Cơn ghen tuông sôi trào, ngay tại giây phút đó đáy lòng của An Nghi liền phun lên một cách ồ ạt.
Cô nhìn kỹ, đó chẳng phải là Hàn Thi Lâm sao?
An Nghi còn chưa nói cái gì, thì Lạc Tiêu đứng bên cạnh cô đã kích động lên tiếng trước.
“Hàn Thi Lâm này thế mà lại định cạy góc tường của cậu! Xung quanh nhiều người như thế, mà cậu ta chỉ ngang nhiên đưa mỗi nước cho Ninh Tinh Hà, thật không biết xấu hổ.”
An Nghi nhếch môi, không nói gì.
Cô chắc chắn, Ninh Tinh Hà sẽ không nhận.
Quả nhiên, Hàn Thi Lâm giơ tay đưa nước cả nửa ngày, nhưng Ninh Tinh Hà lại vờ như không thấy, trực tiếp đi qua.
Khoảnh khắc nhìn thấy cậu xoay người, khóe môi đang mím chặt của An Nghi cuối cùng cũng cong lên, giương lên thật cao.
Lạc Tiêu ở bên cạnh cảm khái, “Ninh Tinh Hà đúng là đáng tin cậy! Người đẹp đưa nước đều đứng lù lù bất động, về sau cậu có thể yên tâm rồi đấy.”
“Ai là người đẹp?” An Nghi hỏi lại, cô còn lâu mới thừa nhận bộ dạng Hàn Thi Lâm xinh đẹp nhé.
Lạc Tiêu mím môi cười, đụng tay cô bảo: “Có đẹp thì cũng không đẹp bằng cậu.”
…
Ninh Tinh Hà tập luyện xong, từ sân thể dục bước ra ngoài, cậu không ngờ tới mình lại thấy An Nghi.
Bước chân cậu chậm một chút, trên mặt lộ ra thần sắc có chút không được tự nhiên.
An Nghi vờ như trùng hợp, hỏi cậu: “Cậu huấn luyện ở đây hả?”
Ninh Tinh Hà nghe cô nói vậy, đáy lòng không hiểu sao lại thấy mất mát.
Vốn dĩ cô không phát hiện ra cậu, điều này tự nhiên có nghĩa là cô không thèm chú ý đến cậu.
“Ừm.”
Nhẹ nhàng đáp một tiếng, Ninh Tinh Hà nói tiếp: “Tôi phải về rồi.”
“Trời cũng tối rồi, cũng đến lúc nên về thôi.”
An Nghi nói xong, nhìn về phía Lạc Tiêu: “Chúng ta về nha?”
Lạc Tiêu rất thức thời nói: “Bọn mình đâu có tiện đường đâu, cậu nhanh về cùng cậu ấy đi.”
“Ninh Tinh Hà, cậu muốn về cùng không?” An Nghi tự nhiên tiếp lời Lạc Tiêu, thuận thế hỏi cậu.
Ninh Tinh Hà gật đầu, chủ động mở lời: “Đi thôi.”
An Nghi kìm nén sự hưng phấn trong lòng xuống, cô vẫy tay tạm biệt Lạc Tiêu, đi theo cậu rời đi trước.
Lạc Tiêu thấy bóng dáng của cô, trong lòng nghĩ: Tớ chỉ có thể giúp cậu đến mức này thôi, có bắt được hay không thì còn phải nhờ vào mị lực của chính bản thân cậu.
Mắt thấy hai người họ đi xa, Lạc Tiêu cũng muốn về nhà, nhưng mà ngay lúc cô chuẩn bị rời đi, Mộ Cảnh Nhiên bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh cô.
Nhìn thấy gương mặt đen xì của cậu ta, cứ như thể cô nợ cậu tám trăm vạn vậy, Lạc Tiêu không nhịn được hỏi: “Tôi làm sao chọc đến cậu rồi?”
Mộ Cảnh Nhiên không trả lời câu hỏi của cô, hỏi ngược lại: “An Nghi và Ninh Tinh Hà đang nói chuyện yêu đương sao?”
“Làm gì có!”
“Thế vì sao hai người đấy lại đi gần nhau như vậy?”
“Tôi tưởng cậu biết vụ Ninh Tinh Hà là con trai của tài xế nhà An Nghi? Nếu vậy việc bọn họ đi gần nhau cũng là chuyện bình thường mà trời!”
“Nam nữ sinh ở tuổi này làm gì có tình bạn trong sáng, Ninh Tinh Hà nhất định là cố tình tiếp cận An Nghi, cậu cũng nên ngăn cản An Nghi đi, miễn cho việc cậu ấy bị lừa.” Mộ Cảnh Nhiên nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi nói.
Lạc Tiêu híp mặt nhìn: “Nghe chừng cũng có kinh nghiệm đấy! Trước đó không lẽ cậu cũng làm như vậy sao?”
Những lời này làm Mộ Cảnh Nhiên trực tiếp á khẩu không nói nên lời.
…
Đi ra cổng trường, An Nghi nhìn bốn phía một chút, hỏi Ninh Tinh Hà: “Bọn mình đi xe buýt về hả?”
“Tôi đi xe đến.”
“À!”
An Nghi quên mất chuyện này, sau khi tỉnh ngộ ra cô hỏi Ninh Tinh Hà: “Vậy cậu để xe ở chỗ nào?”
“Đi theo tôi.”
Ninh Tinh Hà dẫn An Nghi đến một cửa tiệm trà sữa, chỉ chỗ anh cất xe đạp.
“Sao cậu lại để xe ở chỗ này vậy?” An Nghi có chút khó hiểu.
Ninh Tinh Hà trầm mặc vài giây, cũng không giải thích gì, cậu thay đổi chủ đề hỏi cô: “Cậu có muốn uống trà sữa không?”
“Muốn chứ.” An Nghi gật đầu theo bản năng, tiếp theo đó cô lại hỏi lại vấn đề vừa nãy: “Cậu còn chưa cho tớ biết đâu đấy.”
“Bởi vì tôi cảm thấy để trong trường rất phiền phức.”
Ninh Tinh Hà không muốn nói cho An Nghi biết chuyện xe của cậu luôn bị xì hơi khi để ở trong trường, mặc dù cậu chưa bắt được kẻ đầu sỏ, nhưng tám chín mười phần là cái tên Mộ Cảnh Nhiên làm.
Ngoại trừ cậu ta, thì chẳng còn ai làm mấy chuyện ngây thơ nhàm chán như vầy.
An Nghi thấy cậu không muốn trả lời, nên cũng không hỏi gì thêm, cô chỉ cười ngọt ngào nói: “Tớ mời cậu uống trà sữa nhé.”
“Không cần.”
Ninh Tinh Hà nhẹ nhàng phun ra hai chữ, lúc quay người tiến vào trong quán trà sữa.
Có một cô gái đứng bên cạnh quầy tiếp tân, lúc nhìn thấy Ninh Tinh Hà cô ấy liền cười: “Đến rồi hả.”
“Ừm.”
Ninh Tinh Hà gật đầu, ngoái người nhìn An Nghi: “Cậu muốn uống cái gì?”
Giờ phút này An Nghi chỉ chăm chăm nhìn cô gái kia thôi, vừa nhìn vừa ở trong lòng lẩm bẩm, cô ấy có thân quen với Ninh Tinh Hà không? Có phải cô ấy cũng thích Ninh Tinh Hà không? Nếu không, thì vì sao lại cho phép Ninh Tinh Hà đặt xe trước cửa hàng trà sữa của mình?
Lúc con gái ghen tuông là lúc mà họ rất dễ suy nghĩ linh tinh.
Ninh Tinh Hà thấy An Nghi không trả lời, hỏi lại thêm lần nữa, sau đó cô mới hoàn hồn.
“Tớ muốn uống nước chanh, nhiều chanh ấy.”
“…” Ninh Tinh Hà im lặng, cậu còn tưởng cô thích uống trà sữa cơ.
Cô gái kia gật đầu, đi làm nước chanh cho An Nghi, bình thường cô chỉ cho khách 2 miếng chanh, nhưng lần này lại tăng thêm 4 miếng nữa.
An Nghi nhận lấy rồi nếm thử, chua đến cái mức mặt cô nhăn rúm lại, cặp mày chau lại hết sức.
Nhìn thấy một mặt này của cô, Ninh Tinh Hà không khỏi muốn cười.
“Không phải cậu yêu cầu cho nhiều chanh sao?”
“Đúng vậy đó!” An Nghi miễn cưỡng gật đầu, trong lời nói còn có hàm ý: “Tớ chỉ thích cảm giác như này, rất kích thích.”
Cuối cùng Ninh Tinh Hà không kìm được nữa, cậu bật cười thành tiếng.
“Đây là lần đầu tiên chị thấy em cười như này đấy.”
Cô gái kia bỗng nhiên lên tiếng, mạnh mẽ xông vào cuộc đối thoại của hai người bọn họ.
Nhưng Ninh Tinh Hà không trả lời cô ấy, chỉ đưa mắt nhìn An Nghi rồi cậu nói: “Đi thôi.”
An Nghi cắn ống hút, vẫy tay với cô gái kia, sau đó đi ra ngoài với Ninh Tinh Hà.
Nhưng mà sau khi ra ngoài, cô mới phát giác ra một chuyện, hai người bọn họ còn chưa trả tiền nước đấy!!
Mối quan hệ này đã tốt đến mức nào rồi? Thậm chí còn không phải trả tiền luôn.
An Nghi tưởng tượng, càng tưởng tượng càng phiền muộn.
Cô rất tò mò, rất muốn hỏi Ninh Tinh Hà, nhưng lại sợ câu trả lời đó sẽ làm cô thất vọng.
Chợt, hai tay trống rỗng, An Nghi giật mình ngẩng đầu, cô thấy Ninh Tinh Hà đem lấy mất cốc nước chanh của mình.
“Không uống được đồ chua thì đừng ép mình uống.”
Ninh Tinh Hà nói xong liền xé màng bao bì bên trên, cậu tự mình uống thử một ngụm nhỏ, cơ mà một ngụm nhỏ kia đã làm cậu có cảm giác đầu lưỡi không còn là của mình nữa.
Ninh Tinh Hà nhìn An Nghi với ánh mắt sâu xa, cậu vứt số nước chanh còn lại vào thùng rác bên cạnh.
“Ơ làm gì thế? Tớ mới uống được hai ngụm.”
“Tôi sợ cậu uống hết thì lát nữa phải đưa cậu đi bệnh viện cấp cứu.”
Nghe cậu nói đùa như thế An Nghi có hơi buồn cười.
Trong nội tâm cô còn nghĩ, còn không phải bởi vì cậu à? Là do ai làm tôi chua?
“Lên xe.”
Ninh Tinh Hà đẩy chiếc xe đạp đến trước mặt cô.
An Nghi khẩn trương ngồi vào ghế sau, cô cảm thấy trái tim mình bắt đầu đập loạn xạ cả lên.
“Ngồi vững vào, ngã xuống thì đừng trách tôi.”
Ninh Tinh Hà nói xong liền lên xe.
An Nghi vô thức nắm chặt quần áo cậu, không hiểu sao cô lại an tâm khi nhìn tấm lưng vững chắc trước mặt mình.
Đêm đã tối, đèn hai bên đường hắt nên ánh sáng vàng ấm áp, người thiếu niên chở một cô gái nhỏ, chiếc bóng họ đổ dài trên mặt đường.
…
Hai ngày sau, Đại hội thể dục thể thao mùa đông chính thức khai mạc, không có trận tranh tài nào vào sáng ngày đầu tiên, đây là thể lệ nhập cuộc của mỗi lớp.
An Nghi là một tình nguyện viên, đồng thời cũng là người hướng dẫn lớp, cô phụ trách giơ bảng trước lớp.
Bởi vậy mà cô mặc một chiếc áoT-shirt đỏ, bên ngoài khoác một bộ đồ thể thao màu trắng, bên dưới là chiếc váy xếp ly trắng, buộc tóc đuôi ngựa cao, trông rất trẻ trung xinh đẹp, cũng vì thế mà cô rất hút mắt người nhìn, có rất nhiều nam sinh xung quanh chú ý đến cô.
Mùa này, mặc váy rất lạnh, cho nên An Nghi mặc thêm một chiếc quần bó, bởi vậy mà chân cô khi nhìn gần có vẻ đầy đặn hơn một chút, nhưng cô cũng không để ý, giữ ấm tốt là được rồi.
Người hướng dẫn của lớp Ninh Tinh Hà là Hàn Thi Lâm, cô ta thản nhiên tận dụng cơ hội này biến nơi đây giống như một sàn catwalk không bằng, thân trên mặc một chiếc áo phông đen bó sát, bên dưới mặc một chiếc váy ngắn màu trắng, cô cũng không mặc quần bó bên trong, cứ như thế để lộ hai đùi, người ngoài nhìn vào cũng thấy lạnh hộ.
Khối đầu tiên ra trận là lớp mười, sau đó tới lớp mười một, cuối cùng mới đến lớp mười hai.
Lúc lớp mười ra trận, từng lớp một ngồi chờ ở trong sân khấu.
Lớp Ninh Tinh Hà đứng ngay sau lớp của An Nghi, thân hình cậu rất cao, lại đứng ở hàng cuối cùng, từ góc độ của cậu vừa vặn có thể nhìn thấy An Nghi đang đứng đằng trước, trong tay cô cầm một tấm biển, đứng thẳng người.
Nhưng mà, khi mắt cậu nhìn xuống phần dưới, trông thấy cô chỉ mặc một chiếc váy ngắn, lông mày cậu lập tức nhíu lại.
Trời lạnh như này, cô không sợ bị cảm sao? Đây chỉ là đại hội thể dục thể thao, cần gì phải ăn mặc xinh đẹp như vậy?
Đại khái là cô cũng cảm thấy lạnh, Ninh Tinh Hà phát hiện An Nghi một mực không ngừng đổi tay cầm tấm biển, cúi đầu phả ra một ngụm hơi lạnh.
Giờ khắc này đây, cậu chỉ muốn tiến lên để kéo cô đi thay bộ đồ khác.
Váy ngắn như vậy, nhìn thật chướng mắt!
Đến lúc lớp An Nghi ra trận, con mắt Ninh Tinh Hà chăm chú nhìn theo An Nghi, thấy làn váy của cô tung bay trong gió, cậu chỉ thấy hoảng hốt lo sợ, sợ cô sẽ bị lộ.
“Cậu nhìn cái gì vậy? Trông nghiêm túc thế?”
Mộ Cảnh Nhiên bỗng nhiên lên tiếng, kéo cánh tay của Ninh Tinh Hà xuống.
Ninh Tinh Hà thu hồi tầm mắt, khoé mắt liếc nhìn Mộ Cảnh Nhiên một cái, nhẹ nhàng lên tiếng: “Cậu còn muốn ăn đánh hả?”
“Móa!”
Mộ Cảnh Nhiên chửi tục, cậu ta khó chịu vì cái thái độ kiêu ngạo của Ninh Tinh Hà.
“Tôi cảnh cáo cậu, không được phép tiếp cận An Nghi, càng không được có ý nghĩ gì với cậu ấy, bởi vì cậu không xứng.” Cậu hạ giọng, nhích gần đến chỗ Ninh Tinh Hà.
Đừng tưởng rằng cậu không phát hiện được gì, vừa rồi cậu ta cứ một mực nhìn qua nơi nào đó, mắt cũng không chớp, cứ thế nhìn An Nghi.
“Vậy cậu xứng sao?”
Nghe Ninh Tinh Hà hỏi ngược lại mình, Mộ Cảnh Nhiên kiêu ngạo cười một tiếng: “Đó là điều tất nhiên, từ trước đến nay quan hệ giữa hai nhà bọn tôi vẫn luôn thân thiết, tôi và An Nghi xứng đôi cả về bối cảnh gia thế đến địa vị xã hội.”
Mộ Cảnh Nhiên nói những lời này làm ánh mắt Ninh Tinh Hà ảm đạm đi đôi chút.
Nhận thấy sự thay đổi trong biểu cảm của cậu, cái đuôi của Mộ Cảnh Nhiên sắp vểnh lên tận trời.
“Cho nên, cậu biết điều một chút, đừng ảo tưởng giành lấy người mà cậu vốn không xứng để có, khoảng cách giữa cậu và An Nghi cũng không phải là ít đâu.”
Ninh Tinh Hà không đáp lại lời Mộ Cảnh Nhiên, nhưng lại yên lặng siết chặt nắm tay.
Ánh mắt cậu nhìn về An Nghi cô gái đang giơ tấm bảng hiệu ở phía xa, trên mặt cậu lại lộ ra vẻ tự ti.
Phải, cậu đang vọng tưởng thứ gì vậy?
Một cô gái đơn thuần xinh đẹp lại lương thiện như cô, là thứ cậu có thể với tới sao?