Ngày hôm sau, Chu Khải Nhiên chở An Nghi và Chu Nhạc San đến thành phố Lệ.
An Nghi không báo trước với Ninh Tinh Hà, cô muốn tới đó cho cậu một bất ngờ.
“Sao em cảm thấy hai ngày tới chị sẽ rất vui thế nhỉ?”
Trên đường, Chu Nhạc San nói với An Nghi.
Bởi vì từ lần đầu tiên tới nhà bọn họ, cô vẫn luôn ủ rũ, không bao giờ cười cả, nhưng không biết từ khi nào, cô bắt đầu nở nụ cười, dường như là có chuyện gì vui.
Nghe thấy câu hỏi của Chu Nhạc San, An Nghi lập tức chột dạ đáp lại: “Mấy ngày nay chị không vui vì giận dỗi với ba mẹ, nhưng chị đâu thể suốt ngày ủ rũ được?”
“Đúng vậy.” Chu Khải Nhiên vội vàng tiếp lời: “Tốt nhất là em nên nghĩ thoáng một chút, đừng để người khác ảnh hưởng tới tâm trạng của mình.”
“Anh họ, em quen anh nhiều năm như vậy rồi nhưng chỉ có câu này là anh nói chính xác nhất thôi.”
Nghe bọn họ nói vậy, Chu Nhạc San đành hừ nhẹ.
Ai không biết còn tưởng bọn họ mới là anh em.
Thành phố Lệ cách thành phố Minh không xa lắm, hơn ba giờ bọn họ đã đến nơi rồi.
Lục Lâm đã đặt khách sạn cho họ từ trước nên Chu Khải Nhiên trực tiếp lái xe tới đó.
An Nghi tưởng rằng cô và Chu Nhạc San sẽ ở cùng phòng, ai ngờ Lục Lâm lại rất hào phóng đặt cho họ mỗi người một phòng, lại còn toàn là phòng VIP nữa.
Cả ba phòng đều ở tầng 17, nằm cạnh nhau, rất tiện cho việc chăm sóc nhau.
Đi vào trong phòng mình, An Nghi nhìn thấy chiếc cửa sổ sát đất rất lớn, trong chốc lát hai mắt lập tức sáng lên.
Cô thật sự rất thích nơi này.
Mở cửa ban công, An Nghi đi ra ngoài, toàn bộ thành phố Lệ như thu vào trong tầm mắt cô, trên là trời xanh mây trắng, trước mặt là những tòa nhà cao tầng, dưới chân là xe cộ đông nghịt.
Cô lập tức chụp lại một bức ảnh bằng điện thoại, sau đó đăng lên vòng tròn bạn bè.
Vòng bạn bè của An Nghi luôn mang phong cách văn học, nghệ thuật và mới mẻ, vì vậy cô chỉ gõ một chữ “Hi!” đính kèm với bức ảnh.
Để tránh việc bố mẹ thấy, cô đã chặn hai người họ trước khi đăng bài.
Ngay sau khi hình ảnh được đăng tải, Lạc Tiêu lập tức vào bình luận:
“Đi chơi ở đâu thế? Phong cảnh đẹp quá!”
An Nghi trả lời hai icon giả vờ thần bí, sau đó xoay người trở về phòng.
Đúng úc này có tiếng gõ cửa vang lên, An Nghi bước tới mở cửa, thấy Lục Lâm đứng bên ngoài.
Cô vội vàng chào hỏi: “Anh Lục Lâm”
“Đói bụng chưa? Chúng ta đi ăn cơm thôi.”
“Vậy những người khác thì sao ạ?”
“Anh vẫn chưa gọi họ, chúng ta đi cùng nhau đi.”
“Vâng.”
An Nghi cũng sắp đồ xong rồi nên gật đầu
……
Lục Lâm lái xe chở ba người bọn họ đi vào một nhà hàng cũ mang phong cách của thành phố Lệ.
Sau khi ngồi xuống, Lục Lâm đưa thực đơn cho An Nghi và Chu Nhạc San, bảo hai người gọi món.
An Nghi nhìn qua thấy trong menu toàn là những món ăn nhạt, cô không biết chọn món nào đành nhờ Chu Nhạc San gọi món.
Chu Nhạc San cũng không khách sáo, một hơi gọi sáu món ăn.
“Em gái tôi ghê thật đấy.” Chu Khải Nhiên nói đùa, anh gọi phục vụ: “Được rồi, cho chúng tôi mấy món này đi”
Lục Lâm cảm thấy vẫn không đủ nên kêu thêm hai món nữa, Chu Khải Nhiên cũng không khách sáo với cậu ta.
“Đang là tết Nguyên Đán nên cửa hàng không có nhiều khách nhưng nếu bình thường đến đây ăn thì phải xếp hàng từ một đến hai tiếng đấy.”
Nghe được lời này, An Nghi theo bản năng nói: “Vậy chắc ông chủ của họ kiếm được không ít tiền nhỉ?”
“Sao lúc nào em cũng nghĩ đến tiền thế, đúng là đồ tham tiền mà.” Chu Khải Nhiên nhìn cô bằng ánh mắt bất đắc dĩ và nhấn mạnh: “Điều quan trọng nhất để mở một cửa hàng như thế này chính là sự nổi tiếng của nó.”
“Sự nổi tiếng cũng đi kèm với tiền bạc mà! Nếu không kiếm được tiền cũng đồng nghĩa với việc không có khách hàng. Vậy thì làm sao nổi tiếng được?”
Sự logic chặt chẽ này của An Nghi khiến Chu Khải Nhiên á khẩu không nói nên lời.
……
Sau khi dùng bữa, Lục Lâm sợ họ đi đường mệt nên tiễn họ về khách sạn, yêu cầu họ nghỉ ngơi trước, tối sẽ ra ngoài chơi.
Về đến phòng, việc đầu tiên An Nghi làm là mở điện thoại lên, muốn xem Ninh Tinh Hà có bình luận gì vào ảnh của cô hay không.
Nhưng cô lướt từ trên xuống cũng không thấy nên bực bội ném điện thoại sang một bên.
Cô không muốn nói thẳng cho cậu biết mình đã đến thành phố cậu, vì thế cô cố ý chụp ảnh xem cậu có hiểu gợi ý của cô hay không, nhưng lại chẳng có động tĩnh gì cả.
Ninh Tinh Hà không xem vòng bạn bè sao?
Nhưng không phải cậu đã đi mua cho cô chiếc bánh mà cô thèm vì thấy bài đăng của cô đó sao?
Đúng lúc trong lòng An Nghi đang dày vò thì tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên.
Vốn dĩ cô không dám mơ tưởng đến việc Ninh Tinh Hà sẽ gọi cho mình, không ngờ lúc cầm lấy di động lại nhìn thấy tên của cậu hiện trên màn hình.
Trong ánh mắt An Nghi lập tức rộ lên tia vui vẻ, cô vội vàng ngồi thẳng người, điều chỉnh lại giọng nói, sau đó mới nhận điện thoại.
“A lô?”
“Bây giờ cậu đang… ở đâu?”
Ninh Tinh Hà ngừng lại một lúc mới hỏi, dường như có chút khẩn trương.
“Cậu đoán xem tớ ở đâu?”
An Nghi cố ý thừa nước đục thả câu hỏi.
Nhưng Ninh Tinh Hà không thèm hợp tác, trực tiếp yêu cầu cô gửi vị trí cho mình.
“Đúng là nhàm chán, cậu không thể đoán một lần sao?”
Mặc dù An Nghi phàn nàn, nhưng cô vẫn gửi vị trí cho cậu.
Sau khi Ninh Tinh Hà nhìn thấy, cậu khó hiểu hỏi: “Tại sao cậu lại tới đây?”
Nghe cậu hỏi vậy, An Nghi nhanh chóng giải thích: “Cậu đừng hiểu lầm, không phải tớ tới tìm cậu đâu, anh họ dẫn tớ đến đây chơi.”
Ninh Tinh Hà im lặng vài giây, sau đó đáp: “Nhà tớ rất gần với nơi cậu ở.”
“Thật ư?”
An Nghi nhảy dựng lên vì phấn khích.
Cô ý thức được giọng mình có hơi kích động nên vội vàng nói: “Thật là trùng hợp.”
Thái độ trước sau khác biệt quá lớn, rõ ràng câu sau dùng để che đậy.
Trong lòng An Nghi thầm mong chờ lời mời của Ninh Tinh Hà, cô cảm thấy câu tiếp theo cậu sẽ nói: “Vậy để tớ qua đó tìm cậu”, nhưng ai ngờ lại là: “Vậy cậu chú ý an toàn, gần đây thời tiết bất thường, nhớ phải mặc ấm đấy.”
Vẻ mặt An Nghi lúc này tối sầm lại, dấu chấm hỏi hiện rõ trên mặt.
Trong giây lát cô bỗng cảm thấy nghẹn lời, thầm nghĩ: “ Ninh Tinh Hà, tớ sẽ không bao giờ để ý đến cậu nữa”.
“Tớ biết rồi, tạm biệt.”
An Nghi vừa định cúp máy, bỗng cậu ngăn cô lại: “Chờ một chút.”
“Còn chuyện gì thế? Không có việc gì thì cậu đừng nói nữa, lãng phí tiền điện thoại của tớ.”
“……” Không phải là cậu gọi cho cô sao?
Ninh Tinh Hà nghe thấy giọng điệu cáu kỉnh của An Nghi chỉ cảm thấy buồn cười.
Thật ra cậu biết lý do tại sao cô lại tức giận, chắc chắn là do cậu không rủ cô ra ngoài chơi.
Nhưng mà cậu đang suy nghĩ cho cô mà! Dù sao cô cũng đi cùng anh họ, nếu cậu đưa cô đi thì anh họ cô phải làm sao bây giờ?
“Nếu cậu cảm thấy rảnh rỗi, cậu có thể nói với tớ, tớ sẽ đến tìm cậu.”
“Được rồi, tạm biệt.”
An Nghi giả bộ lạnh lùng ngắt máy, sau đó thở hổn hển ném điện thoại sang một bên.
Cô không thèm nghe lời cậu đâu, coi cô ngốc chắc!!
…
Buổi tối, Lục Lâm lại tới đón bọn họ đi ăn cơm, An Nghi ngủ hơn hai giờ, tỉnh lại vẫn không có chút sức sống nào, chỉ thấy đói bụng, nghĩ đến việc được ăn uống thỏai mái khiến cô nhất thời kích động.
Trong bữa ăn, Lục Lâm bảo ngày mai sẽ đưa bọn họ đi thăm danh lam thắng cảnh nổi tiếng nhất ở đây, An Nghi vừa nghe thấy vậy liền giả vờ hắt xì một cái.
Ba người còn lại đồng loạt đưa mắt nhìn cô, An Nghi khịt mũi, cau mày nói: “Hình như em bị cảm rồi.”
“Sao đột nhiên lại bị cảm thế? Không phải vừa rồi ăn rất ngon sao?”
Chu Khải Nhiên theo bản năng hỏi, bởi vì anh nhớ người bệnh sẽ không có cảm giác ngon miệng.
An Nghi nghe câu hỏi này, lập tức thấy xấu hổ.
Cô vừa rồi đói muốn chết, nhìn thấy món ăn ngon chỉ muốn nhanh chóng nhét hết vào bụng, sao có thể nghĩ nhiều như vậy!
Chu Nhạc San vội vàng nói: “Nếu chị cảm thấy không thoải mái thì nghỉ lại trong khách sạn đi, đừng đến đó nữa! Nếu không lại nặng thêm.”
Nghe được câu này của Chu Nhạc San, An Nghi chỉ muốn ôm lấy cô ấy mà hôn một cái.
Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy Chu Nhạc San nói chuyện dễ nghe như vậy.
Tất nhiên là Chu Khải Nhiên bác bỏ lời đề nghị của Chu Nhạc San, nhưng anh không ngờ An Nghi lại nói: “Đúng vậy! Nếu em đi chơi với mọi người, không những em phải gắng gượng mà còn làm ảnh hưởng tới mọi người nữa, nên không cần quan tâm em đâu, cứ để em ngủ ở khách sạn đi.”
“Em ở trong khách sạn thì không có vấn đề gì, nhưng lỡ như em muốn chạy ra ngoài thì sao?”
Chu Khải Nhiên vừa nói dứt lời, Anh Nghi lại ho khan vài tiếng
“Anh nhìn em như thế này thì lấy đâu ra tinh thần để chạy ra ngoài?”
Chu Nhạc San vừa không muốn cho An Nghi đi cùng, vừa sợ đến đó anh trai không để ý cô, vì thế vội vàng nói: “Anh à, không có việc gì đâu, chị ấy cũng lớn rồi, chẳng lẽ không thể tự chăm sóc mình ư?”
“Đúng vậy, em rất giỏi gọi món, sẽ không để bản thân chết đói đâu.”
Chu Khải Nhiên nghe cô nói vậy, liền biết cô không muốn đi.
Vì thế chỉ đành gật đầu đồng ý: “Thôi được rồi, không đi thì không đi, nhưng lát nữa phải đi lấy thuốc với anh.”
“Được ạ.”
…..
Sáng hôm sau tỉnh dậy, An Nghi nhận được tin nhắn của Chu Khải Nhiên, báo rằng bọn họ đã xuất phát, yêu cầu cô phải uống thuốc đúng giờ, khi nào đói nhớ đi ăn, hoặc kêu nhân viên khách sạn mang lên.
An Nghi đáp: “Cám ơn anh, em sẽ chăm sóc bản thân.”, sau đó đứng dậy dời khỏi giường.
An Nghi ngâm nga một bài hát rồi đi vào phòng tắm rửa mặt sạch sẽ, trang điểm nhẹ, tỉa lông mày, thoa phấn, còn tô thêm son nữa.
Sau khi làm xong hết, An Nghi gọi điện thoại cho Ninh Tinh Hà.
Cậu nhanh chóng nhận điện thoại, nhưng nghe giọng nói của cậu hơi khàn, có vẻ cậu vừa mới tỉnh dậy.
“Ừm, anh họ tớ bận việc riêng nên bỏ tớ một mình trong khách sạn, bây giờ tớ rất đói bụng, muốn đi ăn cái gì đấy.”
Giọng An Nghi nghe thì có vẻ đáng thương, nhưng thực tế là cô đang che miệng cười trộm.
Vì để theo đuổi tình yêu của mình, cô chỉ có thể biến anh họ thành kẻ khốn nạn.
Sao Ninh Tinh Hà lại không nghe ra ám chỉ trong lời nói của An Nghi chứ, cậu nhanh chóng rời khỏi giường, sau đó nói với cô: “Chờ tớ mười lăm phút.”
Nói xong cậu bèn cúp máy.
An Nghi cũng vội vàng để điện thoại xuống, đi chọn quần áo.
Cô mặc một chiếc váy len trắng dài, khoác chiếc áo kẻ sọc màu hồng trắng, và đi một đôi bốt ngắn lông trắng xám dưới chân, thoạt nhìn tổng thể giống như một cô bé loli.
Mặc dù đã rất xinh đẹp, nhưng An Nghi vẫn do dự nhìn mình trong gương, sợ Ninh Tinh Hà nghĩ cô ăn mặc quá ngây thơ.
Rõ ràng bình thường cô chọn quần áo rất tùy ý, vậy tại sao lúc gặp cậu ấy lại thấy rối rắm như vậy chứ?
An Nghi đứng im tại chỗ, suy nghĩ một lát, cô quyết định sẽ mặc bộ này.
…
Đi ra khỏi sảnh khách sạn, An Nghi liếc mắt xem thời gian, mới mười lăm phút từ lúc cô và Ninh Tinh Hà gọi điện thoại.
Cô chậm chạp bước xuống bậc thềm, đi đến ven đường chờ cậu, lát nữa cậu đến, cô nhất định sẽ phê bình cậu tội đến muộn.
Tuy nhiên, lúc An Nghi đang nghĩ như vậy, một bóng dáng quen thuộc bỗng xuất hiện trong tầm mắt cô.
Ninh Tinh Hà thở hổn hển chạy về phía cô, lúc đứng trước mặt cô, câu đầu tiên cậu nói là:
“Vừa đúng mười lăm phút.”
“Cậu đến rất đúng giờ.” An Nghi nhìn thấy cậu thì chợt cảm thấy căng thẳng, không biết phải nói gì cho đúng.
“Ừm.”
Ninh Tinh Hà bình tĩnh gật đầu, nhưng chỉ có mình cậu mới biết, để đến đây đúng giờ cậu phải vất vả thế nào.
“Chú Ninh đâu?” An Nghi nhớ tới liền hỏi.
“Bố tớ đã đi thăm họ hàng từ sáng sớm rồi.”
An Nghi gật đầu, vừa định nói tiếp, không ngờ bụng lại đột nhiên kêu “ùng ục”, khiến cô xấu hổ tới mức đứng lại.
Đáy mắt Ninh Tinh Hà xẹt qua ý cười, cậu nhìn bốn phía xung quanh, nói: “ Đi thôi, tớ đưa cậu đi ăn sáng chỗ ngon nhất ở đây.”
Hai người tới một cửa hàng hoành thánh, Ninh Tinh Hà nói với An Nghi, cậu đã ăn sáng ở của hàng này từ khi còn nhỏ.
Có thể tự mình trải nghiệm những gì cậu trải qua trong quá trình lớn lên, An Nghi thực sự cảm thấy may mắn.
“Tớ không nghĩ nhà cậu lại gần chỗ này như vậy.”
Nghe giọng điệu kinh ngạc của An Nghi, Ninh Tinh Hà không nhịn được mỉm cười.
Đối diện với nụ cười rạng rỡ của cậu, An Nghi đỏ mặt, mất tự nhiên hỏi: “Cậu cười cái gì?”
Ninh Tinh Hà chỉ lắc đầu, không trả lời, khiến An Nghi khá khó xử.
Một lát sau, ông chủ bưng hai bát hoành thánh nóng hổi ra.
Hương thơm mê người nháy mắt xộc thẳng lên mũi, những chiếc hoành thánh trắng với lớp vỏ mỏng có thể nhìn được rõ nhân thịt bên trong, còn có một lớp dầu vàng ươm cùng với màu xanh của hành lá thái nhỏ nổi trên mặt nước súp, màu sắc hài hòa trông rất đẹp mắt.
An Nghi vừa nhìn đã thèm ch ảy nước miếng, “Nhìn trông có vẻ không tệ, tớ ăn thử nhé.”
“Đợi một chút.”
Ninh Tinh Hà đứng dậy bước vòng ra sau cô, vén hết mớ tóc lòa xòa trước mặt ra sau lưng cô.
Như thế sẽ giúp cô dễ ăn hơn.
“Được rồi.”
An Nghi không ngờ cậu lại làm vậy, thoáng chốc hai má cô đỏ ửng đến tận mang tai.
Cô bối rối cúi đầu, nhanh chóng ăn hoành thánh.
Chỉ có đôi mi run rẩy để lộ ra nội tâm khẩn trương, căng thẳng.
“Cẩn thận đấy, đừng để bị bỏng.” Ninh Tinh Hà trở lại chỗ ngồi của mình, không nhịn được nhắc cô.
An Nghi ngẩng đầu nở nụ cười ngọt ngào, sau đó lại cúi xuống tiếp tục ăn.
Có thể được thử món ăn mà cậu yêu thích, đúng là hạnh phúc đến vỡ òa.
Hai người đang yên lặng ăn hoành thánh, đột nhiên ông chủ đi tới, cười ha ha với Ninh Tinh Hà:
“Lần đầu tiên thấy cháu dẫn cô bé này tới, chắc là bạn gái phải không?”
“Khụ khụ…”
An Nghi bị sặc đến nghẹn, Ninh Tinh Hà vội rút khăn giấy ra đưa cho cô.
Sau đó, cậu giải thích với ông chủ: “Hai chúng cháu là bạn cùng lớp ạ.”
“Vậy sao? Chú thấy hai đứa rất đẹp đôi, có thể thử phát triển đó!”
Sau khi nhiệt tình đề nghị xong, ông chủ lại quay ra An Nghi chào hàng Ninh Tinh Hà: “Chú cũng xem như là nhìn đứa trẻ này lớn lên, rất đáng tin cậy, khi nó còn học tiểu học đã muốn đến cửa hàng của chú kiếm tiền để chia sẻ gánh nặng với bố, có rất nhiều cô gái theo đuổi nó, nhưng nó không vừa mắt họ, cũng không bao giờ yêu đương bừa bãi cả, mang lại cảm giác rất an toàn…..”
“Được rồi, chú Lê.” Thấy ông còn định nói tiếp, Ninh Tinh Hà vội vàng kêu dừng: “Trong cửa hàng vẫn còn rất nhiều khách, chú mau tiếp đón họ đi.”
Chú Lê nở một nụ cười ẩn ý, nhìn về phía Ninh Tinh Hà với ánh mắt ra hiệu, như muốn nói: “Chú rất tin tưởng ở cháu!”
Ninh Tinh Hà bất đắc dĩ nhíu mày, sau khi chú Lê dời đi, cậu nói với An Nghi: “Cậu đừng ngạc nhiên, chú ấy luôn rất nhiệt tình.”
“Thực ra tớ thấy chú ấy rất tốt! Tớ còn muốn nói chuyện với chú ấy thêm chút nữa, nhưng đáng tiếc lại bị cậu đuổi đi mất rồi.” An Nghi tiếc nuối nói.
Ninh Tinh Hà không bàn tán với cô chuyện này nữa, “Mau ăn đi, ăn xong tớ đưa cậu đi chơi.”
“Chúng ta đi đâu chơi thế?”
“Cậu muốn đi chỗ nào?”
“Tớ nghĩ…” An Nghi suy nghĩ nghiêm túc một hồi mới đáp: “Tớ muốn đến xem trường cũ của cậu.”
“Hiện tại đang là kỳ nghỉ đông, lại còn là tết âm lịch nữa, cậu nghĩ trường sẽ mở cửa sao?” Ánh mắt Ninh Tinh Hà giống như đang nhìn một kẻ ngốc.
An Nghi gãi gãi đầu: “Vậy cậu chọn chỗ đi, tớ cũng không biết đi đâu.”
Ninh Tinh Hà nhìn động tác nhỏ của cô, cảm thấy trái tim hoàn toàn trở thành mớ hỗn độn.
Cậu im lặng ba giây, mở miệng nói: “Có một nơi tớ thật sự muốn đưa cậu đến.”
“Nơi nào?”
“Yên tâm, cứ đi theo tớ, tớ sẽ không bán cậu đi đâu.”