Người Là Sao Sáng Giữa Nhân Gian

Chương 47

Editor: HunCong | Beta: Mian

Rất nhanh đã đến giờ dùng bữa tối, An Thành Minh trở về nhà, tự nhiên ông nhận ra bầu không khí giữa hai mẹ con Hạ Vân Thất và An Nghi có gì đó không bình thường.

An Thành Minh liền hỏi Hạ Vân Thất chuyện gì xảy ra, lại có mâu thuẫn gì với con gái, kết quả Hạ Vân Thất hừ nhẹ một tiếng, “Ông hỏi nó đi.”

Không còn cách khác, An Thành Minh chỉ có thể hỏi An Nghi, từ trước đến nay trước mặt bố của mình, An Nghi luôn tương đối khá thoải mái, thế nên cô kể lại vụ việc vừa qua cho ông ấy nghe một lần.

Sau khi nghe xong An Thành Minh nhướng mày, “Bố chưa từng mẹ con nói đến chuyện này bao giờ! Nếu bà ấy có quyết định như vậy, làm sao có thể không bàn bạc thương lượng với bố?”

An Nghi vừa nghe dứt câu bố nói vậy, cảm thấy cũng có vài phần đạo lý.

“Con xem thế không phải là con hiểu lầm mẹ con rồi sao? Có phải nên xin lỗi bà ấy không?”

“Có ạ.” An Nghi gật đầu, thừa cơ hội này hỏi: “Bố, vậy về sau bố có tôn trọng lựa chọn của con không?”

Nghe thấy trong lời nói có ý tứ, An Thành Minh mỉm cười.

“Bố tin tưởng mắt nhìn của con, cho nên lựa chọn của con cũng đừng khiến bố thất vọng.”

“Sẽ không đâu.” An Nghi nhẹ nhàng thở ra, sau đó thì đi tìm Hạ Vân Thất.

Hạ Vân Thất bị An Nghi làm tổn thương, còn không muốn nhìn thấy cô, An Nghi đi đến, chủ động nói xin lỗi.

Vừa rồi quả thật là do cô có chút hàm hồ ngang ngược, không biết rõ chân tướng mà đã dùng giọng điệu đó nói chuyện với mẹ.

Chẳng qua giữa mẹ con có thể có thù hận gì đâu chứ? Nói ra thì tốt rồi.

Chỉ là buổi tối lúc sắp đi ngủ, Diệp Quân Lệ đột nhiên gọi điện cho Hạ Vân Thất.

Diệp Quân Lệ là người có tính thẳng thắn, gọi đến liền nói với vẻ tức giận: “Đứa nhỏ nhà chị không hiểu chuyện, tôi nói Cảnh Nhiên nhà chúng tôi thích nó, chị xem nó có thái độ gì, Cảnh Nhiên có điểm nào không xứng với nó?”

Cho dù đứa nhỏ nhà mình không tốt, nhưng phận là cha mẹ nên cũng không thể chấp nhận việc con mình bị người khác nói này nói kia được.

Hạ Vân Thất khẽ cười một tiếng, hỏi ngược lại: “Cô nói Cảnh Nhiên nhà cô không có điểm nào là không tốt, vậy An Nghi nhà chúng tôi lại có điểm nào đáng giá để cô tức giận như thế?”

Diệp Quân lệ bị hỏi đến á khẩu không trả lời được, dứt khoát nói: “Tôi nói thẳng cho chị biết nhé, hôm nay tôi ở trạm tàu điện tình cờ bắt gặp An Nghi nhà cô ở cùng với một nam sinh làm những trò thân mật với nhau (*), trông như đang yêu đương, thế mà chị không quản lý, giáo dục với nó à.”

(*) Raw: 腻腻歪歪

Có nghĩa là lặp lại quá nhiều lần hoặc quá lâu khiến bạn cảm thấy nhàm chán. Nó cũng có thể đề cập đến việc làm một số điều thân mật giữa các cặp vợ chồng, cặp đôi, nói một số lời thân mật với nhau.

Diệp Quân Lệ vì nhìn thấy một màn kia, cho nên mới nói bóng gió về An Nghi.

Hạ Vân Thất nghe xong, sắc mặt trầm xuống, nháy mắt đoán được nam sinh kia nhất định là Ninh Tinh hà, chẳng qua cũng không nói gì thêm cùng Diệp Quân Lệ.

“An Nghi trước kia đều cùng chơi với Cảnh Nhiên, vả lại không ai quy định con bé không thể làm bạn với những bạn nam khác!”

“Chị đừng tự lừa mình dối người nữa.”

Diệp Quân Lệ ném lại lời này, tiếp đó liền cúp điện thoại.

Hạ Vân Thất nhìn về phía trước, trong mắt một mảnh lạnh lẽo.

An Thành Minh đi đến nhìn thấy sắc mặt Hạ Vân Thất khó coi như vậy thì lập tức hỏi bà làm sao.

Hạ Vân Thất đau đầu mà đỡ trán, “Ông nói xem, tại sao con bé An Nghi lại coi trọng một thằng bé nhà nghèo cơ chứ?”

An Thành Minh nghe được lời này của Hạ Vân Thất, ánh mắt trầm xuống.

Ông hơi nhíu mày, “Trước tiên đừng nên gấp gáp, con bé mới bao nhiêu chứ, đối với tính cách của con bé, nếu bà càng ngăn cản thì nó càng dễ có lòng nổi loạn.”

Hạ Vân Thất thở dài, “Nhưng tôi cũng không thể nào bỏ mặc, không quan tâm đến nó?”

“Tuổi này yêu đương cũng là bình thường, lúc ấy tôi cũng…”

An Thành Minh vô thức thốt ra, tuy nhiên đang nói giữa chừng nói liền ngừng lại, im bặt.

Hạ Vân Thất cười lạnh một tiếng, trừng mắt nhìn ông một cái.

“Tôi đi tắm.”

An Thành Minh lấy cớ rời đi.



Hôm sau khi ăn sáng, Hạ Vân Thất cố ý hỏi An Nghi, hôm qua tình cờ gặp Diệp Quân Lệ ở đâu.

An Nghi nghe thấy câu hỏi này liền hốt hoảng, cô sợ sau này sẽ bị vạch trần, cho nên không dám nói dối, chầm chậm rũ mắt nói: “Gặp ở trạm tàu điện ạ, con đi tiễn bạn học.”

“Người bạn học đó đáng để con quan tâm vậy sao?”

An Nghi không muốn bị mẹ truy hỏi đến cùng như thế, kỳ thực từ giọng điệu này của mẹ cô, thì hẳn là bà đã biết đáp án.

“Con ăn no rồi, đi học đây.” An Nghi tận lực tránh đi không trả lời vấn đề đó.

Hạ Vân Thất ném cái nĩa về phía bàn ăn, ở ngực nghẹn lên một ngụm khí.



An Nghi đến trường học, nghe các bạn trong lớp thảo luận tới việc hiệu trưởng trường bọn họ có ý muốn tổ chức một hoạt động công ích, để học sinh lớp 10 và lớp 11 trở thành những người tình nguyện viên, bảo vệ môi trường và mang hơi ấm đến cho người lao công, giúp họ quét dọn vệ sinh, hoặc là đi viện dưỡng lão, cô nhi viện thăm người già và trẻ nhỏ.

An Nghi không biết sao tin tức của bọn họ nhanh nhạy như thế, mỗi lần trường học phát động cái gì, thầy cô còn chưa kịp thông báo chính thức mà bọn họ đã biết rồi.

Tin tức này truyền đi hai ngày, cuối cùng chủ nhiệm lớp cũng chính miệng đính chính, lớp cô được phân một nơi tương đối nhẹ nhàng, đi cô nhi viện chơi bồi các đứa bé chơi trò chơi và biểu diễn văn nghệ cho bọn trẻ.

Cả lớp vừa nghe liền hô lên tán loạn.

“Trời ạ! Tôi ghét nhất phải dỗ trẻ em! Bình thường tôi ở cùng với em trai ngoại trừ đánh nhau thì chẳng có gì khác.”

“Tớ không thích trẻ con một tí nào, còn không bằng đi viện dưỡng lão.”

“Thầy ơi, chúng ta có thể đổi nơi khác không?”

Chủ nhiệm lớp nghe mấy lời than vãn này, lên tiếng châm chọc: “Các anh các chị xem, một đám không có tình thương, trẻ con đáng yêu biết bao, anh chị không thích người ta, người ta còn chưa chắc sẽ thích mấy người nữa là đằng khác.”

Đồng Khả Tinh không nghe lời của chủ nhiệm nói, lặng lẽ lại gần, nhỏ giọng hỏi An Nghi, “Cậu có thích trẻ con không?”

“Cậu muốn hỏi là loại thích nào?”

Đồng Khả Tinh có chút không biết nói gì, giật giật khóe miệng, “Còn có thể là loại nào? Tớ cũng không phải bảo cậu sinh con.”

“Nói cái gì vậy?”

An Nghi vừa nghe đề tài này, không biết tại sao lại thấy không được tự nhiên.

Đồng Khả Tinh quan sát vẻ mặt cô, bĩu môi một cái, “Chậc chậc chậc, nhìn cậu đỏ mặt thành dạng này, nhất định là trong lòng cũng từng ảo tưởng không ít lần cùng với Ninh Tinh Hà…”

Lời còn chưa dứt, An Nghi liền bịt miệng cô ấy.

“Cậu sợ người khác không nghe thấy phải không?”

Đồng Khả Tinh cười đến mắt sáng lấp lánh, vui vẻ lén nhìn cô.



Ninh Tinh Hà đi gần mười ngày mới trở về, trong thời gian này, An Nghi vẫn một mực cùng cậu duy trì liên lạc, có khi sẽ hỏi cậu một vài đề toán, nói về loạt chuyện thú vị xảy ra trong trường cho cậu nghe.

Vừa hay lúc Ninh Tinh Hà sắp về trùng hợp là ngày diễn ra hoạt động công ích cũng sắp đến, An Nghi rất muốn cùng cậu trải qua hoạt động ý nghĩa này, cho nên khi nghe tin cậu trở về thì vô cùng hứng khởi.

Chiều thứ ba Ninh Tinh Hà về, An Nghi có chút ảo não, hận chính mình không thể đi đón cậu, cô thật sự rất muốn đi, muốn có thể ngay lập tức nhìn thấy cậu.

Sau khi tan học, An Nghi nhận được tin nhắn báo bình an đã về đến nhà của cậu, bảo cô không cần lo lắng.

An Nghi có chút mất mát trả lời “Vậy cậu nghỉ ngơi sớm một chút”, sau đó cất điện thoại, đi ra khỏi phòng học.

Nhiệt độ hôm nay càng ngày càng cao, từ khu lầu dạy học đi ra là có thể cảm nhận được không khí tràn ngập khô nóng.

Một mình cô chậm rãi đi ra cổng trường, chuẩn bị bắt xe để về nhà, bởi vì lái xe nhà cô xin nghỉ hai ngày hôm nay.

Kết quả An Nghi vừa mới đi đến ven đường, liền thấy ở đối diện đường cái có một bóng hình quen thuộc.

Thiếu chút nữa cô còn tưởng mình xuất hiện ảo giác, nỗ lực chớp chớp mắt phát hiện quả thật là cậu.

Vậy mà dám lừa cô, nói đã về nhà, con người này sao mà đáng ghét thế không biết?

Ninh Tinh Hà ở đối diện ra hiệu cho An Nghi đứng yên ở đó.

An Nhi liền nghe lời ngoan ngoãn đứng yên một chỗ chờ cậu.

Ninh Tinh Hà đặc biệt đi mua cho cô một ly trà sữa cô thích nhất.

“Lâu rồi không gặp!”

Cậu vừa nói vừa đưa trà sữa qua.

An Nghi ngẩng đầu nhìn cậu, bỗng cảm thấy khoang mũi chua xót, có loại cảm giác muốn khóc.

Nhận trà sữa, cô phát hiện cậu đã giúp cô cắm ống hút.

Cúi đầu hút ngụm trà sữa, cảm giác được hương vị ngọt ngào béo ngậy, tâm tình An Nghi tựa như ngồi tàu lượn siêu tốc vậy, lao thẳng lên trời.

“Cậu không phải nói cậu về nhà rồi sao?” Cô cất bước đi phía trước, cố ý oán giận hỏi.

“Tớ cố ý nói đấy.”

Cậu trả lời một cách vô cùng thẳng thắn.

An Nghi vừa tức giận vừa buồn cười trừng mắt liếc cậu một cái, “Đi thôi, chở tớ về nhà đi.”

Vốn dĩ An Nghi là muốn đón xe taxi nhưng sau khi gặp Ninh Tinh Hà, cô lại đột nhiên có một loại xúc động muốn ngồi xe buýt.

Từ nhỏ đến lớn, số lần An Nghi ngồi xe buýt có thể đếm được trên đầu ngón tay, cũng chính là lần kia muốn có cảm giác mới mẻ nên mới cùng với Lạc Tiêu đi xe hôm đầu tiên.

Ninh Tinh Hà nghe cô nói muốn ngồi xe buýt, theo bản năng muốn từ chối, bởi vì cậu cảm thấy An Nghi với loại hoàn cảnh này không hợp nhau.

An Nghi thấy cậu không đồng ý, giả vờ nhăn mày, “Cậu có ý kiến hả?”

“Không dám.”

Ninh Tinh Hà chỉ có thể nghe theo cô.

Hai người cùng lên xe buýt, điểm xe buýt này rất đông người.

Đối với Ninh Tinh Hà mà nói, cậu đã sớm thích ứng với loại không khí này, nên sẽ không cảm thấy có vấn đề gì, nhưng cậu lại lo lắng cho An Nghi rằng cô chịu không nổi, không biết trong mắt cô hoàn cảnh như này sẽ như thế nào.

Hai người tới phía sau ngồi, Ninh Tinh Hà sợ người khác sẽ đụng tới An Nghi, cho nên đứng sau lưng cô, tay nắm lấy thanh bám, đem cô bao bọc trong lồng ngực mình, dành cho cô một bầu trời riêng.

An Nghi có thể cảm nhận được hơi thở của Ninh Tinh Hà, giờ phút này cậu cách cô quá gần, phía sau lưng cô cơ hồ muốn dán vào ngực cậu.

Khoảng cách như vậy khiến An Nghi cảm thấy đỏ mặt.

Mà các bạn nữ xung quanh nhìn đến cũng hâm mộ không thôi, bạn trai lớn lên đẹp trai như vậy liền thì cũng thôi đi, vậy mà còn chiều như thế.

Mãi cho đến khi xuống xe buýt, Ninh Tinh Hà đều vẫn giữ tư thái (*) bảo hộ An Nghi như vậy.

(*) Tư thái: Dáng vẻ và thái độ của con người.

Ngẫu nhiên khi xe buýt phanh gấp, An Nghi sẽ đụng phải lồng ngực cậu, thân thể hai người sát vào gần nhau, sát đến mức như có cả tia điện phóng ra, trong không khí tựa như có lửa cháy.

Không một ai biết, trong lòng An Nghi hồi hộp ra sao, nai con trong ngực vẫn luôn chạy loạn.

Cho đến khi xuống xe buýt, cô mới có thể hô hấp bình thường.

Trạm dừng cách nhà cô không xa, cho nên sau khi xuống xe, Ninh Tinh Hà trực tiếp đi bộ đưa cô đến tận cửa nhà.

An Nghi khi đi vào còn có chút lưu luyến.

Ninh Tinh Hà vẫy tay với cô, bảo cô mau vào đi, ở trước cửa nhà cô, cậu không dám ở lại quá lâu.

An Nghi cũng sợ bị phát hiện, nên cũng không chần chừ lâu lắm liền đi vào.

Ninh Tinh Hà vừa cất bước đi, nhưng không nghĩ tới, cậu quay người lại thế nhưng bắt gặp được mẹ An Nghi đang bước xuống từ một chiếc xe.

Khí chất bà cao quý, chân mang giày cao gót, tản ra khí thế cao ngạo.

Ninh Tinh Hà đứng ở đó, nhìn bà, theo bản năng mở miệng chào “Dì.”

Hạ Vân Thất mỉm cười, nhìn cậu, rất trực tiếp mà mở miệng hỏi: “Đưa con gái nhà tôi về sao?”

Ninh Tinh Hà nghĩ bà nhất định đã nhìn thấy, vì thế cũng không nói dối, gật đầu đáp: “Vâng.”

Thấy cậu cũng không phải đứa trẻ lắm lời, Hạ Vân Thất không nói thêm gì, chỉ nói: “Cậu cũng coi như là người trưởng thành rồi, rất nhiều chuyện có khả năng hiểu được, con gái nhà tôi vô cùng ưu tú, cậu cũng có thể nhìn ra, hy vọng cậu sẽ có đủ năng lực xứng đôi với con bé.”

Nói xong câu này, Hạ Vân Thất liền lên xe.

Ninh Tinh Hà đứng đờ ở đó, nghĩ lại lời nói vừa rồi của bà, khóe môi bỗng chốc nở một nụ cười nhẹ.



Thời gian hoạt động công ích là vào thứ sáu, tất cả bạn học trước tiên tập hợp ở lớp, sau đó cùng xuất phát.

Cô nhi viện kia ở ngoại ô thành phố, hoạt động cùng ngày, rất nhiều các bạn học đều tự mua đồ ăn ngon, sách vở, đồ vật lung tung mang đi.

An Nghi cảm thấy ở cái tuổi này của bọn trẻ hẳn là nên xem nhiều sách, có thêm nhiều kiến thức, vì thế trước khi đi một ngày cô với Ninh Tinh Hà đi đến thư viện thành phố, hai người cùng nhau chọn rất nhiều sách.

Đi tới cô nhi viện, đám trẻ nhìn thấy nhóm các anh, các chị thì nhiệt tình ùa chạy, có vài nhóc sợ người lạ thì lui vào trong góc, thấp thỏm nhìn bọn họ.

An Nghi chú ý tới mấy em nhỏ thẹn thùng kia, chủ động đi tới chỗ đám nhóc, đưa số sách mà mình mang tới ra.

“Đây là 《Robinson phiêu lưu ký》, các em đã đọc chưa?”

Mấy bạn nhỏ đồng loạt lắc đầu.

“Tặng cho các em đó, bình thường không có việc gì làm thì xem nhiều sách lên nhé.”

An Nghi mỉm cười đưa sách qua.

Bọn nhóc đều rất lễ phép nói “Cảm ơn ạ.”

Ninh Tinh Hà đứng ở đó, nhìn An Nghi nói chuyện với đám trẻ, cảm thấy thực ấm lòng.

Thoạt nhìn diện mạo cô chính là đơn thuần lương thiện, mà sau khi tiếp xúc sẽ phát hiện đích thực là tâm sinh tướng.

An Nghi vừa quay đầu lại phát hiện Ninh Tinh Hà đang nhìn mình, cô lập tức đỏ mặt.

Sau khi quen thuộc với đám nhóc hơn, mọi người cùng nhau chơi trò chơi diều hâu bắt gà con.

Ninh Tinh Hà và An Nghi cùng các bạn nhỏ chơi, cậu làm gà mái đứng phía trước, An Nghi làm diều hâu đến bắt bọn họ.

Vốn dĩ Ninh Tinh Hà muốn làm diều hâu nhưng bị An Nghi giành mất.

Khi còn nhỏ An Nghi thường xuyên chơi trò này, rất thích làm diều hâu vì cô thích cảm giác bắt được người, chỉ là lúc này — —

Ninh Tinh Hà ở phía trước chắn cho các bạn nhỏ không một kẽ hở, khiến An Nghi không có cơ hội.

Đến cuối cùng An Nghi mệt thở hồng hộc, một chút sức lực cũng không có.

Ninh Tinh Hà quả thật là trai thẳng, thế mà không biết mang nước cho cô.

Nhìn cô mệt đến không thở nổi, Ninh Tinh Hà dừng lại, nói với các bạn nhỏ: “Không chơi nữa.”

Các bạn nhỏ cũng mệt, nghe lời này thì tất cả lập tức giải tán.

“Thể lực cậu như vậy mà làm diều hâu thì không được rồi!”

Thấy Ninh Tinh Hà trêu, An Nghi khẽ hừ một tiếng, đúng tình hợp lý nói: “Tớ là con gái, đương nhiên kém hơn cậu.”

“Vậy cậu còn tranh làm gì?”

“…”

Cô đâu nghĩ rằng Ninh Tinh Hà chơi nghiêm túc như vậy? Còn đang tưởng cậu sẽ nhường cô.



Hoạt động công ích diễn ra một ngày, buổi chiều sau khi kết thúc, các bạn học đều tự về nhà.

Ninh Tinh Hà chủ động hỏi An Nghi có muốn cùng cậu đi ăn không, An Nghi không chút do dự gật đầu.

Chỉ là lúc cô và Ninh Tinh Hà chuẩn bị đi thì Đồng Khả Tinh lại tới, khoác tay cô, “An Nghi, chúng ta đi ăn gà rán đi? Gần đây có cửa hàng gà rán nổi tiếng đó!”

An Nghi có chút xấu hổ mà cười cười, ánh mắt nhìn về phía Ninh Tinh Hà.

Đồng Khả Tinh lập tức hiểu rõ, rất nhanh liền buông tay, “Chờ lần sau có cơ hội thì đi.”

“Không sao, cùng nhau đi.”

Ninh Tinh Hà nhàn nhạt lên tiếng, trong lòng nghĩ, đó là bạn của An Nghi, cậu cũng nên cảm ơn cô ấy đã quan tâm An Nghi.

Đồng Khả Tinh cứ như vậy không hiểu tại sao lại trở thành một cái bóng đèn lớn theo chân hai người bọn họ đi tới của hàng gà rán.

Cửa hàng này cách cô nhi viện không xa, mới khai trương không lâu, Đồng Khả Tinh cũng là thấy ở trên mạng đề cử mới biết được.

Ninh Tinh Hà đưa thực đơn cho hai người, sau đó đứng dậy đi toilet.

“Tớ ở chỗ này thật xấu hổ mà!”

Đồng Khả Tinh có chút đứng ngồi không yên nói.

“Cậu sao lại nói như kiểu da mặt mình rất mỏng vậy?”

“Tớ…” Đồng Khả Tinh tức giận, nheo nheo mắt, “Được, chờ lát nữa tớ liền chứng minh cho cậu biết cái gì mới gọi là da mặt dày.”

“…Cậu muốn làm gì? Đừng có nháo!”

Đồng Khả Tinh đắc ý nhướng mày, thấy Ninh Tinh Hà đã trở lại, thúc giục An Nghi gọi món.

Chờ Ninh Tinh Hà ngồi xuống, Đồng Khả Tinh ho nhẹ một tiếng hỏi: “Cậu cảm thấy con gái lớp mình ai xinh nhất?”

Ninh Tinh Hà không nghĩ tới cô ấy sẽ đột nhiên hỏi mình vấn đề này, ánh mắt theo bản năng nhìn về phía An Nghi.

An Nghi bắt gặp ánh mắt không chút do dự của cậu, xấu hổ ngẩng đầu lên.

“Vậy còn xinh nhất trường thì sao? Cậu cũng cảm thấy là An Nghi hả?”

Ninh Tinh Hà gật đầu, nháy mắt đưa ra câu trả lời.

Đồng Khả Tinh ý vị thâm trường (*) mà “Ồ” một tiếng, hỏi tiếp: “Vậy cậu cảm thấy An Nghi đẹp nhất chỗ nào?”

(*) Ý vị thâm trường: ý vị sâu xa, ánh mắt có nhiều ý tứ, thường có ý chỉ ánh mắt người nhìn có chút ý trêu chọc.

“Chỗ nào cũng đẹp.”

“Xì…”

Đồng Khả Tinh cảm thấy chính mình bị chua xót đến đau răng, cho nên chó độc thân như cô vì sao cớ gì mà đi tìm ngược như vậy?

Chỉ chốc lát sau, gà rán được đem lên, Ninh Tinh Hà để hai người ăn trước.

Tròng mắt Đồng Khả Tinh chuyển động, lại có chủ ý.

“An Nghi rất thích ăn gà rán, chẳng qua món này rất khó làm, cậu có đồng ý học vì cậu ấy không?”

“…” An Nghi nhíu mày nhìn Đồng Khả Tinh, muốn cô ấy dừng lại.

Đã hỏi trắng ra như vậy, Ninh Tinh Hà sẽ trả lời như nào? Bọn cô còn không phải bạn trai bạn gái đâu!

“Tôi tự nhận khả năng bếp núc không tệ, cho nên cái gì cũng có thể học.”

Ninh Tinh Hà nhàn nhạt nói, một câu này thiếu chút nữa khiến Đồng Khả Tinh kinh hô ra tiếng.

Gặp được người con trai như vậy còn do dự cái gì? Mau gả cho người ta đi!

“Cậu mau ăn đi!”

An Nghi lấy gà rán lấp kín miệng cô ấy, cảm thấy mặt mình nóng chịu không nổi.

Đáy lòng Đồng Khả Tinh thầm hừ, cô trợ giúp nhiều như vậy! Thế mà còn không cảm kích!

Sau khi ăn xong, Đồng Khả Tinh liền tìm cớ chuồn đi trước, cô không muốn làm bóng đèn nữa.

Cô ấy đi rồi, Ninh Tinh Hà bỗng nhiên nói với An Nghi một câu, “Không chỉ ở trường học, cả thế giới này, cậu xinh đẹp nhất.”

An Nghi đột nhiên không kịp phòng bị nghe câu nói này cả người ngẩn ra.

Đây là cảm giác rung động sao?

Trai thẳng vậy mà biết nói lời âu yếm, cảm động quá đi!



Một học kỳ này rất nhanh liền kết thúc, thi cuối kỳ sắp tới rồi.

Mọi người đều biết, lớp 11 là giai đoạn quan trọng nhất của trung học phổ thông, được gọi là “Đường ranh giới”, học kỳ này kết thúc cũng có nghĩa là toàn bộ chương trình đều đã học xong xuôi, sắp sửa tiến vào giai đoạn ôn tập.

Đối với kỳ thi cuối kỳ này, An Nghi so với trước đây có niềm tin hơn, đương nhiên cô phát huy cũng không tệ, tiến vào top 30.

Hạ Vân Thất nghe được tin này, vui mừng không thôi, khen thưởng cho An Nghi nửa tháng du lịch Châu Âu.

An Nghi tưởng rằng sau khi nghỉ hè, mẹ cô nhất định nhốt cô ở nhà học tập, không ngờ tới bà đồng ý dẫn cô đi du lịch.

Chẳng qua cô nghĩ đến việc ra nước ngoài phải rất lâu không được gặp Ninh Tinh Hà liền rối rắm.

Nhưng mà có lúc, rất nhiều chuyện xảy ra đột ngột, An Nghi từ miệng Ninh Tinh Hà biết được ông cậu qua đời, cho nên nghỉ hè này, cậu muốn đi với bố về quê lo hậu sự.

Ninh Tinh Hà không ở đây, như vậy An Nghi cũng không còn gì lưu luyến, theo mẹ đi ra nước ngoài.

Ở nước ngoài hơn nửa tháng thật sự rất nhanh, khi An Nghi trở về, cũng sắp tới thời điểm khai giảng, vì trường các cô cho nghỉ muộn, nên nghỉ hè cũng chỉ có một tháng.

An Nghi từ nước ngoài trở về mang theo rất nhiều quà, có tặng cho Lạc Tiêu và Đồng Khả Tinh đồ trang điểm, trang sức linh tinh, cũng có quà cho Ninh Tinh Hà, đương nhiên là cô lén mua, không dám để lộ trắng trợn trước mặt mẹ.

Bởi vì ở nước ngoài, cả ngày đều dính chặt bên mẹ, cho nên trong khoảng thời gian này An Nghi và Ninh Tinh Hà rất ít liên lạc, hai người ngày thường cũng tâm sự, chứ không gọi điện cho nhau, cô chỉ biết Ninh Tinh Hà đạt giải đặc biệt cao nhất cả nước, được cử đi học ở trường danh giá.

Biết được tin này, An Nghi cũng không bất ngờ mấy bởi vì cô đã sớm biết Ninh Tinh Hà có năng lực này.

- -----oOo------