Người Khác Là Vực Sâu

Chương 41

Tiêu Ngũ không nghĩ chuyện này sẽ khiến Dương Viêm phản ứng lớn như vậy, anh ta hơi khó hiểu.

Nhưng điều bất ngờ là động tác tấn công của Dương Viêm lại vượt khỏi dự kiến của anh ta. Tiêu Ngũ chưa từng thấy anh ra tay, nhưng khi bản thân bị anh áp chế, anh ta cứ cảm giác như không thể thoát được.

Dù hai người chưa từng đánh nhau, Tiêu Ngũ vẫn hiểu rõ, sức lực vừa rồi cũng đủ khiến một người bình thường đau tới mức run lẩy bẩy.

“Anh nhớ kỹ, lời này tôi chỉ nói một lần.” Dương Viêm nhìn vào mắt anh ta, ánh mắt lạnh băng giống hệt lúc anh nhìn tội phạm: “Tôi mặc kệ nguyên nhân là gì, nhưng nếu đã đưa đến chỗ tôi, các anh đừng hòng tơ tưởng tới cô ấy.”

Tiêu Ngũ sửng sốt, trong lòng bỗng dâng lên một cơn nóng giận khó tả: “Dương Viêm, anh đang nói gì thế?”

“Dạo trước không phải anh dẫn cô ấy tới chỗ tôi sao?”

Dương Viêm buông vai anh ta ra, sức mạnh áp đảo kia biến mất, nhưng anh gằn giọng nói từng tiếng vẫn khiến Tiêu Ngũ khó thở: “Nếu không vì quá khứ của cô ấy, anh sẽ vội vã muốn vứt bỏ ‘củ khoai lang phỏng tay’ như vậy sao? Thế nào, hiện tại vụ án được giải quyết rồi, mới nhận ra mình nhặt được báu vật à?”

Tiêu Ngũ vô thức muốn phản bác, nhưng anh ta chỉ run run môi, trong cổ họng như bị vật gì đó chặn lại, không thốt nên nổi chữ nào.

Bởi lẽ Dương Viêm nói đúng.

Ngay từ đầu anh ta đã có thành kiến không thể chối cãi với Diệp Tiểu Nhu, vì quá khứ của cô mà mặc định cô là một cô gái ngỗ nghịch, bốc đồng, lắm tài nhiều tật. Vì vậy sau khi nhận được yêu cầu của Thiệu Lương Vỹ, anh ta mới có thể thở phào nhẹ nhõm, ngựa không dừng vó đưa người qua chỗ Dương Viêm. Anh ta sợ cô gây phiền phức cho mình, sau đó theo dõi sát sao nhất cử nhất động của cô.

Trước đây xem cô như ‘củ khoai lang phỏng tay’ là thật, nhưng hiện tại, anh ta hoàn toàn thay đổi cũng là thật. Trong lòng có cảm giác không nói nên lời, không biết đang hối hận hay không cam lòng, cũng là thật.

Thế nên anh ta không thể phản bác.

...

Khi Diệp Tiểu Nhu rời phòng làm việc của Cục trưởng Châu, trùng hợp Dương Viêm gọi điện thoại tới, cô bắt máy: “Alo, sếp?”

Cô còn chưa kịp phản ứng, Dương Viêm đã bảo: “Xuống lầu, tôi chờ cô trên xe.”

Diệp Tiểu Nhu ồ một tiếng: “Tôi không cần chào Đội trưởng Tiêu sao?”

“Không.”

Nếu anh đã nói thế, Diệp Tiểu Nhu cũng làm theo. Cô cho rằng anh tìm mình có việc gấp, bèn nhanh chân xuống lầu bước thẳng tới xe Dương Viêm. Trên đường chạm mặt Tiêu Ngũ, cô cũng chỉ vội vàng phất phất tay với anh ta.

Dương Viêm đứng trước cửa xe, thấy cô thì mở cửa ghế phụ, Diệp Tiểu Nhu vào xe, anh đóng sầm cửa, rồi im lặng ngồi lên ghế lái.

Tiêu Ngũ vào phòng làm việc của Cục trưởng Châu, ông ấy đang thu dọn trà cụ*.

*Trà cụ: đồ uống trà.

“Cục trưởng Châu, mới uống trà với Tiểu Nhu xong sao?”

Cục trưởng Châu trả lời: “Không uống, cô gái nhỏ mà, không phải chỉ thích trà sữa nước ngọt gì đó thôi à? Qua đây, vừa pha đấy, hời cho thằng nhóc cậu rồi.”

Tiêu Ngũ cầm ly trà uống một ngụm, định lên tiếng, Cục trưởng Châu cười lắc đầu: “Thằng nhóc này, vẫn hấp ta hấp tấp, thế nào? Chuyện này quan trọng với cậu lắm à?”

Tiêu Ngũ xấu hổ gãi đầu: “Tôi chỉ nghĩ, án oan lần trước ảnh hưởng quá lớn đến cô ấy. Một cô gái nhỏ mới đôi mươi mà phải chịu khổ trong tù, uổng phí hơn nửa năm, ra tù rồi còn bị người khác xem thường, thật sự bất công với cô ấy.”

Vài lời này, thật ra vừa rồi anh ta đã giải thích với Dương Viêm.

Anh ta nói Cục trưởng Châu và mình không có ý gì khác, chỉ muốn hỗ trợ và bồi thường cho Diệp Tiểu Nhu. Dù sao thì, hơn nửa năm sống trong tù đối với cuộc đời của Diệp Tiểu Nhu, mặc dù đã xóa tiền án, vẫn không tránh được người ngu ngốc hiểu lầm như anh ta - Tuy biết rõ cô không phạm tội, người khác cũng sẽ nghĩ cô là người từng ngồi tù. Đôi khi tư tưởng của nhiều người là vậy, thà coi quan điểm sai lầm của mình thành sự thật, cũng không sẵn lòng tìm tòi nghiên cứu khuất tất đằng sau.

Nhưng lời Dương Viêm nói đã vả mạnh vào mặt anh ta.

“Đó chỉ là anh nghĩ thôi.” Dương Viêm thản nhiên bảo: “Lần trước khi cô ấy vừa ra tù, sao anh không nghĩ đến việc bồi thường cho cô ấy? Hiện tại lại bắt đầu đánh mã hậu pháo*, chính anh đưa người tới chỗ tôi, hối hận cũng là anh, muốn đền bù cho cô ấy cũng là anh. Tiêu Ngũ, anh quản quá nhiều rồi. Cuộc đời của cô ấy không cần bất luận một ai lên kế hoạch đâu. Anh có thể giao cô ấy cho bên tôi, cũng vì tự bản thân cô ấy lựa chọn, bằng không, anh cho là anh có thể ép buộc cô ấy sao?”

*Mã hậu pháo: thuật ngữ cờ tướng, chỉ sự muộn màng.

“Về sau chuyện của cô ấy, anh nên hạn chế nhúng tay vào đi.” Đây là câu cuối cùng Dương Viêm nói với anh ta hôm nay: “Cô ấy đã bị trói buộc quá lâu, nên trả lại tự do cho cô ấy.”

Cảm giác của Tiêu Ngũ ngay lúc ấy... Chỉ có thể nói là phức tạp chồng chất.

Dương Viêm nói đúng, anh ta hơi hối hận thật, nhưng anh ta rất mơ hồ, thậm chí anh ta còn không biết rốt cuộc mình đang hối hận vì điều gì. Anh ta chỉ cảm thấy áy náy lẫn khó chịu không thể tả, khiến anh ta muốn giúp cô gái kia chút ít, nhưng rồi chẳng biết nên làm gì.

Thấy anh ta bần thần, Cục trưởng Châu huơ tay gọi hồn của anh ta về: “Muốn gì đây? Thằng nhóc cậu, vừa giải quyết được vụ án mà đã bứt rứt cả ngày.”

Tiêu Ngũ trả lời: “Nhờ có nhóm Dương Viêm hỗ trợ vụ án này, mới có thể thuận lợi như vậy.”

Cục trưởng Châu gật đầu, thâm thúy nhìn anh ta: “Nên cậu cũng thấy đấy, với IQ của cô nhóc, cậu nghĩ vụ án nhỏ như vậy mà có thể khiến cô ấy vào tù nửa năm, thế cô ấy rất ngu ngốc sao? Vụ án phức tạp cũng có thể phá, nhưng vụ án nhỏ lại không giúp bản thân thoát được à?”

Tiêu Ngũ sửng sốt.

Thật ra anh ta đã sớm nghĩ tới vấn đề này, nhưng chưa từng suy xét kỹ, vì anh ta thật sự không rõ, tại sao Diệp Tiểu Nhu lại để mình dính vào vụ án đả thương người khác, còn bị kết án.

“Chẳng lẽ, vụ án năm đó còn uẩn khúc khác? Nhưng rốt cuộc điều gì đã khiến cô chấp nhận vào tù?”

Cục trưởng Châu chậm rãi uống ngụm trà, đáp: “Việc này, phải hỏi thầy cậu.”

“Thầy tôi?”

“Vụ án năm đó, chính tay ông ấy xử lý, cậu tìm ông ấy hỏi thì hơn. Tôi không nhiều lời nữa, có một số chi tiết tôi cũng không rõ.” Cục trưởng Châu nói: “Còn chuyện bồi thường, cô nhóc đã tỏ vẻ là mình tự nguyện hết, cô ấy cũng không cần đền bù. Chuyện này đã có người chứng thực từ lúc cô ấy chưa ra tù rồi, nhưng cô ấy nhất quyết không cần, thậm chí lời xin lỗi từ đương sự cũng không nốt, chỉ một mình dọn đồ rời đi.”

Tiêu Ngũ nhíu mày: “Nhưng đây đâu phải quá khứ tốt đẹp gì, cô ấy còn trẻ, đường về sau còn dài, cô ấy cũng còn vô số lựa chọn...”

“Việc này phải để cậu khuyên thôi, tôi không hiểu đám trẻ tuổi mấy đứa.” Cục trưởng Châu lắc đầu, tỏ vẻ bất lực: “À, vụ án Trần Giai Vỹ, chắc hẳn cậu ta sẽ bị đưa vào bệnh viện tâm thần. Tôi nghe kể, cô nhóc kia còn từng ở bệnh viện tâm thần một thời gian, chẳng lẽ cô ấy cũng cố ý để mình bị xem thành bệnh nhân tâm thần sao?” Cục trưởng Châu nghĩ mãi không ra: “Dựa vào IQ lẫn quan niệm sống của cô ấy, sao có thể dính líu tới kẻ điên được, cậu nói đúng không?”

Tiêu Ngũ nhíu mày, trong lòng cũng nảy sinh hoài nghi.

Anh ta nhớ tới lời Dương Viêm nói với mình ban nãy, với năng lực của Diệp Tiểu Nhu, chỉ có tự cô muốn làm, chứ cô sẽ không chịu uy hiếp hay ép buộc của bất cứ ai cả. Thế nên từ đầu tới cuối, tất cả mọi việc họ không nghĩ ra, có lẽ đều do chính cô lựa chọn.

Diệp Tiểu Nhu à Diệp Tiểu Nhu, cuối cùng trên người cô còn bao nhiêu bí mật mà bọn tôi không biết đây? Tôi... rốt cuộc tôi nên giúp cô thế nào đây?

...

“Sếp, đây không phải đường về công ty.” Diệp Tiểu Nhu nhắc nhở.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Vừa rồi đã cô nhận ra sắc mặt Dương Viêm khác thường, người đàn ông này luôn không để lộ vui buồn, nên chuyện có thể khiến anh thể hiện cảm xúc lên mặt, nhất định không phải việc nhỏ.

“Ừ, tôi biết.” Dương Viêm nói.

“Bây giờ chúng ta đi đâu?”

“Cô đoán xem.” Phía trước đèn đỏ, Dương Viêm giẫm phanh xe, một tay nắm vô-lăng, anh nghiêng đầu nhìn Diệp Tiểu Nhu, như bông đùa: “Cô có nghĩ tôi sẽ tìm chợ đen nào rồi bán cô đi không?”

Diệp Tiểu Nhu hít nhẹ một hơi: “Bây giờ vẫn còn chợ đen buôn bán người công khai như vậy sao?”

Dương Viêm quay đầu nhìn về phía trước, không kìm được mà nhếch khóe miệng: “Não của cô khác người thật đấy.”

Người bình thường trả lời câu hỏi này sẽ kiểu như “Anh định bán tôi à”, nhiều cô gái nhỏ còn tranh thủ làm nũng. Ấy mà cô gái này, chuyện cô băn khoăn bây giờ chỉ là chợ đen buôn bán người vẫn tồn tại sao.

Hơn nữa cô không hề nói giỡn, cô rất nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này.

Điều thứ hai cô nghĩ tới là, làm cách nào để hốt trọn ổ chợ đêm kia.

Quả nhiên.

“Nếu có chỗ đó thật, tôi rất muốn tới xem.” Diệp Tiểu Nhu vừa suy nghĩ vừa nói: “Thông thường với mấy hội nhỏ, một mình tôi có thể đánh sáu bảy người. Nếu muốn đi thật, tôi có thể dẫn anh em Giang Thạc và Giang Triều theo, ba người bọn tôi sẽ một lưới bắt hết, rồi trở về nói cảnh sát phát cờ thưởng cho công ty, xem như đã lập công lớn.”

“Cô đã lập công lớn rồi.” Dương Viêm hơi dừng lại, chợt hỏi: “Sao không tính cả tôi, bốn người?”

Diệp Tiểu Nhu ấp úng một chốc, chưa hề trả lời, Dương Viêm cũng biết cô đang nghĩ gì, liếc nhìn cô: “Cô cảm thấy tôi không đủ sức, sẽ ngáng chân ba người?”

“Tất nhiên không phải rồi, tôi nào nghĩ vậy.” Nhưng cô đã tưởng tượng một cảnh thế này, nếu quả thực bốn người họ hợp thành một đội, anh em Giang Triều Giang Thạc chắc sẽ giống hai hiệp sĩ canh chừng bên người ông chủ họ, vậy còn đánh đấm gì nữa.

Dương Viêm nói: “Đồ chơi vô dụng như cờ thưởng thì thôi miễn, cô muốn phần thưởng gì, tôi cho cô.”

“Gì cũng được à?”

“Đương nhiên.” Dương Viêm nói: “Người khác không cho được, tôi cho được.”

Nếu đổi thành người khác nói thế, có lẽ sẽ bị bảo là khoác lác. Nhưng nếu xuất phát từ miệng anh thì không ai không dám tin, vì Diệp Tiểu Nhu đã sớm biết về mức độ hào phóng của anh. Cô không hề nghi ngờ, bất luận cô lên tiếng muốn thứ gì, người đàn ông này sẽ dứt khoát cho cô, chỉ cần anh có.

Nhưng cô suy nghĩ hồi lâu, phát hiện mình thật sự không muốn gì.

Thật ra mong muốn của cô ít lắm, có thể nói là ít đến mức khó tin. Mấy chuyện bình thường như lấp đầy bụng, ngủ ngon một giấc, đối với cô cũng đã rất xa xỉ. Cô chưa từng nghĩ mình còn muốn gì khác, thứ mà phụ nữ thời nay thích, cô cũng không hứng thú.

“Bây giờ chúng ta đi đâu?” Cô hỏi.

“Cô muốn đi đâu?” Dường như anh vẫn chưa biết sẽ dẫn cô đi đâu. Diệp Tiểu Nhu quan sát một lát lâu cũng không biết anh muốn lái xe đến đâu, như đang đi dạo không mục đích.

Diệp Tiểu Nhu nói: “Chợ đen anh vừa nhắc...”

“Không có thật.” Dương Viêm hơi bất đắc dĩ: “Ít nhất không tồn tại ở thành phố C, đừng nghĩ nữa, dù có thật thì với sức của chúng ta, cũng không bắt được trong thời gian ngắn đâu.”

Diệp Tiểu Nhu đăm chiêu gật đầu.

Anh không nói, cô cũng không hỏi, ngồi yên trên ghế phụ ngắm cảnh ngoài cửa.

Tóm lại sẽ không bán cô, nếu thật sự muốn kiếm số tiền đó, anh cũng sẽ không lựa chọn cách ngu ngốc như vậy.

“Thành phố này phát triển nhanh quá...” Nhìn nhà cao tầng và đường phố không ngừng lướt qua, Diệp Tiểu Nhu lẩm bẩm: “Hình như tôi chưa từng quan sát kỹ...”

Kể cả vào giai đoạn tự do nhất, cô cũng chưa từng vô lo vô nghĩ ngồi xuống cẩn thận ngắm nhìn thành phố. Thứ cô thấy, là muôn hình vạn trạng dạng người trong thành phố, và vô số bức tường khép kín.

Dương Viêm bỗng nói: “Chúng ta chơi một trò đi.”

Diệp Tiểu Nhu ừ một tiếng, bình thản hỏi: “Trò gì?”

“Ký ức thành phố.”

“Ồ?”

Dương Viêm giải thích: “Tôi đưa cô tới mười khu phố, hãy ghi nhớ đặc điểm của chúng, sau đó trả lời mười câu hỏi của tôi.”

Đây không phải trò chơi, mà đang đánh đố cô nhỉ? Nhưng “trò chơi” này đã khơi dậy hào hứng trong cô, tim cô đập nhanh hai nhịp, Diệp Tiểu Nhu cười: “Câu hỏi kiểu như trên khu phố này có tổng cộng mấy thùng rác gì đó sao?”

“Có lẽ vậy.”

“Được thôi.” Diệp Tiểu Nhu gật đầu, dừng một chút, tò mò hỏi: “Nếu đáp đúng hết, tôi được thưởng gì không?”

“Hiển nhiên có, đúng một câu, cô sẽ được nhận một phần thưởng.”

Diệp Tiểu Nhu xoa tay ngồi thẳng lưng: “Được, chúng ta bắt đầu đi.”

Mười khu phố trong một thành phố lớn, muốn đi hết cũng không dễ. Bộ não của người bình thường cùng lắm chỉ có thể nhớ kỹ dọc đường có mấy đèn xanh đèn đỏ, giẫm phanh xe mấy lần, hoặc có tổng cộng bao nhiêu cửa hàng tiện lợi quán cà phê gì đó. Nhưng cô biết chắc chắn câu hỏi của Dương Viêm sẽ không đơn giản như thế, hơn nữa nhất định sẽ rất lắt léo. Thậm chí cô còn nghi ngờ, có thể anh sẽ hỏi câu khiến người ta phát điên, ví dụ như ở khu phố này có bao nhiêu đứa trẻ đang tung tăng trên đường.

Nếu đây là một trò chơi thì quả thực là trò chơi thích hợp với cô nhất.

Sau khi băng qua ba đèn xanh đèn đỏ, gặp hai lần kẹt xe cục bộ, họ đã đi hết khu phố đầu tiên, Diệp Tiểu Nhu nhướn mày nhìn Dương Viêm.

Dương Viêm nói: “Đừng nóng vội, đi hết rồi từ từ chơi.”

... Quả nhiên, phần thưởng của đồng chí này không dễ lấy như vậy.

Dù ai có thể nhớ kỹ trên khu phố nào có đặc điểm gì, thì sau khi đi hết hai ba khu phố cũng sẽ rơi vào trạng thái mờ mịt mông lung. Với tốc độ lái xe, bộ não của người thường không thể nhớ kỹ nhiều thông tin rời rạc như thế, trừ phi dùng máy ảnh chụp từng chỗ hoặc dùng bút ghi chép. Nhưng trong trò chơi của họ, không có dụng cụ gì có thể dùng, tất cả chỉ dựa vào đôi mắt làm việc liên tục của cô, và bộ não hoạt động nhanh chóng.

Quả nhiên Dương Viêm đã đi một mạch hết mười khu phố, bao gồm bốn khu phố trong nội thành, bốn phố nhỏ và hai con đường nhỏ dài vài trăm mét.

Đợi tới khi anh dừng xe, Diệp Tiểu Nhu chớp chớp mắt.

“Câu hỏi đầu tiên.” Anh bỗng lên tiếng.

Diệp Tiểu Nhu lập tức nhìn anh, vẻ mặt hơi căng thẳng: “Mời.”

Trong đầu cô đã tưởng tượng ra mười mấy hai mươi câu hỏi gây khó dễ.

Dương Viêm nói: “Trong những con phố qua, nhà hàng nào có thể k1ch thích khẩu vị của cô nhất?”

Diệp Tiểu Nhu sửng sốt.

“Chỉ như vậy?”

“Thường thì câu hỏi đầu tiên sẽ đơn giản nhất.” Dương Viêm nhìn cô, khẽ cười: “Nên câu hỏi đơn giản như thế, cô cũng không trả lời được ư?”

“Ai nói tôi không trả lời được?” Diệp Tiểu Nhu bắt đầu nói theo trí nhớ: “Tính từ khu phố đầu tiên nơi chúng ta bắt đầu, đường bên trái có bốn quán pizza, hai phố ẩm thực, chín quán cà phê, ba tiệm mì kéo tay, mười ba nhà hàng Tây. Nhà đầu tiên bên trái là tiệm mì kéo tay, nhà thứ hai là nhà hàng ẩm thực Nhật Bản, lần lượt kế đó là...”

Cô liệt kê tất cả nhà hàng ở hai bên đường của ba khu phố, rồi cô nhắm mắt, trong đầu hồi tưởng từng khung cảnh lẻ tẻ vụn vặt: “Tôi còn nhớ rõ tên nữa, cửa hàng đầu tiên là Pizza Jamo*, cửa hàng thứ hai là nhà hàng Tây VINO, tầng trên của nhà hàng Tây là một cửa hàng KFC...”

*Pizza Jamo: chuỗi nhà hàng pizza thương hiệu địa phương ở Trung Quốc.

Dương Viêm vẫn mỉm cười ngắm cô, nhưng khi cô chuẩn bị kết thúc, niềm vui trong mắt anh dần mất đi.

“Đủ rồi.” Lúc cô sắp nói xong, anh ngắt lời cô.

Diệp Tiểu Nhu mờ mịt nhìn anh: “Tôi nói sai chỗ nào rồi à?”

Bấy giờ đã gần hoàng hôn.

Xe dừng trên điểm đậu xe ven đường, bao âm thanh xe chạy trên đường bị ngăn cách bên ngoài, trong xe chỉ còn mỗi tiếng hít thở nhẹ của hai người.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Đôi mắt cô vừa bình tĩnh vừa sâu thẳm.

Chính đôi mắt xinh đẹp trong trẻo này, vào thời gian chưa đầy một giờ qua, đã thu nhận mọi thông tin rải rác suốt mười khu phố, rồi vô vàn thông tin ấy được tổng hợp thành dữ liệu và truyền lên não, chúng lập tức được giữ lại trong tầng ý thức khổng lồ của cô. Nếu dựa theo lý thuyết cấp độ ý thức của Tiến sĩ Sigmund Freud*, tiềm thức là một thế giới huyền bí rộng lớn, vậy trong thế giới tiềm thức của cô, chắc chắn sẽ chứa một số lượng lớn biết bao điều kỳ diệu.

*Tiến sĩ Sigmund Freud (1856-1939), người phát minh ra phân tâm học.

Tựa như một cỗ máy có thể lưu trữ dữ liệu hiệu quả, và tiến hành phân tích số liệu tỉ mỉ.

Tuy nhiên, tất cả thông tin này đều cất chứa tình cảm đặc biệt của cô, niềm vui nỗi buồn của cô. Thế nên, mặc dù cô vừa có trí nhớ siêu phàm vừa thông minh tới vậy, nhưng cô vẫn dạt dào cảm xúc, khác hẳn những kẻ thờ ơ như máy móc.

“Không, cô không nói gì sai, đều đúng hết.” Dương Viêm nhìn ánh mắt ngơ ngác của cô, giọng dần trầm xuống: “Tôi sai rồi.”

Diệp Tiểu Nhu nói: “Hả?”

Cô hơi khó hiểu, đến khi thấy anh đưa tay qua, Diệp Tiểu Nhu lập tức cứng người như một bức tượng, trơ mắt nhìn tay anh dừng bên tai mình.

Ngón tay người đàn ông vuốt nhẹ tóc bên tai cô, như thể muốn vén từng sợi tóc đang che gò má cô ra sau tai. Động tác của anh dịu dàng đến nỗi ngay cả không khí cũng không thể nhận ra.

Nhưng trong thoáng chốc ấy.

Lòng phòng bị mạnh mẽ theo bản năng vẫn chiến thắng tất cả, cô nhanh chóng giơ tay lên, dùng sức nắm lấy tay anh.

Dương Viêm không hề bất ngờ trước phản ứng của cô, cứ mặc cô cầm lấy tay mình.

Lần trước ở Cục Cảnh sát, vào thời điểm anh bế cô, đó là khi cô yếu đuối và không có khả năng tự vệ nhất, nên cô không kháng cự. Còn giờ khắc này, lòng phòng bị vô thức của cô đã được phát huy hoàn toàn trong trạng thái bình thường.

Diệp Tiểu Nhu mím chặt môi, thậm chí cô có thể cảm nhận được cơ mặt hai bên gần như căng cứng lại, bởi vì cô đang căng thẳng nghiến răng.

Anh không hề nghi ngờ, nếu không phải anh đang ngồi trước mặt cô, nếu không phải lúc cô đang ngơ ngác nhìn, mà nếu anh bất chợt đánh lén cô từ phía sau, vậy ắt hẳn ngón tay anh sẽ bị cô thô bạo bẻ gãy.

Tại nơi bao quanh bởi bốn bức tường cao, giữa đám tù nhân nữ phạm tội, cô chỉ đành dựa vào cơ thể vốn không mạnh mẽ của mình, cộng thêm ý chí nghị lực, lẫn khả năng phòng bị kiên cường để chống chọi qua từng đợt tấn công bất ngờ. Trong mắt người thường, đấy chỉ là một ngày bình thản, nhưng trong mắt cô, nhất định là sống một ngày bằng một năm.

Tính như vậy, trong thời gian nửa năm ấy, đối với cô sẽ là bao lâu đây?

Cô quá trẻ, cô quá đẹp, ở bất cứ nơi đâu cũng sẽ kéo theo biết bao ánh mắt ghen ghét, và trong ánh mắt này, có lẽ còn ẩn chứa một mong muốn hủy diệt sâu xa hơn.

Nhà tù, là nơi giam giữ bộ mặt tội ác của nhân tính.

Song, cô là điều lương thiện bị vây hãm giữa cái ác.

“Cô vẫn chưa trả lời câu hỏi đầu tiên.”

Như chưa hề có chuyện gì, anh rút lại bàn tay mà cô đã buông ra, nhưng Diệp Tiểu Nhu vẫn không thể phớt lờ dấu vết do đầu ngón tay cô để lại trên bàn tay anh. Cô không có khả năng không dùng lực, cô đã sớm quen với cách bung sức mạnh phòng thủ của mình, dù thấy người trước mắt là anh, cô cũng không tài nào khống chế được bản thân.

Cô biết, từ lâu mình đã đánh mất khả năng thân thiết với người ngoài.

Thế nên, dẫu người đó có lòng tốt, cô cũng sẽ lẳng lặng trốn tránh.

Nhưng khoảnh khắc Dương Viêm rút tay về, tim cô chợt nhói đau như bị đâm một nhát, cảm giác này khiến cô vừa hết sức khó chịu vừa chán nản hụt hẫng.

“... Nhà hàng sushi trên khu phố ban nãy.”

Giọng cô nhỏ xíu.

“Sao cơ?”

“Tôi nói, bây giờ tôi muốn ăn ở nhà hàng sushi vừa đi ngang qua kia.”

“Được, chúng ta sẽ tới đó ngay.”

Diệp Tiểu Nhu đoán anh sẽ đưa mình đến nhà hàng mình muốn ăn, nhưng không ngờ anh sẽ đưa cô tới vào lúc này. Mãi đến khi hai người yên vị trong nhà hàng, Diệp Tiểu Nhu mới không nhịn được mà hỏi: “Vậy còn câu thứ hai? Anh mới hỏi tôi một câu.”

“Gấp gì chứ.” Dương Viêm chậm rãi rót trà đặt trước mặt cô: “Ăn trước đã.”

Diệp Tiểu Nhu nhìn thực đơn tới hoa cả mắt, có phần khó xử.

“Không phải muốn ăn sushi sao?” Dương Viêm hỏi.

Diệp Tiểu Nhu cúi đầu xem thực đơn, mỉm cười: “Nếu tôi nói tôi chưa từng ăn đồ Nhật Bản, anh có tin không?”

Dương Viêm ngẩn người.

“Vì chưa từng ăn nên mới muốn nếm thử. Tôi thừa nhận, câu trả lời đầu tiên của tôi không chính xác hoàn toàn, nhà hàng này không k1ch thích khẩu vị của tôi. Chỉ vì tôi chưa bao giờ nếm thử nên muốn thỏa mãn tò mò thôi.” Diệp Tiểu Nhu ngẩng đầu, đôi mắt vẫn trong veo xinh đẹp: “Nếu tôi gọi tất cả các món trong thực đơn, liệu anh có ném tôi đi không?”

“Cô đoán xem?”

Diệp Tiểu Nhu định đáp lại, Dương Viêm đã nói với nhân viên phục vụ đứng kế bên đang chuẩn bị bát đ ĩa cho họ: “Lên tất cả các món trong thực đơn, ngoại trừ rượu, mang hết lên.”

“Ấy ấy không không, anh ấy giỡn thôi, chúng tôi không ăn nhiều vậy đâu.” Diệp Tiểu Nhu vội tới mức xém đã nói lắp: “Chỉ cần hai món nổi tiếng nhất là được, cảm ơn.”

Nhân viên cười cầm thực đơn đi, Diệp Tiểu Nhu còn bắt gặp mấy phục vụ nữ cách đấy không xa đang nhìn cả hai thì thầm gì đó. Nhưng ánh mắt của họ chỉ hướng về Dương Viêm, vì thế Diệp Tiểu Nhu cũng nhìn anh.

Quả thực, dẫu ở bất cứ đâu, gương mặt điển trai trẻ trung của Dương Viêm cũng đủ để hấp dẫn mọi ánh nhìn của phái nữ, quyến rũ nhất chính là khí chất nam tính độc đáo toát lên từ trong cốt cách của anh.

Từ lần đầu tiên gặp mặt tới bây giờ, Diệp Tiểu Nhu thấy nhiều nhất là cảnh anh ngồi sau bàn làm việc, vẻ mặt anh thản nhiên xa cách, hệt như doanh nhân giấu mặt chỉ đạo toàn cuộc. Hoặc khi ở hiện trường vụ án hay trong Cục Cảnh sát, trông anh trầm tĩnh đầy tập trung, giống một chuyên gia tội phạm giúp cảnh sát truy tìm hung thủ. Chỉ có một lần nhóm nhỏ của công ty tụ tập, anh uống say, ngồi ở cửa nhà hàng, nhìn hơi bướng bỉnh có phần lạnh nhạt.

Dáng điệu nào cũng là anh, mặt nào cũng thực sự là anh.

Con người có nhiều mặt, đối diện với từng người khác nhau thì sẽ bộc lộ tính cách và cảm xúc riêng biệt, thông thường bộ mặt chân thật nhất sẽ được thể hiện trong các mối quan hệ thân thiết.

Nói vậy, có phải cô đã chứng kiến một mặt không ai biết của Dương Viêm không?

Diệp Tiểu Nhu trầm tư cầm điện thoại gửi một tin nhắn vào nhóm biệt đội tin đồn của công ty: Mọi người, có ai từng thấy bộ dạng say khướt của sếp chưa?

Lão Mã: Chếnh choáng thì từng thấy, say khướt thì chưa. Sếp thuộc kiểu người dù uống say cũng có thể giữ vững lý trí, nói chính xác, cậu ấy biết tửu lượng của mình thế nào.

Giang Thạc: Sếp không có khả năng uống say.

Giang Triều: Sếp không có khả năng uống say khướt, tới tám mươi tuổi cũng không thể.

Diêm Tiêu Tiêu: Tiểu Nhu, em hỏi điều này làm chi? Em muốn chuốc rượu sếp rồi làm chuyện xấu gì sao?

Lâm Linh: Tôi cảm thấy suy nghĩ này hơi nguy hiểm.

Lão Mã: Rất nguy hiểm, quá nguy hiểm.

Giang Thạc:... Cô không dám làm vậy đâu nhỉ.

Giang Triều: Mặc dù suy nghĩ này nguy hiểm thật, nhưng tôi ủng hộ cô, tôi có thể cung cấp rượu mạnh nhất cho cô!

Giang Thạc: Lính Diệp, cô tính làm gì sếp? Tôi khuyên cô tốt nhất nên hiểu rõ...

Diệp Tiểu Nhu: Cảm ơn, tôi không nghĩ gì khác, tôi vẫn muốn sống tốt.

Khi Diệp Tiểu Nhu đang đọc tin nhắn hỗn loạn trong nhóm chat, Dương Viêm ngồi đối diện chợt hỏi: “Hôm nay có chủ đề gì mà không thể bàn trong nhóm công việc à?”