàn Tuyết, tại sao nàng có thể trở mặt nhanh như vậy?

"Thương thế của em vẫn chưa đỡ hẳn, trở về trường sớm như vậy làm gì?" Nàng vươn tay muốn chạm lên phần băng trên trán cô, tuy nhiên Trương Hàm Vận đã nghiêng đầu né tránh.
"Tự tôi biết tình trạng của mình. Không phiền Hàn giáo quan nữa, tôi trở về trước."

Lần thứ hai đảo mắt qua người đàn ông đứng sau lưng nàng, cô khom lưng chào tạm biệt rồi rời đi.

Chỉ là chưa được vài bước, cô đã nghe thấy tiếng hắn hỏi: "Học viên của em hả?"

Chỉ là không nghe rõ thanh âm nàng trả lời.

"Bỏ đi Trương Hàm Vận, người cũ, chuyện cũ, tất thảy đều đã trở thành quá khứ." Tự lẩm nhẩm an ủi bản thân, cuối cùng cô quyết định đem toàn bộ những gì mình vừa trông thấy gạt ra sau đầu.

Trương Hàm Vận cô sống trên đời chính là như vậy. Việc cần nhớ nhất định sẽ nhớ, việc không cần nhớ nhất định sẽ dùng đủ mọi cách khiến bản thân quên đi.

Bởi vì cô bất ngờ xuất viện, cho nên tiểu đội 111 ai nấy đều vô cùng lo lắng. Lão Đại liên tục càu nhàu về việc tại sao cô không tiếp tục nghỉ ngơi? Lão Nhị, Lão Tam ra ngoài mua đồ bổ dưỡng, Lão Tứ hùa theo Lão Đại càu nhàu. Duy chỉ có Lão Ngũ là không nói gì cả, trực tiếp cúi đầu thổi thổi lên trán cô.
"Cậu làm gì?" Trương Hàm Vận theo phản xạ tát vào mặt hắn một cái.

"Ối..."

"..."

"..."

Ba người đều không hẹn mà kinh hoàng. Cuối cùng Lão Đại phải vất vả lắm mới có thể lắp bắp mở lời: "Này... cũng đâu nhất thiết phải ra tay quả quyết và ác liệt như vậy?"

Cô hướng Lão Ngũ nhỏ giọng nói xin lỗi, sau đó lạnh nhạt bổ sung: "Lần sau đừng tùy tiện lại gần tôi. Bằng không tôi nhất định sẽ vì lỡ tay tự vệ mà đánh chết cậu mất."