Ở một trấn nhỏ không biết tên, Nguỵ Thiên Thanh tìm được tiểu trạch Lưu Âm cốc dùng để thu thập tin tức, y đưa thân phân bài (bài chứng tỏ thân phận) mà Nhâm Dữ Phi đã đưa cho mình cho người bên trong xem, đặc biệt phân phó không được quấy rầy xong, liền mang Tần Duy Ngã và Li Nhi vào phòng nhỏ ở hậu viện.
“Ngươi đừng có mà lại đây, ta cảnh cáo ngươi! Nếu ngươi dám chạm vào ta, ta liền…ta liền…”
“Ta liền…Ta liền báo quan!!” Tần Duy Ngã đem cọng rơm cứu mạng duy nhất — Li Nhi, gắt gao ôm vào ngực, người không ngừng lui ra sau.
“Báo quan? Ngươi báo cái gì?”
“Ta báo…báo..” Đúng rồi, báo cái gì? Không thể nói là bị người ta cưỡng đoạt đi! Vậy khác nào báo cho tất cả người trong thiên hạ biết Tần Duy Ngã hắn là thỏ nhân gia (1 cách gọi khác của tiểu quan.)
“Đưa Li Nhi cho ta.” Nguỵ Thiên Thanh ngoắc ngoắc tay với hắn, ý bảo hắn đừng mong đào tẩu.
“Không đưa!” Thân thể dán sát tường của Tần Duy Ngã chậm rãi di di ra cửa.
“Con muốn nương nương!” Li Nhi cũng gắt gao ôm Tần Duy Ngã. Tuy nó không biết cha và nương đang đùa cái gì, nhưng nương hình như rất sợ hãi, cha đã từng nói nó là nam tử hán, nó nhất định phải bảo vệ nương.
Toàn bộ kiên nhẫn của Nguỵ Thiên Thanh đã dùng hết sạch, y nghiêng người một cái, điểm ngay huyệt ngủ của Li Nhi, sau đó thuận tay điểm cho Tần Duy Ngã một phát.
Ô ô ô, cứu mạng, giết người a!!! Tần Duy Ngã không động đậy được, chỉ có thể trơ mắt nhìn y đặt Li Nhi nằm lên giường, sau đó nhe răng cười đi về phía mình.
Không muốn a! Ai tới cứu ta với! Tần Duy Ngã vội sắp khóc tới nơi. Nhưng mà, không biết vì sao, bụng hắn lại cảm thấy có chút khô nóng.
Phòng nhỏ này bình thường cũng không có nhân vật quan trọng nào đến ở, cho nên có vẻ đơn sơ, bên trong ngoại trừ giường ngủ cũng chỉ có một chiếc bàn, vài chiếc ghế gỗ và một cái tủ.
Nguỵ Thiên Thanh hất toàn bộ mấy thứ trên bàn xuống mặt đất, nhẹ nhàng đặt Tần Duy Ngã lên.
Chán ghét, ta không muốn ở trên bàn! Lần trước nằm trên bàn làm một lần xong, lưng hắn đau suốt mấy ngày trời lận!!! Tần Duy Ngã tuyệt vọng chớp mắt điên cuồng với Nguỵ Thiên Thanh, muốn y đổi một nơi khác, đáng tiếc người nào đó chỉ lo cởi áo hắn, cũng chẳng nhìn thấy mặt hắn đang như thế nào.
Chết tiệt! Nhiều ngày chưa triền miên cùng hắn, y thế mà kích động đến nỗi tay run lên, vốn là một nút thắt đơn giản, lại cứ mãi không cởi ra được.
“Xoẹt —” Nguỵ Thiên Thanh nóng nảy, trực tiếp một tay xé toạc trường sam màu ngân bạch.
Đó là tân y ta mới mặc lần đầu mà! Tần Duy Ngã lòng đau như cắt! Tân y mới mặc lần đầu, vậy là kết thúc.
Có cái thứ nhất liền có cái thứ hai, chỉ nghe ‘xoẹt xoẹt’ mấy tiếng, y phục trên người Tần Duy Ngã toàn bộ hoá thành mảnh vụn.
Tiêu đời, lần này nhất định sẽ chết vô cùng thê thảm! Tần Duy Ngã chưa từng thấy Nguỵ Thiên Thanh vội đến mức xé rách hết cả y phục thế này, trong lòng thầm tự xác định chuyến này mình xong rồi.
Lột sạch trơn Tần Duy Ngã xong, Nguỵ Thiên Thanh cũng không thô bạo chiếm đoạt hắn như hắn tưởng tượng. Y chỉ thở hổn hển nhìn thân thể trơn bóng của Tần Duy Ngã, nhìn chăm chú từng chút từng chút ngóc ngách trên cơ thể hắn.
….Y đang làm gì vậy? Tần Duy Ngã nhắm mắt đợi cả buổi cũng không thấy đau đớn mình dự đoán ập tới, hắn mở mắt ra thì nhìn thấy Nguỵ Thiên Thanh có chút kì quái. Y sao vậy? Nhìn chằm chằm thân thể của ta làm chi? Cũng có phải chưa thấy bao giờ đâu!
A…Phải rồi, trước kia cơ hồ y mỗi ngày đều xem, nhưng từ khi khôi phục trí nhớ…Thì đây là lần đầu tiên. Nhiệt độ trong cơ thể dần thối lui, khuôn mặt Tần Duy Ngã thoáng bi thương. Mình trước sau vẫn là một nam nhân, không có bộ ngực mềm mại như nữ tử, không có hương thơm mê người như nữ tử…Y cuối cùng không thể chấp nhận mình phải không…
Nguỵ Thiên Thanh cẩn thận so sánh cơ thể này với mình, ngoại trừ làn da trắng nõn nhẵn nhụi, hình thể nhỏ hơn y một chút ra, thì cấu tạo thân thể hắn không khác gì với y, không rõ vì cớ gì một kẻ luôn thanh tâm quả dục như y lại dễ dàng thất thủ đắm chìm như thế.
Thơm quá…Trên người Tần Duy Ngã quẩn quanh hương dược nhàn nhạt, khác với đại phu nhiều năm dùng dược, mùi hương trên người hắn vừa thơm mát lại vừa mê hoặc quyến rũ.
Hương khí nhập mũi, hạ thân Nguỵ Thiên Thanh lại cứng thêm không ít, hơi thở ngày càng rối loạn.
“Ngươi…” Nguỵ Thiên Thanh vừa định hôn lên môi Tần Duy Ngã, lại nhìn thấy vẻ mặt đau thương vương nước mắt của hắn. Ngươi không muốn thân thiết với ta đến vậy sao?
Nguỵ Thiên Thanh lòng đau xót, trong mắt tất cả đều là tàn bạo.
“Nếu ngươi vẫn còn muốn cái gọi là mỹ nhân, vậy thì ngươi có thể hết hy vọng đi, ta sẽ không tiếp tục thả ngươi ra ngoài tiêu dao khoái hoạt nữa!” Nguỵ Thiên Thanh phát cuồng, y vất vả lắm mới có thể hiểu rõ mình nghĩ gì, muốn cùng hắn và Li Nhi bình an sống hết một đời. Hắn hay rồi, thế nhưng còn dám tỏ thái độ với y. Thân thể nam tử đích xác không bằng nữ tử, nhưng nếu hắn theo y, thì dù có sông cạn đá mòn, y cũng tuyệt không buông hắn ra.
Ai thèm đi khoái hoạt, rõ ràng là ngươi bội tình bạc nghĩa! Tần Duy Ngã mắt ngân ngấn nước bi phẫn trừng y.
“Ta nói cho người biết, trước kia là ta không đúng, ta không nên vắng vẻ ngươi! Từ giờ trở đi, ngươi ngoan ngoãn nghe lời, ta sẽ thương ngươi. Nếu ngươi còn muốn đi tìm mỹ nhân gì gì đó! Hừ!” Ác bá nói xong, Nguỵ Thiên Thanh liền hối hận. Sao y lại nói vậy, rõ ràng hẳn là nên ôn nhu ôm hắn vào lòng, sau đó thâm tình thổ lộ với hắn, vậy mà vừa bị hắn trừng đã khẩn trương quên hết cả.
Ô ô ô! Ngươi là hỗn đản! Chính ngươi hoa tâm, thế mà còn nói ta! Ta ngay cả bóng dáng của mỹ nhân còn chưa thấy đâu đã bị ngươi tới bắt rồi! Ngươi ghét bỏ thân thể ta còn ngậm máu phun người, ngươi quá đáng! Ta muốn mỹ nhân ta muốn mỹ nhân!!
Hối hận ngữ khí của mình quá hung dữ, Nguỵ Thiên Thanh đã nghĩ tới việc giải huyệt cho Tần Duy Ngã, để hắn dễ chịu một chút, nào biết tay vừa đưa ra đã nghe Tần Duy Ngã lớn tiếng tuyên bố:
“Ta muốn mỹ nhân, muốn mỹ nhân!”
Uỳnh! Núi lửa bùng phát! Nguỵ Thiên Thanh giận sôi lên, y nâng một chân Tần Duy Ngã lên, động thân tiến vào.
“A! –” Tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên, Tần Duy Ngã đau tái mặt, ngón tay đang túm cánh tay Nguỵ Thiên Thanh xanh trắng hù chết người.
Đáng chết đáng chết! Biết rõ lần này đã làm hắn bị thương rồi, nhưng y đã nghẹn dục vọng nhiều ngày không thể rút ra nổi.
“Đau lắm sao?” Cố nén bất động, Nguỵ Thiên Thanh vươn tay xoa nhẹ huyệt khẩu sưng đỏ loé một tia máu tươi.
“Ngươi không phải là người, đã ghét bỏ ta còn muốn trả thù ta!” Tần Duy Ngã đau đến nước mắt nước mũi tùm lum, thập phần mất mặt khàn khàn gầm lên.
“Ta sao có thể ghét bỏ ngươi!” Nguỵ Thiên Thanh mờ mịt.
“Vừa nãy rõ ràng là người ghét bỏ thân thể ta!” Thế mà còn không thừa nhận! Coi ta là đứa ngốc hả!!
“…” Nguỵ Thiên Thanh không rõ tại sao hắn hiểu lầm, đành phải ôn nhu nói, “Ta chưa bao giờ ghét bỏ gì ngươi, hiện tại không, tương lai cũng sẽ không!”
“Vậy sao ngươi còn liều mạng tiến vào!” Dám làm không dám nhận, đúng là không phải nam nhân!
“Đó là vì ngươi cứ nói muốn mỹ nhân, cho nên ta mới…” Nguỵ Thiên Thanh đau lòng nhìn khuôn mặt trắng bệch của hắn, vừa nãy y nổi nóng, dùng sức quá mạnh.
“Ngươi ghét bỏ ta, ta không thể đi tìm mỹ nhân an ủi mình một chút được sao?!” Tần Duy Ngã tưởng tượng đến đây liền cảm thấy rất hả hê. Vì sao ngươi có thể trái ôm phải ấp, ta lại không thể đi tìm mỹ nhân của ta chứ!
“Ta không ghét bỏ ngươi!!” Nguỵ Thiên Thanh rống to, y nội lực mạnh mẽ, khiến bao nhiêu bụi trên mái hiện đều rơi xuống lả tả.
“Chết tiệt!!” Mấy ngày nay hai từ này dường như đã thành câu cửa miệng của y.
“A! Nhẹ, nhẹ một chút…Đau!” Tuy rằng không đau lòng nữa, thậm chí còn có chút vui sướng, nhưng hắn vẫn không cách nào tiếp nhận tiến công mạnh liệt của Nguỵ Thiên Thanh, cửa huyệt phía sau nóng rực đau đớn, khiến cho hắn khó nhịn cắn chặt môi dưới.