Người Khác Là Vực Sâu

Chương 31: C31 Chương 31

Bạn sẽ mãi mãi không bao giờ quên được lần đầu tiên của mình.

Lời này xuất phát từ miệng Jeffrey Lionel Dahmer, “Quái vật Milwaukee”, một tên quái vật ăn thịt người liên hoàn ở vùng bờ biển phía Đông nước M từ năm 1978 đến năm 1991.

Năm 1978, hắn dụ một người tên Steve vào nơi ở của mình rồi giết đối phương, hắn chặt xác nạn nhân chôn trong rừng rậm không người. Kế đó, hắn tiếp tục sát hại 12 người, cách thức giết người và phi tang xác của hắn rất tàn ác, đây cũng là nguồn gốc biệt danh “Quái vật Milwaukee” của hắn.

Tên tội phạm giết người hàng loạt này bị bắt vào ngày 22 tháng 7 năm 1991. Trong quá trình xác định danh tính nạn nhân, hắn không hề nhớ rốt cuộc mình đã bắt đầu giết người từ lúc nào, thậm chí không nhớ rõ ngoại hình của những nạn nhân. Thế nhưng, trong vô số ảnh chụp nạn nhân, chỉ cần nhìn lướt qua hắn đã chính xác chỉ ra nạn nhân đầu tiên Steven Mark Hicks. Và câu trên, là do hắn đã nói với cảnh sát sau khi chỉ ra Hicks.

Đối với Thẩm Trạch, người hắn khó quên nhất chắc chắn là người hắn thân thiết nhất, yêu nhất, cũng hận nhất, em gái hắn.

Người hắn vĩnh viễn không tài nào quên nổi.

Dù sau đó hắn đã giết thêm bao nhiêu người, dù nạn nhân tiếp theo phù hợp với khẩu vị của hắn thế nào, thì người hắn khó quên nhất vẫn luôn luôn là nạn nhân đầu tiên của hắn, người em gái mà hắn yêu điên cuồng rồi lại hận điên cuồng.

Thế nên vào khoảnh khắc Diệp Tiểu Nhu thấy hắn, cô đã bắt đầu hình dung diện mạo của cô gái kia trong đầu, cộng thêm đặc điểm khuôn mặt Lâm Y Y, từ đó vẽ ra một cô gái.

Đây là con át chủ bài cô dùng để đối phó Thẩm Trạch.

Đây cũng là lý do tại sao Dương Viêm kiên quyết muốn cô vào phòng thẩm vấn. Bởi vì chỉ mỗi cô, mới có thể khơi gợi d*c vọng và nỗi sợ chôn ở nơi sâu nhất trong tiềm thức của Thẩm Trạch.

Bên phía mấy đồng chí cảnh sát dự thính* đều không thốt nên lời. Đối với họ, những điều mà Diệp Tiểu Nhu nghĩ đến là những việc họ tuyệt đối không thể nghĩ tới. Điều này hoàn toàn vượt qua kinh nghiệm làm cảnh sát nhiều năm của bọn họ.

*Dự thính: nghe nhưng không phát biểu.

Xem chừng Tâm lý học Tội phạm vẫn có giá trị tham khảo nhất định với việc phá án, có thể khiến tội phạm khó nhằn như Thẩm Trạch khai ra hành vi phạm tội trong thời gian ngắn như vậy, thật sự đã tiết kiệm rất nhiều thời gian cho họ.

Hắn không ngần ngại đánh lừa cảnh sát, cứ cách vài ngày sẽ tiết lộ một vụ án, rồi chỉ thẳng tên Dương Viêm đòi gặp, đùa giỡn xoay họ như chong chóng. Có thể thấy, từ đầu tới cuối hắn luôn hưởng thụ cảm giác bị giám sát này. Hắn không hề hối hận về những chuyện mình đã làm, nhưng tình cảm của hắn dành cho em gái hắn không chỉ gói gọn trong ghen tị và hận thù, đây là nhược điểm lớn nhất của hắn, cũng là nhược điểm duy nhất.

Sự thật chứng minh, cô đã cược đúng.

Thẩm Trạch nhanh chóng thú nhận toàn bộ sự thật phạm tội, trong tám năm qua, hắn đã sát hại tổng cộng tám người. Trong đó có một số vụ dính dáng tới nhiều án chưa được giải quyết từ vài năm trước, còn có hai trường hợp, là gái bán dâm không có danh tính.

Dương Viêm và Diệp Tiểu Nhu ở lại Cục Cảnh sát đến giữa trưa, nhưng khi Tiêu Ngũ cho họ xem tờ giấy kia, hai người đều nhíu mày.

“Không có người chúng ta muốn tìm.”

“Đúng, không có Dương Tuyết Phi, hắn bảo hắn chỉ lấy việc này để dụ bên anh tới gặp hắn, thật ra hắn không biết chuyện Dương Tuyết Phi.” Tiêu Ngũ nói đầy ẩn ý: “Trên thực tế, từ đầu đến cuối bọn tôi vẫn không lần ra người tên Dương Tuyết Phi này. Tất cả những người cùng tên tra được trước mắt, không ai trong số họ tương đồng với người bạn gái mà Trần Giai Vỹ đề cập, nhưng...”

“Nhưng?”


“Nhưng quả thực bọn tôi đã nhận được báo án phụ nữ trẻ tuổi mất tích, vào hai ngày sau khi Thẩm Trạch bị bắt, lúc ấy vì chưa qua bốn mươi tám giờ nên chưa lập án. Hiện tại đã qua bốn mươi tám giờ, mà Thẩm Trạch đã bị bắt vào đây, nếu thật sự có phụ nữ mất tích, hai người cảm thấy nghi phạm là ai?”

Dương Viêm và Diệp Tiểu Nhu nhìn nhau.

Tiêu Ngũ nói: “Chắc phải cần tới gặp Trần Giai Vỹ rồi.”

Đến tối bọn họ mới rời khỏi Cục Cảnh sát.

Vốn dĩ Tiêu Ngũ muốn mời họ ăn cơm, dù sao vụ án của Thẩm Trạch được phá, hai người họ có công lớn nhất, nhưng Dương Viêm và Diệp Tiểu Nhu đều bày tỏ không cần khách sáo.

Dương Viêm nói thế này: “Tôi không quen đồ ăn trong căn tin của mọi người, anh vẫn nên tự đãi bản thân mình đi.”

Diệp Tiểu Nhu bảo: “Mặc dù tôi không kén ăn... Nhưng tôi có bóng ma tâm lý với Cục Cảnh sát, ở trong này tôi ăn không ngon, hay thôi vậy.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Tiêu Ngũ lên tiếng: “Đợi chút.”

Anh ta gọi Diệp Tiểu Nhu, nhìn lướt qua Dương Viêm: “Ông chủ Dương này, tôi có thể mượn Tiểu Nhu nói hai câu không?”

Rõ ràng chính anh ta đã nhặt Diệp Tiểu Nhu từ công trường rồi đưa đến công ty Dương Viêm. Nhưng lúc hỏi Dương Viêm mình muốn nói chuyện riêng với Diệp Tiểu Nhu, Tiêu Ngũ cứ cảm thấy chột dạ dè dặt, cứ như mình đoạt người của anh.

Diệp Tiểu Nhu nhìn Dương Viêm, Dương Viêm không tỏ thái độ gì, chỉ hơi gật đầu: “Cô đi đi, tôi chờ cô trong xe.”

Thấy Dương Viêm đi rồi, không hiểu sao Tiêu Ngũ lại thở phào nhẹ nhõm.

“Anh muốn nói với tôi chuyện gì?”

“Cũng không gì, chỉ muốn hỏi cô, ở chỗ Dương Viêm thấy thế nào, quen chưa?”

Diệp Tiểu Nhu trả lời: “Quen hay không quen, anh nên nhìn ra rồi chứ, anh là cảnh sát đấy, tí năng lực quan sát ấy cũng không có sao?”

Tiêu Ngũ đã quen bị cô oán giận, anh ta không hề mất hứng, trái lại còn cảm giác càng nhìn cô gái trước mặt càng thấy thuận mắt.

Chủ yếu vì hôm nay cô đã lập công lớn.

Tiêu Ngũ cẩn thận quan sát cô một lượt, nói: “Tóc cô dài hơn nhiều rồi, trên mặt cũng hồng hào hơn hẳn lúc tôi mới gặp cô.”


Diệp Tiểu Nhu bèn dang rộng hai tay xoay một vòng theo ánh mắt của anh ta, muốn để anh ta quan sát hết một lần.

Tiêu Ngũ nén cười, vẫn duy trì biểu cảm nghiêm túc bảo: “Thầy tôi quan tâm cô lắm. Tuy tôi không biết tại sao, nhưng tôi có thể cảm nhận được ông ấy rất để ý đến việc cô có sống tốt không.”

“Vậy anh có thể báo chú ấy, tôi sống rất tốt.”

“Mai mốt tôi sẽ tranh thủ ghé thăm ông ấy, cô... muốn đi cùng không?”

Diệp Tiểu Nhu im lặng một lúc, đáp: “Nếu chúng ta đều rảnh thì có thể.”

Tiêu Ngũ gật đầu: “Khi nào tôi đi sẽ nói cho cô.”

Diệp Tiểu Nhu thấy anh ta nhìn mình chăm chú, hỏi: “Chưa xem đủ à? Muốn tôi xoay tiếp một vòng không?”

“Không phải, tôi chỉ muốn nói...” Tiêu Ngũ trịnh trọng bảo: “Cảm ơn cô, Diệp Tiểu Nhu, cảm ơn cô đã giúp bọn tôi phá vụ án này.”

“Đừng khách sáo, đây cũng xem như công việc của tôi.”

“Vậy cô... ở đó có vui vẻ không?”

Diệp Tiểu Nhu mỉm cười hỏi lại anh ta: “Anh còn nhớ anh nhặt được tôi từ nơi nào không?”

Tiêu Ngũ sửng sốt.

Đúng vậy, dù ở đâu cũng tốt hơn chỗ trước kia cô ở. Vào giờ khắc này, nhìn cô gái tỏa sáng trước mắt, anh ta bỗng hiểu được đôi chút về lý do vì sao thầy anh ta muốn anh ta dốc hết sức giúp đỡ cô gái này, cô thật sự cần một nơi thích hợp thuộc về cô. Dẫu không biết để cô ở chỗ Dương Viêm là đúng hay sai, nhưng thấy nụ cười trên mặt cô, Tiêu Ngũ nghĩ, có lẽ mình làm đúng rồi.

Dõi theo Diệp Tiểu Nhu rời đi, Tiêu Ngũ vừa quay đầu đã thấy Vương Tranh và một nữ đồng nghiệp đang dán lên tường thò đầu ra nhìn trộm mình.

Tiêu Ngũ hít sâu một hơi: “Vương Tranh, Diêu Vũ! Hai người ăn no rửng mỡ quá rồi đúng không?”

“Báo cáo đại ca, bọn tôi chưa ăn gì hết, không phải anh muốn mời ông chủ Dương và Tiểu Nhu ăn cơm sao? Bọn tôi có thể ăn ké không?”

Thật sự không biết chừng mực mà, Tiêu Ngũ chỉ muốn đá cậu ta một cú: “Cút đi làm việc cho tôi!”

Vương Tranh chưa từ bỏ ý định, bèn ôm mông tiến tới gần, tò mò ngốc nghếch hỏi anh ta: “Đại ca, anh thích Tiểu Nhu à?”


“Cậu nói bừa gì thế?”

“Đừng ngại, anh không biết Tiểu Nhu đã nổi tiếng trong đội chúng ta rồi sao? Lúc cô ấy vừa bước vào, trời đất ơi, cảm giác đó quả thực còn chói mắt hơn cả minh tinh nữa.” Vương Tranh cảm thán kể: “Đẹp quá chừng, tôi cũng không dám tin cô ấy chính là Diệp Tiểu Nhu chúng ta nhặt được ở công trường lúc trước. Bây giờ mới bao lâu, cô ấy thay đổi nhiều vậy, anh không biết đâu, nhiều người hỏi tôi về cô ấy lắm.”

“Cậu không lắm lời với người khác đó chứ?”

“Yên tâm, đại ca, anh còn không tin cái miệng này của tôi ư? Còn nữa, tôi cũng không thể nghe nổi người khác bàn tán về Tiểu Nhu sau lưng cô ấy. Tất nhiên, khen ngợi cô ấy trước mặt tôi thì được, cô gái thông minh xinh đẹp như thế, ai mà không thích cơ chứ.”

Tiêu Ngũ nhếch miệng.

Phải, cô xinh đẹp, thông minh, nhưng cô gái thông minh xinh đẹp này lại có lai lịch phức tạp khiến người khác khó lòng tưởng tượng được. Nếu người nào không biết về cô, mới có thể hiểu lầm cô nhiều như anh ta trước đây.

Tiêu Ngũ nhận ra, Dương Viêm cực kỳ bảo vệ cô, anh một mực che chở cô.

Nhưng... hai người kia sẽ không có khả năng đâu nhỉ?

Theo tính cách Dương Viêm, trước giờ anh ta chưa bao giờ nghĩ anh có thể thích người nào, anh ta quen biết anh nhiều năm, cũng chưa từng thấy anh rung động với ai.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Được rồi, điều tra vụ án trước đi, vụ án của Thẩm Trạch vẫn còn nhiều việc phải làm lắm.”

Khi họ trở về thì đã đến đêm, nhưng đèn trong công ty vẫn mở.

Diệp Tiểu Nhu nhìn tòa nhà nhỏ dưới ánh đèn, sực nhớ ra, cô kể: “À, đêm qua lúc chúng ta trở về, tôi thấy một người đứng trước cửa, khi ấy đã khuya, có lẽ tầm mười một rưỡi, ai mà tới muộn như vậy nhỉ?”

“Nên cô mới đưa tôi đến chỗ cô vì thấy có người à?”

“Ừ.” Diệp Tiểu Nhu gật đầu: “Lúc đó anh chưa tỉnh, đưa anh vào công ty, nhỡ đâu gặp phải người xấu thì sao?”

Dương Viêm giẫm phanh xe, đỗ xe dưới tàng cây.

Tắt đèn xe, trong xe chìm vào bóng tối.

“Chẳng phải đã có cô sao?” Một tay Dương Viêm vẫn cầm vô lăng, anh cũng không quay đầu nhìn cô: “Mặc kệ có phải người xấu không, luôn lao về phía trước, đây không phải thói quen từ trước tới nay của cô à?”

Diệp Tiểu Nhu hơi ngây ra.

Đây xem như... đang khen cô, hay phê bình cô vậy?

Diệp Tiểu Nhu cẩn thận quan sát sắc mặt Dương Viêm.

Nếu đổi thành người khác, dù không mở miệng cô cũng có thể đoán ra tâm trạng người đó tốt hay xấu. Nhưng Dương Viêm là một người không hề thể hiện vui giận, bình thường anh luôn giấu kín cảm xúc, hiếm ít khi biểu lộ trên mặt. Bản thân anh cũng là một người thông thạo Tâm lý học Biểu cảm, anh sẽ không để người khác dễ dàng thăm dò cảm xúc thực sự bên trong mình.


Thế nên, mấy lời này của anh có ý gì nhỉ?

Chỉ trôi qua vài chục giây, trong đầu Diệp Tiểu Nhu đã suy tính tới vô số khả năng, thậm chí cô còn băn khoăn xem hôm nay mình có làm sai chỗ nào không... Có lẽ trong chuyện Thẩm Trạch, cô đã tự cho là đúng, làm xáo trộn kế hoạch ban đầu của anh?

Nhưng cô nhớ đến việc anh để cô vào theo, chính vì muốn lợi dụng thân phận cô gái trẻ của cô để k1ch thích tâm trạng của Thẩm Trạch, chí ít kết quả vẫn tốt.

Sếp là thượng đế, Diệp Tiểu Nhu tự nhủ, cô thành thật lên tiếng: “Xin lỗi, tôi sai rồi.”

“Cô sai rồi.” Dương Viêm cúi đầu lặp lại, giọng anh nghe không rõ đang vui hay giận: “Cô sai chỗ nào?”

Diệp Tiểu Nhu cân nhắc một chút, nói: “Hình như tôi cũng không biết?”

Trong bầu không khí im lặng, cô nghe thấy Dương Viêm hít vào một hơi.

Xong rồi, hô hấp nặng hơn, đây là điềm báo chuẩn bị tức giận.

Cô đang cảm thấy khắp người căng thẳng, Dương Viêm chợt nâng tay nắm vô lăng lên.

Diệp Tiểu Nhu lập tức giơ tay lên theo phản xạ có điều kiện, vào tư thế phòng thủ, Dương Viêm nhìn cô che một tay trước mặt, anh ngây người vài giây rồi nhíu mày: “Cô cho rằng tôi muốn đánh cô?”

Nếu vừa rồi anh chưa tức giận thật, thì vào giờ khắc này, quả thực Dương Viêm đã suýt bị tư thế phòng thủ của cô chọc giận tới bật cười.

Diệp Tiểu Nhu cũng ngây ngẩn trước tư thế phòng thủ trong vô thức của mình, cô vội vàng buông tay: “Không có, tôi...”

“Diệp Tiểu Nhu, cô thực sự nghĩ tôi muốn đánh cô?”

Lặp lại, đè thấp giọng lặp lại... Cô toang thật rồi.

Nhưng cô không thể nói dối, trước mặt người này, dù nói dối giỏi thế nào thì cũng chỉ như một tấm màng nhựa mỏng, vừa đâm sẽ thủng ngay.

Diệp Tiểu Nhu đáp: “Tôi không cố ý, tôi chỉ phản xạ có điều kiện, như lần đầu tiên gặp anh...”

Cô thật sự không biết nên nói năng sao đây, tại sao trước mặt người đàn ông này, IQ của cô cứ biến thành số âm vậy? Sau khi bối rối, cuối cùng Diệp Tiểu Nhu cũng ép mình bình tĩnh lại, tỏ vẻ chân thành giải thích: “Tôi sai rồi, anh chưa từng muốn đánh tôi, cũng tại lòng phòng bị của tôi quá mạnh. Sếp, tôi không cố ý, trong mắt tôi anh vẫn là một người dùng trí tuệ chinh phục người khác, tuyệt đối không phải kẻ ngốc chỉ biết dùng vũ lực để giải quyết vấn đề.”

Không sai, cô mới là kẻ ngốc hễ động chạm một chút thì sẽ dùng vũ lực giải quyết vấn đề.

Nếu tất cả vấn đề trên đời này đều có thể giải quyết bằng tư duy và trí tuệ, vậy đã không cần đến cảnh sát chống bạo động và cảnh sát vũ trang.

Dương Viêm nhìn cô một lát, dời tầm mắt, đưa tay mở dây an toàn trên người ra.

… Hóa ra anh chỉ muốn tháo dây an toàn.

Ngay sau đó anh nới lỏng nút áo trên cùng của áo sơ mi, dường như muốn thả lỏng người. Anh thở phào, trút ra hơi thở bị đè nén vừa rồi, khi nói tiếp, giọng điệu của anh đã trở về với vẻ lý trí và ôn hòa như thường lệ: “Không, cô cũng không sai chỗ nào, là tôi quá nóng vội.”