Tối hôm qua An Nghi trò chuyện với Ninh Tinh Hà rất lâu, cô thì vẫn luôn nói không ngừng nghỉ, còn cậu lại đôi lúc ngẫu nhiên phụ họa vài câu, kỳ thật không biết nói chuyện tới khi nào, đột nhiên cơn buồn ngủ ập đến, An Nghi không nhịn được ngáp một cái.
Có lẽ là sau khi nghe thấy tiếng cô ngáp, Ninh Tinh Hà nói: “Nên đi ngủ đi.”
Hai người nói lời chúc ngủ ngon với nhau rồi cúp máy.
Đêm nay, An Nghi ngủ đặc biệt say giấc, như vừa mới nhắm mắt lại liền đã thẳng đến sáng ngày mai.
Sau khi An Nghi thức dậy, như thường lệ cô vào phòng tắm rửa sạch sẽ, sau đó xuống lầu ăn sáng.
Không ngờ bố mẹ cô đang ngồi trong nhà ăn, giống như đang đợi cô ấy.
Thời gian cả gia đình ba người có thể cùng nhau ăn tối thực sự quá ít, cho nên nhìn thấy cảnh tượng như vậy, An Nghi theo bản năng cảm thấy có chuyện gì đó muốn nói với cô.
Quả nhiên, ngay khi cô ngồi xuống, An Thành Minh chậm rãi nói: “Con gái, kỳ thi cuối kỳ sắp đến rồi.”
“Vâng, bố.” An Nghi lo lắng gật đầu, nhìn thoáng qua biểu cảm trên gương mặt của bố và mẹ.
“Thi xong thì đã đến Tết rồi. Năm nay bố và mẹ con định đưa con sang Mỹ ăn Tết.”
“Hả?” An Nghi rất kinh ngạc, “Sao đột nhiên lại muốn đi Mỹ vậy ạ?”
Trong lòng cô có linh cảm không lành, vì trước đó một chút tin tức đều không hề tiết lộ với cô, đột nhiên nói rằng muốn mang cô đi, chắc chắn là có chuyện gì đó.
“Là như thế này.”
An Thành Minh chống tay lên bàn, dường như đang cân nhắc không biết nên mở miệng thế nào.
Nhìn thấy ông khó xử như vậy, Hạ Vân Thất dứt khoát thẳng thắn nói: “Mẹ đã thảo luận với bố con từ lâu, quyết định gửi con sang Mỹ du học sau khi tốt nghiệp cấp 3. Nền giáo dục ở đó chắc chắn tiên tiến hơn ở Trung Quốc, cũng có thể gặp gỡ được nhiều người ưu tú, mở rộng tầm nhìn của mình, chúng ta vừa vặn thừa dịp kỳ nghỉ đông này để làm quen trước với môi trường của một số trường cao đẳng và đại học, sau này con có thể đưa ra lựa chọn tốt hơn.”
Thời điểm Hạ Vân Thất vẫn chưa nói xong, sắc mặt An Nghi đã trở nên rất khó nhìn.
Cô ngây người ra nhìn Hạ Vân Thất, cảm thấy mười phần buồn cười, hỏi: “Không phải mẹ đã hứa với con là sẽ không đưa con ra nước ngoài sao? Vì cái gì mà lại đổi ý nhanh như vậy? Mẹ cho rằng bố mẹ có quyền quản lý con cái tuyệt đối sao? Cho nên mẹ tưởng nói như thế nào thì nói như thế đó hả!”
“An Nghi, con đang nói chuyện với mẹ kiểu gì vậy?”
An Thành Minh nghiêm túc nhíu mày, trong mắt hiện lên vẻ cảnh cáo.
An Nghi cười lạnh một tiếng, đứng dậy ném một câu “Dù sao con cũng không đi, ai thích đi thì đi.”
Thấy An Nghi vội vàng đi ra khỏi phòng ăn, An Thành Minh bất lực nhìn Hạ Vân Thất, “Anh đã nói rồi, đứa nhỏ này sẽ không đồng ý.”
“Con bé hiện tại còn nhỏ như vậy, làm sao biết được?” Hạ Vân Thất uống một ngụm nước, đè nén ngọn lửa trong lòng, “Đợi sau khi con bé nó lớn lên, nhìn thấy mọi người xung quanh đều tốt nghiệp đại học đẳng cấp quốc tế, sẽ có thể hiểu được nổi khổ tâm của chúng ta.”
…
An Nghi cơm cũng không ăn mà trực tiếp ngồi lên xe đi trường, vừa lên xe, Ninh Tư Hải liền phát hiện có điều bất thường liền quay lại hỏi xem làm sao thế, kết quả là trông thấy đôi mắt của cô bé đỏ hoe, nhìn như sắp muốn khóc lại liều mạng cố gắng kìm nén chịu đựng.
“Chuyện gì đã xảy ra vậy?”
Ninh Tư Hải vội vàng hỏi, giọng điệu đầy lo lắng.
“Không sao ạ, chú Ninh, vừa rồi cháu có cãi với bố mẹ mấy câu.”
An Nghi nhẹ giọng đáp, hít mũi một cái.
Ninh Tư Hải lấy ra vài tờ giấy đưa cho cô, sau đó chậm rãi khởi động xe.
“Trên đời này không có đứa trẻ nào không cãi nhau với cha mẹ. Nghe cô nói vậy, chúng ta cũng là lần đầu tiên làm cha mẹ, trong lòng nhất định đều là vì muốn tốt cho bọn trẻ. Nếu cô có thể cảm thông, thì hãy cảm thông cho bọn họ nhiều hơn.”
Ninh Tư Hải không nói những đạo lý lớn, những gì nói ra luôn có một chút gì đó rất giản dị.
An Nghi gật đầu, “Cháu hiểu.”
Sau khi nói xong, cô đột nhiên nghĩ đến cuộc trò chuyện của mình với Ninh Tinh Hà tối hôm qua, liền hỏi Ninh Tư Hải, “Chú Ninh, chú và Ninh Tinh Hà thế nào rồi? Nói chuyện vui vẻ chưa?”
Ninh Tư Hải yên lặng.
Vừa rồi ông còn đi khuyên người khác, nhưng kỳ thật đổi lại bản thân mình, không phải cũng bị thua thiệt sao?
Thấy ông trầm mặt, An Nghi ngập ngừng nói: “Cháu thấy Ninh Tinh Hà rất thích âm nhạc. Cậu ấy nói với cháu rằng cậu ấy muốn theo đuổi ước mơ của mình, đồng thời sẽ không trì hoãn việc học. Cậu ấy biết rõ mình muốn làm cái gì.”
“Tôi biết rồi, cảm ơn cô hỗ trợ khuyên thằng bé.”
“…”
Khi An Nghi nghe đến đây, cô lè lưỡi cắn rứt lương tâm.
Cô đã đào thoát đến trại địch, thật là xin lỗi chú Ninh.
…
Sau khi đến trường, Đồng Khả Tinh ngồi cùng bàn cũng phát giác ra An Nghi hôm nay tâm tình không tốt, liền hỏi cô có chuyện gì.
Cùng là người bạn đồng trang lứa, lại là người bạn tốt của mình, An Nghi tất nhiên không chút kiêng kị gì, nói thẳng với cô ấy.
“Bố mẹ tớ muốn tớ đi du học.”
“Tớ phải làm sao đây.” Dáng vẻ Đồng Khả Tinh một chút đều giống như việc này đã không nằm ngoài dự tính, “Gia đình cậu giàu có như vậy, nếu có điều kiện này, đương nhiên muốn đưa cậu đi nước ngoài du học.”
“Điều kiện của nhà cậu cũng không kém gì! Bố mẹ cậu có kế hoạch như thế sao?”
“Tớ chưa nghe họ đề cập về chuyện đó.” Đồng Khả Tinh lắc đầu, suy nghĩ về điều đó, nói thêm, “Bố mẹ tớ vẫn tôn trọng ý kiến của tớ, hơn nữa bọn họ đặc biệt buồn lo vô cớ, tớ bây giờ vẫn đang ở dưới mí mắt của họ, nên ba mẹ đều sợ tớ yêu đương, cùng người khác học hư, làm sao có khả năng đưa tớ đến một địa phương xa lạ chứ?”
An Nghi nghe xong, chống cằm thở dài một hơi.
“Cùng là bố mẹ với nhau, vậy tại sao bố mẹ tớ lại không một chút lo lắng nào nhỉ?”
“Cái này…phương pháp giáo dục của cha mẹ mỗi người đều khác nhau, đương nhiên cách thể hiện tình yêu thương với con cái cũng không giống. Không hẳn là cha mẹ cậu không yêu thương cậu khi đưa cậu ra nước ngoài!”
Đồng Khả Tinh vỗ vai an ủi An Nghi, “Được rồi, đừng nghĩ ngợi lung tung. Nếu cậu thực sự không muốn, thì hãy cùng bố mẹ cậu nói chuyện thật tốt.”
“Vô dụng thôi, tính cách mẹ tớ cứng rắn như vậy…”
An Nghi lắc đầu, cảm giác hi vọng xa vời.
…
Buổi trưa sau khi ăn cơm trưa xong, An Nghi cùng Lạc Tiêu đường ai nấy đi, nói rằng cô sẽ đến thư viện để ôn bài.
Ngay khi Lạc Tiêu nghe cô nói vậy, trong mắt hiện lên ý nghĩ sâu xa.
“Cậu muốn đến thư viện gặp ngẫu nhiên ai đó à?”
“Cậu có biết trạng thái cao nhất của một người bạn tốt là gì không?”
“Là gì?”
“Là nhìn thấu nhưng không nói ra.”
An Nghi nói xong liền vẫy tay với cô ấy, đi về phía thư viện.
Trên đường đi, An Nghi đi ngang qua sân bóng rổ và nhìn thấy một nhóm nam sinh đang chơi bóng rổ trên đó, cả người đều tràn đầy sức sống thanh xuân.
An Nghi vốn định chỉ liếc nhìn qua một chút rồi thu hồi tầm mắt lại, nhưng đột nhiên phát hiện một bóng người quen thuộc.
Nhìn thấy cậu, bước chân An Nghi theo trực giác đổi hướng, đi về phía sân bóng rổ.
Một nhóm các cô gái đang tụ tập xung quanh xem các chàng trai thi đấu, tất nhiên, phần lớn là vì Ninh Tinh Hà mà đến, nếu không thì ai mà đứng đây trong cái thời tiết lạnh giá này.
Kể từ đại hội thể thao, Ninh Tinh Hà đã trở nên nổi tiếng trong toàn trường, thành nhân vật được chú ý nhiều nhất trong khuôn viên trường.
Bởi vì không chỉ đẹp trai, học giỏi, còn đạt hai giải nhất cuộc thi chạy, điều quan trọng nhất là cậu vẫn khiêm tốn, dù lấy được thành tích ấn tượng nhưng cậu không hề tỏ ra mảy may đắc ý, quả thực chính là hoàn mỹ.
Khi An Nghi đi ngang qua, cô nghe rõ tiếng của các cô gái đang nói chuyện:
“Ninh Tinh Hà thật đẹp trai! Nhìn cậu ấy chơi bóng đúng là một loại hưởng thụ. Cũng không biết ai sẽ tiện nghi nhặt được món hời lớn như thế, có thể được làm bạn gái của cậu ấy.”
“Cậu không phát hiện ra Ninh Tinh Hà đối với con gái đều hờ hững sao? Ngược lại, cậu ấy rất thân thiết với vài nam sinh trong lớp, nói không chừng là gay.”
“Đừng làm nháo, cậu ấy nhìn rất thẳng đấy thấy không?”
“Thẳng ở chỗ nào? Cậu chẳng lẽ đã từng thấy qua?”
Mấy cô nàng vừa lái xe vừa nói chuyện với nhau, An Nghi lắng nghe cuộc thảo luận của họ, không hiểu sao trong đầu cô hiện lên một hình ảnh…
“Rầm” một tiếng, là tiếng bóng rổ đập xuống đất, kéo suy nghĩ của An Nghi lại.
Cô nhìn trên sân thấy Ninh Tinh Hà đang dẫn bóng, cúi người về phía trước linh hoạt chuyển đổi bóng từ tay này sang tay kia, lợi dụng người đối diện không chú ý, cậu bật người ném bóng về phía rổ.
“Oa!!”
Các cô gái hét lên điên cuồng, tất cả đều đang reo hò vì Ninh Tinh Hà quá đẹp trai.
An Nghi hối hận vì cô không mang theo điện thoại, nếu không cô đã lén chụp lại bộ dáng của cậu trong lúc đang chơi.
Trước khi gặp Ninh Tinh Hà, cô không bao giờ tưởng tượng được sẽ có một người có thể ưu tú đến mức độ này, không chỉ học giỏi, đàn giỏi, thể thao cũng tốt không kém, giống như không có thứ gì mà cậu không làm được.
An Dịch xem hơn mười phút, liền nghe thấy một bạn học nam trên sân nói: “Hôm nay chúng ta đến đây, hôm khác chơi.”
Chủ yếu là bởi vì có Ninh Tịnh Hà ở đó, bọn họ thua một cách quá khó nhìn, thật xấu hổ trước mặt nhiều bạn học nữ như vậy! Nhưng nếu không có Ninh Tinh Hà, sẽ không có nhiều cô gái đến đây để xem.
Haiz…Chuyện đó thực sự khó làm.
Vừa nghe nói sắp kết thúc, các bạn học nữ đều tốp năm tốp ba rời đi. An Nghi vốn định cùng đám người rời đi, nhưng không nhịn được quay đầu nhìn Ninh Hành Hà một chút, song phát hiện ánh mắt của cậu cũng đang nhìn cô chăm chú.
Đúng lúc đó, trái tim của An Nghi đột nhiên lỡ một nhịp.
Tại sao trong ánh mắt cậu lại ẩn chứa nhiều cảm xúc phức tạp mà cô không thể hiểu được?
“Hả? Đó không phải là An Nghi lớp năm sao? Cậu ấy dường như đang nhìn cậu.”
Tiết Triệu Phi, bạn cùng lớp của Ninh Tinh Hà, dùng cùi chỏ động vào cậu, mập mờ nói bóng gió.
An Nghi nhận thấy bọn họ đều đang nhìn mình, vội vàng xoay người rời đi.
Ninh Tinh Hà nhìn bóng lưng giống như đang chạy trối chết của cô, chậm rãi cong môi.
Tiết Triệu Phi mất cảnh giác khi nhìn thấy nụ cười trên mặt cậu, vẻ mặt như thể vừa nhìn thấy quỷ.
“Không phải chứ? Cậu thật sự đã cười?”
Khóe mắt Ninh Tinh Hà liếc nhìn cậu, không nói chuyện, sải bước đi về phía trước.
Tiết Triệu Phi theo sau, tò mò hỏi: “Cậu và An Nghi rốt cuộc có tình huống thế nào? Cậu ấy là nữ thần trong mắt của nhiều nam sinh của trường chúng ta, gia cảnh tốt, lớn lên là một người xinh đẹp, tiêu chuẩn tiểu bạch phú mỹ.”
“Bố mẹ cậu không chê cậu nói nhiều sao?” Ninh Tinh Hà không nhịn được trừng mắt nhìn cậu.
Tiết Triệu Phi bĩu môi, “Ai bảo họ sinh ra tớ như vậy.”
…
Sau khi tan học, An Nghi về đến nhà, mới vừa bước vào cửa, thì mẹ cô đã liền đi tới nhiệt tình giữ tay cô lại.
“Hôm nay đi học có mệt không?”
“Còn khỏe ạ.”
An Nghi nhàn nhạt mà trả lời ba chữ, sau đó nói: “Bài tập còn nhiều lắm. Cho nên hiện tại con không ăn cơm, làm xong sẽ ăn.”
Nói xong cô liền muốn đi lên lầu, nhưng Hạ Vân Thất vẫn không buông tay cô ra, “Mẹ muốn cùng con nói chuyện thật tốt.”
“Nếu muốn nói chuyện đưa con đi ra nước ngoài du học, thật sự không có gì tốt để nói, dù sao có đánh chết con cũng không đi.”
“An Nghi, trong lòng mẹ con luôn là đứa trẻ ngoan, làm sao lại thành dạng này rồi?”
“Con vẫn luôn như vậy.”
An Nghi hất tay bà ra, nhanh chóng đi lên lầu.
Hạ Vân Thất bất lực thở dài, chỉ có thể gọi điện thoại cho Chu Khải Nhiên, muốn để anh lấy thân phận là người từng trải, nói chuyện với An Nghi.
Chu Khải Nhiên cũng không muốn làm kẻ xấu, anh nói với Hạ Vân Thất rằng tốt hơn hết là nên tôn trọng ý kiến riêng của An Nghi, nhưng với tính cách mạnh mẽ đã quen của Hạ Vân Thất, nếu bà đã quyết định chuyện gì đó thì dù người khác nói cái gì bà cũng đều không nghe.
Không còn cách nào, Chu Khải Nhiên chỉ có thể giả vờ đồng ý, nói rằng nếu có cơ hội sẽ tâm sự với An Nghi.
…
Vào tối thứ tư, An Nghi đọc dự báo thời tiết, nói rằng chủ nhật tuần này có thể có tuyết, biết được tin này cô vui vẻ không thôi, âm thầm quyết định rằng mình nhất định phải ra ngoài chơi tuyết.
Tất nhiên, nếu cùng Ninh Tinh Hà đi cùng nhau càng tốt.
Nhưng đây chỉ là một hy vọng xa vời.
Ôm chờ mong, cuối cùng An Nghi cũng nghênh đón được cuối tuần.
Đêm thứ sáu, thời tiết đột nhiên lạnh đi, gió lạnh buốt thấu xương mãnh liệt thổi qua dữ dội như dao, bầu trời mây đen bao phủ dày đặc, có vài cơn gió thổi như điềm báo giông bão sắp sửa đến.
An Nghi núp trên chiếc giường ấm áp, lặng lẽ tìm WeChat của Ninh Tinh Hà, trước tiên nhấp vào vòng bạn bè của anh, cả vạn năm chưa cập nhật một lần, tiếp đó mới mở hộp thoại trò chuyện.
“Thời tiết lạnh quá đi…”
Sau khi gõ xong năm chữ này, An Nghi vừa định gửi qua, lại cảm thấy mình quá ngớ ngẩn, ngẫm nghĩ vẫn là nên xóa đi.
Cô bình thường đều cố gắng hết sức để kiềm chế, không chủ động bắt chuyện với cậu, vì sợ làm phiền cậu, nhưng cuối tuần này trời sẽ có tuyết, nên cô rất muốn cùng Ninh Tinh Hà đi ngắm tuyết.
Bởi vì An Nghi đã xem một số bộ phim truyền hình Hàn Quốc, họ đều nói rằng cùng nhau xem tuyết đầu mùa hai người sẽ mãi mãi bên nhau.
Cô không bao giờ mê tín, nhưng đối với Ninh Tinh Hà, cô sẵn sàng tin tưởng.
Do dự năm phút đồng hồ, cuối cùng An Nghi cũng gõ thêm một dòng:
“Hình như chủ nhật này sẽ có tuyết! Cậu có biết không?”
Đọc đi đọc lại nhiều lần, xác nhận rằng không có vấn đề gì, An Nghi bấm gửi.
Sau khi tin nhắn được gửi đi, cô nhanh chóng ấn thêm một nhãn dán có vẻ mặt đáng yêu đuổi theo, để không tỏ ra ngượng ngùng, cố ý.
Ninh Tinh Hà không biết vừa rồi đang làm cái gì, phải nửa giờ sau mới trả lời cô, trong lúc đó An Nghi đã rất thất vọng vì sợ cậu sẽ không trả lời mình.
Cô phấn khích mở tin nhắn của cậu ra, kết quả đập vào mắt chỉ có hai chữ——
“Biết rồi.”
Trái tim An Nghi lập tức trùng xuống, từ tin nhắn lạnh lùng khô khan của cậu, cô có thể cảm nhận được sự chán ghét bên trong nó.
Cậu khẳng định là không muốn cùng cô nói chuyện phiếm, cho nên đã dùng phương thức như vậy để nhắc nhở cô đừng làm phiền đến cậu, hãy nhanh chóng kết thúc cuộc đối thoại đi.
Ngay khi An Nghi đang do dự không biết nên trả lời gì, Ninh Tinh Hà lại gửi tới một tin nhắn, là một bức ảnh.
An Nghi click vào bức ảnh, cô phát hiện ra đó là túi của tiệm bánh ngọt mà cô muốn ăn gần đây, hôm nọ còn đăng trên vòng bạn bè rằng không xếp hàng thì tốt rồi, cô nhất định sẽ mua chúng về nhà.
Ninh Tinh Hà gửi nó cho cô có ý gì?
An Nghi khó hiểu, lại thấy anh gửi một tin nhắn khác:
“Đi ngang qua thuận tay mua, không có xếp hàng, ngày mai đem qua cho cậu”
Vẫn là đi ngang qua thuận tay?
Lần thứ hai An Nghi nghe được câu này, không biết vì sao, có chút hoài nghi.
Đây là cửa hàng phổ biến của người nổi tiếng trên mạng nhất gần đây! Nhiều du khách nước ngoài đến đây, vậy làm sao mà không xếp hàng cho được.
Tất nhiên, đây không phải là vấn đề, vấn đề là Ninh Tinh Hà thế mà chú ý đến vòng bạn bè của cô, nhìn thấy được món gì cô thích ăn liền sẽ mua cho cô, sao có thể có một người tốt như vậy!!
Quá xúc động, thật muốn khóc.
An Nghi nhìn màn hình, không biết nên làm gì diễn đạt tâm tình của mình.
Một lúc lâu sau, cô dùng ngón tay chọc vào màn hình, gõ xuống một hàng chữ:
“Cảm ơn vì đã không tiếc công sức nuôi dưỡng tớ thành một chú heo mũm mĩm.”
Đơn giản nói cảm ơn thì quá khách sáo cũng quá xa lánh, cho nên An Nghi mới cố ý dùng cách nói đùa này.
Ninh Tinh Hà chỉ đáp “ừm”, nhưng dù chỉ có một chữ này, An Nghi vẫn ôm điện thoại cười tươi như hoa.