Người Là Của Trời! Chẳng Thuộc Về Ta...

Chương 7: Trại Hè (II)

Tít tắc…

Tít tắc…

Mưa…

Những hạt mưa nhỏ bắt đầu thay nhau, từng hạt va vào quần áo, làn da và các vận dụng của họ. Hạt khác thì lặng lẽ rơi xuống đất. Mặt trời chưa sáng hết một vùng đã thấy mưa. Bá Triều quan sát mọi thứ rồi nói lớn “Phía trước mưa to lắm. Chúng ta tốt nhất vẫn nên tìm chỗ trú, đợi mưa tạnh hãy đi tiếp.”
Mọi người đều đồng tình với Bá Triều, mưa lúc này ngày một nặng hạt. Và rồi ngay lúc nhóm người tìm được chỗ trú mưa thì… ào ào… mưa như trút trên đoạn đường mà họ đang tiến đến. Mỗi cặp đều có một chỗ trú mưa khác nhau, nhưng khoảng cách của họ cũng chẳng quá xa.

Hạ Vũ, Nhất Dương cùng Đăng Vân và Nghịch Phong có cùng một chỗ trú. Khải Minh và Phương Nam trú mưa dưới mái hiên của một ngôi nhà cách Hạ Vũ 3 căn nhà tính lên phía trên. Bá Triều và Vân Nam lại cách 4 căn tính xuống phía dưới.

Mưa được 10 phút, Vân Nam lúc này lên tiếng nói lớn “Hay chúng ta lấy đồ ra ăn sáng trước đi. Tạnh mưa rồi đi tiếp, chứ cứ chờ mãi biết bao giờ mưa tạnh? Biết bao giờ mới tới nơi?”. Mọi người sau khi nhìn nhau tìm kiếm sự thống nhất cũng bắt đầu cầm trên tay mỗi người một đoạn bánh mì và một chai nước.
Hạ Vũ đứng giữa Nghịch Phong và Nhất Dương, kế bên Nghịch Phong là Đăng Vân. Hạ Vũ lúc này đưa mắt nhìn trời, miệng lại nhồm nhoàm nhai bánh mì, vừa nhai vừa hỏi “Mọi người nghĩ cơn mưa này kéo dài trong bao lâu?”. Nhất Dương nhìn xuống Hạ Vũ thấp hơn mình tận 22cm kia đáp “Nửa tiếng”.

Nghịch Phong chiều cao cũng “same” Nhất Dương, cậu cũng đưa mắt xuống nhìn Hạ Vũ “Một tiếng”.

Hạ Vũ lúc này nhíu mày nhìn trái rồi lại nhìn phải, nhìn Nhất Dương xong lại nhìn Nghịch Phong lắc đầu nói “Không. Chỉ 10 phút thôi.”

Câu nói vừa rồi khiến Đăng Vân đứng cạnh đó không hài lòng liền chồm qua người Nghịch Phong để đứng sát Hạ Vũ, cô hỏi “10 phút? Mày là thánh thần hay gì? Mưa thiếu điều muốn trôi cả cây cột đèn thế kia mà mày hô 10 phút? 10 phút nữa mưa tạnh thì tao gọi mày bằng chị đấy.”

Hạ Vũ nhìn qua nét biểu cảm của cô bạn thân liền bật cười khanh khách “Vậy thì mày phải gọi tao bằng chị thật rồi. Mày nghĩ xem trời đang đẹp tự nhiên ào ào mưa như trút. Mà mưa mùa này người ta gọi là gì? Là mưa mùa hè đấy. Mưa mùa hè thì chẳng phải là Hạ Vũ tao sao?”

Nói rồi Hạ Vũ nhìn Nghịch Phong rồi lại nhìn qua Nhất Dương
“Mưa hè, phải có một chút “Gió Ngược” lại có Nhất Dương ở đây. Nhất Dương chính là “Ánh Dương Duy Nhất”. Chẳng phải biểu thị chỉ cần có “Nhất Dương” thì trời sẽ quang mây sẽ tạnh nhanh hay sao? Nhìn đồng hồ lại nhìn mặt trời xem, vài phút nữa mặt trời lên cao tự nhiên mưa sẽ tạnh. Theo “tâm linh học tương thông” thì tao nghĩ 3 người bọn tao có sự tương thông. Nói ngắn gọn chính là có duyên số. Còn số gì thì đợi sau 4h chiều mới biết được ha ha…”

Hạ Vũ vừa mới ngay tức thì nhìn qua Nghịch Phong lại nhìn ngược lại Nhất Dương liền tức thời nghĩ ra một loạt điều điên rồ như vậy. Cô cũng chẳng ngại chia sẻ chuyện mình nghĩ với mọi người để giết thời gian khi đứng chờ trời mưa tạnh. Lời cô nói ra, cô không mảy may suy nghĩ thêm về nó một lần nào khác. Nhưng… người nghe thấy lại không thể nào quên.

Đúng như lời nói đùa của Hạ Vũ. Chỉ chưa đầy 10 phút, mặt trời lên cao, mưa liền ngớt dần và tạnh hẳn. Cả nhóm lúc này kiểm tra mọi thứ một lượt ổn thỏa rồi lại bắt đầu di chuyển. Đăng Vân trước khi xe lăn bánh quay nhìn Hạ Vũ “Hạ, cái miệng mày từ bao giờ lại linh đến thế. Cho tao con lô chiều trúng tao chia mày 70% luôn.”

Hạ Vũ liếc nhìn Đăng Vân “Thứ nhất, mày phải gọi tao là chị. Thứ hai… ăn may thôi. Tao vẫn là con ruột “Thần xui xẻo” nhé.”

Đăng Vân sau câu nói của Hạ Vũ liền làm bộ không nghe thấy gì hết, miệng cứ hối thúc anh trai Nghịch Phong mau mau lên đường. Biểu cảm này của cô khiến mọi người xung quanh cười không thể ngớt. Ngay cả cặp Bá Triều - Vân Nam và Khải Minh - Phương Nam đứng cách họ một đoạn, không kịp hiểu chuyện gì mà cũng phải nhoẻn miệng cười theo tiếng khúc khích của Hạ Vũ, Nghịch Phong và Nhất Dương.

Sau một chặng đường dài di chuyển, cuối cùng nhóm Hạ Vũ cũng đến được địa điểm cắm trại.

Những hạt mưa ban sáng còn đọng lại một phần nào đó trên những tán lá. Ánh mặt trời rọi xuống, hạt mưa phản chiếu ánh sáng ngược lại, khu rừng trước mặt hiện lên một màu xanh nguyên thủy vốn có và một chút long lanh màu nắng phản chiếu. Một thiên đường xanh ngắt đang hiện ra trước mặt họ. Tất cả mọi người cùng quan sát khu rừng một lượt, lại cùng nhau hít lấy một hơi thật sâu cái không khí của chốn này. Thật trong lành và bình yên đến lạ thường.

Mọi người nhìn nhau, dẫn đầu là xe của Bá Triều - Vân Nam, tiếp đến là Hạ Vũ, Nghịch Phong - Đăng Vân, Khải Minh - Phương Nam và Nhất Dương đi cuối cùng. Họ men theo một con đường mòn nhỏ để tiến sâu vào trong khu rừng. Từ ngoài rừng chạy vào tầm 10 phút, tiếng suối róc rách êm dịu liền vang nhẹ bên tai. Thêm 5 phút dắt bộ xe nữa không chỉ được nghe tiếng suối, mà họ còn được tận mắt nhìn thấy nó. Trong vắt, êm dịu và mát lành.

Nhóm bạn Hạ Vũ tìm kiếm một chỗ thích hợp để dựng lều trại. Sau đó, họ phân chia công việc.
Khải Minh cùng Bá Triều sẽ dựng lều trại. Đăng Vân cùng Phương Nam sẽ bày trí tất cả mọi thứ vật dùng đã chuẩn bị từ trước. Vân Nam và Nghịch Phong, một người nhóm lửa, một người chuẩn bị đồ ăn. Hạ Vũ tính vốn vụng về, đụng đâu liền đổ bể đến đó, nên tất nhiên những việc đòi hỏi sự khéo léo tỉ mỉ sẽ được mọi người né cô ra mà giao phó. Mọi người đã phân chia hết công việc cần thiết rồi, vẫn còn Hạ Vũ và Nhất Dương là nhàn hạ.

“Hạ, mày với Dương đi tìm thêm củi khô đi, mình còn phải sử dụng củi nhiều lắm mà ở đây chỉ có ít.” Đăng Vân nhìn Hạ Vũ và Nhất Dương đang đứng im nhìn mọi người liền nói. Hạ Vũ nhìn Nhất Dương rồi ừ một tiếng. Cô nhìn cậu khẽ gật đầu rồi đi trước, cậu đi theo phía sau.

Hai người ven theo con suối mà đi, được một đoạn khá xa, tầm nhìn đã khuất chỗ cắm trại, Hạ Vũ lúc này mới lên tiếng lèm bèm “Trời mưa thì lấy đâu ra củi khô nhỉ? Nhìn thì tưởng việc mình nhàn hạ nhất, nhưng tính kĩ nói mới là công việc dùng óc nhiều nhất.”

Nhất Dương nghe Hạ Vũ nói liền cất giọng “Em quên là có Nhất Dương ở đây hả? Chỉ cần có mặt trời thì sợ gì củi không khô?”. Hạ Vũ lúc này dừng chân, quay đầu lại, nheo mắt nhìn Nhất Dương “Ý anh là… Sao không nói sớm hơn. Làm em phải đi mất một đoạn.”

Nhất Dương nhìn biểu cảm của Hạ Vũ liền nở nụ cười “Anh nghĩ là em phải nhận ra vấn đề ngay khi chị Vân nói rồi chứ? Anh thấy em im lặng, hùng hổ đi, anh tưởng em có ý kiến hay nên không nói thêm.”
Hạ Vũ tặc lưỡi một cái nghiêng đầu “Em vốn không có thông minh như anh nghĩ đâu.”

Nhất Dương liền đáp lại “Anh biết rồi. Mới vừa biết.” Câu trả lời này của cậu khiến cô phải cứng họng. Trước nay trong nhóm bạn, tuy cô là người bé nhất nhóm nếu tính cả tháng sinh. Nhưng chưa một ai có thể làm cô cứng họng chỉ vỏn vẹn với 6 từ nhẹ nhàng đến thế. Đặng Nhất Dương đã được Vũ Hạ Vũ ghim vào trong lòng.

Hạ Vũ không nói thêm lời nào, liền quay người đi ngược lại, vài bước lại cúi đầu xuống nhặt những khúc gỗ vẫn còn ẩm lên. Cô đi thêm vài bước nữa, cảm nhận mọi thứ yên tĩnh đến lạ, cô liền quay đầu nhìn lại. Nhất Dương đang ở dưới suối, nước suối cao đến ngang đùi cậu. Cô không lên tiếng mà chỉ lẳng lặng nhìn xem động tác của cậu. Cậu nhẹ nhàng, di chuyển rón rén từng bước một dưới làn nước. Rồi cậu bỗng nhiên đứng khựng lại. Ánh mắt tinh anh nhìn thẳng đáy suối, cậu bổ nhào người lên phía trước nhanh như chớp… cả người đều ướt sũng không chừa một chỗ nào.

Hạ Vũ sau khi thấy Nhất Dương đứng lên với hai bàn tay trắng liền cười lớn “Ha ha… nước gần đến eo thế kia mà anh dùng tay không bắt cá sao? Em thấy anh hiện tại thật giống con cá.” Nhất Dương đứng thẳng người nhìn Hạ Vũ đang trên bờ cười như điên dại kia, cậu cau mày “Nước chỉ đến ngang đùi, không phải đến eo.”

Hạ Vũ bị câu nói này làm cho im lặng giây lát, cô xụp mí mắt nhìn cậu “Đối với cái con người cao tận gần 1m8 như anh thì đến ngang đùi, còn với con người 3m1 bẻ đôi như em là gần đến eo nhé. Anh học khúc xạ ánh sáng rồi chắc cũng phải biết với chiết xuất của môi trường nước và không khí hiện tại thì hướng con cá lúc nãy nằm và vị trí anh bắt lấy nó sẽ phải chênh nhau. Nhưng em thấy hình như anh tính toán sai vị trí chênh. Chưa kể độ sâu của nước, lực cản của nước khi bắt bằng tay không sẽ phải dứt khoát và nhanh hơn lúc nãy rất nhiều. Nếu lượng nước thấp hơn, anh nhắm độ chênh chuẩn, với lực đó thì có khả năng là tóm được nó. Còn như em đã phân tích phía trên, việc anh làm đã sai từ lúc bắt đầu rồi. Poor anh nhé.”

Hạ Vũ nói rồi hí mắt, nở nụ cười mỉm chi với Nhất Dương. Nhất Dương nhìn Hạ Vũ đang đắc ý phía trên bờ, lòng thầm nghi hoặc “Cô ấy học lớp 9 phải không? Cả vật lí học kì 2 lớp 11 mà cũng rành đến thế. Tự nói bản thân không thông minh? Ha ha… chỉ có Nhất Dương này mới tự cho mình là giỏi đấy.”

Hạ Vũ nhún vai, quay đầu “Quên lại không nói với anh. Ở trại có dây câu và lưỡi câu, lát nữa chỉ cần lấy một cành cây dài, bỏ mồi vào lưỡi rồi ngồi chờ thôi, không cần phải nhiệt tình đến ướt sũng như thế đâu.” Thật là, nếu Hạ Vũ nói sớm một chút thì Nhất Dương cậu đâu có thành ra thê thảm như vậy, lại còn bị cô thương hại nữa. Nhưng cũng không thể trách Hạ Vũ cô, ai biểu cậu tay nhanh hơn miệng, không hỏi cho rõ ràng liền nhanh chóng nhảy xuống suối như vậy. Âu cũng là tự làm tự chịu ha ha…