Tấm ảnh đã được đăng lên trang chính thức của những blogger, bọn họ cũng không có ở trực tiếp tại đó, để ké sự nổi tiếng, muốn được nhiều người quan tâm, vì vậy đã đăng bức ảnh của cô và Quý Phong ra để bịa chuyện.
Ngược lại mấy tấm ảnh này được chụp rất đẹp, Quý Phong khóe miệng mỉm cười nhìn cô, vốn là không có gì nhưng nhìn tấm ảnh này khiến người ta liên tưởng.
Nhưng mà sự thật là? Căn bản là không hề giống như bọn họ miêu tả?
Nói chung An Nghi có thể hiểu rõ nguyên nhân rất nhiều minh tinh bị blogger đăng bức ảnh vô căn cứ, cố ý xuyên tạc nhưng đành chịu không biết phải làm sao.
Cô không nghĩ đến một buổi sáng sớm khi tỉnh dậy vậy mà được thấy mối quan hệ của mình cùng với lưu lượng tiểu sinh (*) bị lôi lên mạng, xem đến bức ảnh mà những blogger này lấy ra để nói, không hiểu nguyên do là gì cô chỉ cảm thấy rất buồn cười.
(*) Lưu lượng tiểu sinh là cụm từ đặc biệt dành riêng cho những nam minh tinh sở hữu cho mình lượng fan hâm mộ hùng hậu.
Chẳng qua do cuối cùng cô chỉ là một nhân vật nhỏ không có danh tiếng, ngược lại cũng không dấy lên cơn sóng gì quá to cả, bây giờ cư dân mạng ăn dưa cũng rất lý trí, thông minh nhìn tấm ảnh này một cái có thể nhận ra Quý Phong chỉ đưa tay ra để đỡ cô xuống, vì thế nhiệt độ rất nhanh là biến mất.
Mặc dù ở trên mạng không gây ra xôn xao lớn, nhưng những bạn học của An Nghi đều đã biết, từng người một chạy đến hỏi An Nghi, rốt cuộc có quan hệ gì với Quý Phong, có thể nhờ xin một ảnh có chữ kí gì gì không.
An Nghi vô cùng bất đắc dĩ, mới bắt đầu vẫn rất kiên nhẫn giải thích, đến cuối cùng bạn học đến hỏi càng ngày càng nhiều, có một số người vẫn cứ nói mãi không xong, vì thế cô lười không muốn nói nữa.
Chỉ là trong rất nhiều người hỏi này, chỉ không có Ninh Tinh Hà, An Nghi không khỏi cảm thấy buồn phiền, sao mà cạu có thể đối với sự việc của cô một chút cũng không có hứng thú?
Tiết thể dục buổi chiều, thầy giáo khó khăn lắm mới có lòng từ bi nói cả lớp có thể tự do hoạt động, các bạn học đều hết sức vui mừng.
Nam sinh đều tự lập hội cùng nhau đi chơi bóng rổ, nữ sinh tụm ba tụm năm xung quanh cùng nhau tán gẫu.
Ninh Tinh Hà không muốn đi chơi bóng, nhưng bị người khác kiên quyết kéo đi, vì vậy nên chỉ có thể ra sân.
An Nghi và Đồng Khả Tinh đi cùng nhau, ngồi ở bên bồn hoa, yên lặng xem cậu chơi bóng.
“Ninh Tinh Hà thật sự rất ưu tú, nếu không phải biết cậu ấy sắp là bạn trai của cậu, tớ đã nhịn không được mà thích cậu ấy rồi.”
Đồng Khả Tinh nhìn An Nghi, cố ý nói đùa với cô.
An Nghi cười tít mắt, rất phối hợp mà đùa lại với cô ấy, “Vậy không được rồi, cậu ấy là của tớ.”
“Ôi chao, tớ hâm mộ quá đi!” Đồng Khả Tinh lại cảm thấy đau răng.
Ninh Tinh Hà trên sân chơi bóng một chút, ném bóng vào hai lần ba điểm, sáu bảy lần hai điểm, tỉ suất ném trúng gần như là tám mươi phần trăm, kỳ thực nam sinh bị cậu ấy ngược đủ thảm rồi.
Thấy cậu đánh giỏi như thế, các bạn học nam đều ồn ào muốn cậu xuống sân.
Ninh Tinh Hà cũng không muốn đánh bóng nữa, rất thoải mái mà đi xuống.
Từ sân bóng rổ đi ra, cậu đi thẳng về phía An Nghi.
An Nghi thấy cậu qua đây, trái tim vốn bình tĩnh nháy mắt bắt đầu đập không ngừng, căng thẳng đến tay cũng không biết đặt chỗ nào.
Ninh Tinh Hà ngồi xuống cách An Nghi năm centimet, chủ động cùng cô duy trì khoảng cách nhất định.
Nữ sinh xung quanh nhìn thấy một cảnh này, đang nói thì thầm với nhau.
Thật sự nữ sinh thích Ninh Tinh Hà không phải con số nhỏ, chỉ đáng tiếc là con người cậu quá lạnh lùng, ngay cả các cô gái ấy nói chuyện với cậu cũng không được mấy câu.
Vì thế, những nữ sinh này đều đang âm thầm hâm mộ An Nghi.
“Cậu ấy rõ ràng là qua đây kiếm cậu đó, ai mà không thấy, vẫn còn giả vờ nữa.” Đồng Khả Tinh nói thầm vào tai An Nghi, tiếp đó lại tìm một cái cớ chạy trốn, “Đột nhiên tớ muốn đi vệ sinh, lập tức về ngay.”
Nói xong, Đồng Khả Tinh bằng tốc độ ánh sáng chạy đi, cô ấy không muốn ở lại đây làm bóng đèn.
Tầm nhìn của Ninh Tinh Hà luôn luôn nhìn chằm chằm vào sân bóng rổ, cũng không chủ động nói chuyện với An Nghi.
An Nghi lén nhìn cậu, giả vờ ho hai tiếng.
Hai tiếng ho này quả nhiên thu hút sự chú ý của cậu, ánh mắt của cậu chợt lóe sáng, lộ ra một chút trêu ghẹo, đột nhiên mở miệng nói: “Cậu trang điểm một chút làm tớ không nhận ra.”
An Nghi nghe đến câu này, trái tim “thình thịch” một chút.
Cậu ấy cũng đã nhìn thấy tấm ảnh trên mạng rồi sao?
Nhưng mà cậu ấy nói như vậy là có ý gì? Chính là nói cô trang điểm không đẹp ư?
Ninh Tinh Hà giống như là cố ý kích thích sự tò mò của An Nghi, nói xong sau đó không nói câu tiếp nữa, làm tim của An Nghi ngứa ngáy.
“Cậu…”
An Nghi đi về phía cậu ngồi xuống, nhịn không được hỏi: “Cậu xem bức ảnh trên mạng rồi hả?”
“Ừm.”
Ninh Tinh Hà gật đầu đáp lại, nhìn sâu vào mắt cô.
Cậu sẽ không nói cho cô biết, lúc cậu nhìn thấy những tấm ảnh đó, trong mắt không biết có bao nhiêu kinh diễm (*), đáy lòng lại có sự lay động.
(*) Kinh diễm: Bị làm cho kinh ngạc bởi cái gì đó quá đẹp.
Trong bức ảnh An Nghi mặc lễ phục cao quý, đầu tóc được tết lên, lộ ra cổ thiên nga mỹ lệ, giống hệt dáng dấp của nàng công chúa trong truyện cổ tích.
Trong chớp mắt này, cậu càng cảm thấy cô là đóa hoa sen đang nở rộ giữa hồ, mà cậu chỉ có thể là lớp bùn của cô.
Cho dù An Nghi sớm đoán được Ninh Tinh Hà nhất định nhìn thấy bức ảnh, sau khi nghe chính miệng cậu nói, trong tim vẫn là có một chút hồi hộp.
“Vậy cái đó……. Cậu với Quý Phong là cùng một công ty sao?”
Cô cũng không biết vì cái gì, ma xui quỷ khiến hỏi câu như vậy.
“Quý Phong?” Ninh Tinh Hà cong khoé môi, “Hình như cậu biết rất rõ về anh ta.”
“Không có, tớ với anh ấy hôm qua mới gặp lần đầu, những tin tức trên mạng viết đều là viết loạn.”
An Nghi cuối cùng tìm được cơ hội để giải thích rồi.
“Phải vậy không?” Ninh Tinh Hà giống như cười, cảm giác thở ra nhẹ nhàng, An Nghi nhân cơ hội lại hỏi cậu, “Nếu tương lai có ngày cậu hot như Quý Phong, thậm chí còn hơn anh ấy, cậu có cảm giác tâm tính của cậu sẽ thay đổi không?”
“Tớ chưa nghĩ có một ngày như thế.”
Ninh Tinh Hà cúi thấp đầu, tiếp tục nói: “Tuy rằng tớ có nhiệt huyết với âm nhạc, nhưng không nghĩ tiến vào vòng giải trí, tớ hi vọng tương lai có thể bắt đầu từ công việc có liên quan đến âm nhạc, nhưng không phải là kiểu làm minh tinh như vậy.”
“Vậy cậu…”
An Nghi kém chút nữa muốn hỏi cậu hiện tại ra bài hát có phải vì kiếm tiền không, chẳng qua lời nói vừa đến bên miệng lại thu hồi về.
Cậu đối với những vấn đề về tiền bạc đều cảm thấy rất mẫn cảm, cô vẫn không muốn chạm vào nhược điểm của cậu.
Hai người sau đó im lặng, không ai tiếp tục vấn đề này nữa.
…
Đã có kết quả thi rồi, Ninh Tinh Hà không nghi ngờ gì lại đứng hạng nhất kỳ, chủ nhiệm lúc công bố thành tích của cậu thì cũng kích động không thôi.
Sau khi công bố thành tích của cậu xong, chủ nhiệm lại nói một việc nữa, chính là Ninh Tinh Hà nhất định sẽ đại diện lên tỉnh để tham gia thi đấu cuộc thi olympic toán học cấp tỉnh, nếu biểu hiện tốt, nhất định sẽ tiến vào vòng thi cấp toàn quốc.
Các bạn học nghe thấy thông tin này, đều tự động vỗ tay cho Ninh Tinh Hà, nhưng biểu cảm của người trong cuộc hết sức bình tĩnh.
Cậu nhìn xuống sách giáo khoa, không xuất hiện một chút tự mãn nào.
An Nghi quay đầu nhìn cậu, thấy cậu vẫn lạnh lùng như vậy, nhịn không được phát ra tiếng cười khẽ.
Ninh Tinh Hà nghe thấy tiếng cười của cô, hơi hơi nhướng mi, cuối cùng khóe môi cũng giương lên độ cong.
An Nghi vì đoạn thời gian này có cậu giúp đỡ, học kì này bảng xếp hạng cũng tiến bộ lên mấy hạng, cũng được thầy cô biểu dương.
Cầm thành tích tốt, An Nghi tràn đầy khí thế về nhà nói với mẹ.
Hạ Vân Thất biết An Nghi lần này vậy mà tiến bộ mấy hạng, đặc biệt ngoài ý muốn, bởi vì thời gian trước bà đều không tìm gia sư dạy cho cô.
“Mẹ, mẹ biết con vì sao lần này lại có thể tiến bộ không?” An Nghi biết mẹ cô nhất định sẽ rất hiếu kỳ, nên chủ động hỏi.
Hạ Vân Thất cũng đang muốn biết, muốn hỏi cô vì sao.
Trên mặt An Nghi lộ ra xấu hổ, nhịn không được cười nói: “Không phải là vì con ngồi đằng sau Ninh Tinh Hà sao? Cậu ấy thường xuyên hạng nhất trong các kỳ thi, học tập đặc biệt tốt, con đã học hỏi rất nhiều từ cậu ấy, còn có trong giờ cậu ấy cũng sẽ giúp con giảng bài, sẽ giải thích hết những thắc mắc về bài tập của con.”
Hạ Vân Thất im lặng nghe An Nghi nói, không có cắt ngang lời cô.
An Nghi sau khi nói xong những lời này, tiếp theo đó lại bổ sung một câu, “Con nghe chủ nhiệm nói Ninh Tinh Hà cũng tham gia cuộc thi olympic toán học, nếu có thể lấy được hạng nhất, vậy chính là được tuyển vào trường đại học tốt nhất trong nước.”
“Thật sao? Thằng bé giỏi như vậy à?”
“Vâng.” An Nghi gật đầu mạnh, sùng bái đối với cậu không nói cũng hiểu, toàn từ trong ánh mắt có thể rõ ràng nhìn ra.
Hạ Vân Thất thấy cô như vậy, đáy lòng đành bất lực thở dài.
Xem ra con gái bà thật sự rất thích cái cậu Ninh Tinh Hà kia, câu trả lời vừa nãy ngay cả khi ở trước mặt bà đều không hề che đậy gì.
Nhưng chỉ mong qua hai năm nữa, cảm nhận mới mẻ của cô chắc cũng nhanh chóng qua đi, có thể chủ động từ bỏ sớm.
…
Ba ngày sau là cuối tuần, Ninh Tinh Hà xuất phát đến thành phố Thịnh Huy để tham gia cuộc thi.
An Nghi biết cậu lên tàu cao tốc lúc hai giờ rồi bởi cô với cậu nhắn tin với nhau qua Wechat, nên cô ra ngoài lúc mười giờ, muốn tự mình tiễn cậu đến ga tàu cao tốc.
Ninh Tinh Hà căn bản là từ chối nhiều lần, nhưng ở trong mắt cậu, so sánh giữa An Nghi với những đứa trẻ thì y hệt nhau, cậu không yên tâm để cô đi về nhà một mình, nhưng cuối cùng cũng không cố chấp quá mức, chỉ có thể đồng ý.
Hai người hẹn gặp nhau ở quảng trường Thế Mậu, chuẩn bị cùng nhau đi ăn cơm trưa.
Hiện tại thời tiết cũng dần dần nóng hơn, vì An Nghi trang điểm rất đẹp, mặc một chân váy dài caro, đeo túi xách con thỏ đi ra cửa.
Lúc Ninh Tinh Hà nhìn thấy cô ánh mắt chợt sáng lên, chỉ là cô mặc ít như thế, khiến cậu không vui lông mày nhăn lại.
Có mấy chàng trai đều đang quay lại nhìn cô, nhưng cô gái nhỏ này hoàn toàn không tự ý thức được.
An Nghi thấy biểu cảm Ninh Tinh Hà sao lại nghiêm túc như vậy, dọa cô co rụt cơ thể lại, hạ giọng hỏi cậu, “Sao vậy?”
“Tớ thấy cậu chỉ để ý vẻ bề ngoài mà không cần quan tâm đến thời tiết nữa rồi.”
Ninh Tinh Hà vừa nói tay vừa cởi áo khoác ngoài trên người xuống.
Nếu có thể, cậu thật sự muốn bọc luôn cả hai chân lộ ra ngoài của cô.
“Hôm nay đã hơn hai mươi độ rồi, tớ không thấy lạnh.”
An Nghi vẫn không muốn mặc, chủ yếu là Ninh Tinh Hà ở bên trong là một áo phông ngắn tay màu trắng chữ T, cậu chỉ mặc một cái áo như thế, áo đó quá lộ rồi, thấy thế cô lại ăn giấm.
Ninh Tinh Hà nghe cô vẫn còn cố cãi, cong ngón trỏ búng lên trán cô rồi hạ xuống.
“Tớ thấy cậu là chưa biết mùi vị bệnh thấp khớp ở người già có bao nhiêu khó chịu đâu.”
“Cậu cũng không biết à! Chẳng lẽ cậu còn từng tuổi này đã lĩnh hội được rồi hả?”
Cô nhanh mồm nhanh miệng khiến cho Ninh Tinh Hà không biết nói lại như nào.
Bất đắc dĩ ném cho cô một ánh mắt, Ninh Tinh Hà cam chịu đem áo khoác của mình lấy về.
An Nghi thúc giục cậu nhanh mặc áo lên một chút, làm cho Ninh Tinh Hà vẫn không hiểu ra sao cả.
Hai người đến tới tầng dưới quảng trường, bên này có một thành phố đồ ăn ngon siêu to, bên trong có rất nhiều cửa tiệm nhỏ, hàng bán đồ ăn vặt đủ các loại đều có.
Nhìn một cái là bao nhiêu đồ ăn vặt đủ các loại phong phú, An Nghi chính là cứ quấn quýt bên các cửa hàng, vì cô cảm thấy cái gì cũng đều muốn ăn, lại không biết là muốn ăn cái gì nhất, rất muốn mỗi loại đều thử, đành chịu vì không có dạ dày to như vậy, thật là quá tham lam rồi.
Ninh Tinh Hà hỏi cô muốn ăn cái gì mấy lần, cô đều nói tùy tiện, hết cách, cậu chỉ có thể giúp cô lựa chọn.
“Mì thịt bò?”
“Khẩu vị quá thanh đạm rồi, không muốn ăn.”
“Bún?”
“Cảm giác cùng với mì thịt bò gần giống nhau, không muốn ăn.”
“Cơm nạm bò hầm?”
“Hiện tại không phải rất muốn ăn cơm.”
“…” Thì ra tùy tiện của con gái đều là lời nói ngoài miệng.
Qua một hồi xoắn xuýt đấu tranh sau đó, cuối cùng hai người đi ăn bún cá, Ninh Tinh Hà không có cái quyền được lựa chọn cái gì cả, toàn dựa ý thích của An Nghi mà quyết định.
Ớt ở trong cửa tiệm này đại khái là miễn phí, bởi họ rõ ràng chỉ gọi cho hơi cay thôi, nhưng sau khi bát được bưng lên lại có một tầng đầy ớt đỏ, nhìn thôi khiến người ta cảm thấy đau đầu lưỡi rồi.