Mộ Khánh Dương đi đến nơi cưỡi ngựa thì gặp mọi người anh bước đến chào hỏi, Từ Phương Hiểu nhìn thấy liền đứng dậy ánh mắt bất ngờ, vui vẻ:
"Anh cũng ở đây nữa sao? Thật là trùng hợp đó."
Mộ Khánh Dương cũng rất bất ngờ khi nhìn thấy cô, anh mỉm cười nhẹ nhàng nhìn cô đáp lại:"Chúng ta thật có duyên đó."
"Cô quen Mộ tổng sao?" Âu Hoằng Phong nhướng mày ngạc nhiên hỏi Từ Phương Hiểu, anh rất bất ngờ khi cô lại quen biết với Mộ Khánh Dương.
Từ Phương Hiểu nghe từ miệng anh phát ra hai chữ Mộ tổng thì mắt mở to, tưởng mình nghe nhầm vội vàng hỏi lại:
"Thiếu gia! Anh mới gọi người này là Mộ tổng sao? Đây không phải là nhân viên trong tập đoàn của anh hả?"
"Mộ tổng là người tài giỏi, là chủ tịch của tập đoàn Mộ thị làm sao mà có thể là nhân viên của tôi được chứ? Mộ tổng là đối tác của tôi." Âu Hoằng Phong cau mày đáp.
Từ Phương Hiểu vẻ mặt vặn vẹo khó coi, Lục Dĩ Tường nhìn xung quanh rồi hỏi Mộ Khánh Dương:
"Anh đi cưỡi ngựa chỉ có một mình thôi sao?"
Bạch Nhã Băng cười nhẹ nhìn Mộ Khánh Dương rồi nói với Lục Dĩ Tường:
"Chưa chắc gì Mộ tổng đến đây cưỡi ngựa không chừng anh ấy đến đây là để kiểm tra trường đua của mình thôi."
"Trường đua của mình? Mộ tổng là chủ nhân của nơi này sao?" Lục Dĩ Tường ngạc nhiên, sững sốt hỏi.
"Đúng vậy! Khánh Dương chính là chủ của nơi này." Bạch Nhã Băng gật đầu đáp.
Lục Dĩ Tường nghe Bạch Nhã Băng gọi thẳng tên Mộ Khánh Dương anh nheo mắt gằng giọng hỏi cô:
"Khánh Dương? Em gọi thân mật như vậy sao? Em và Mộ tổng có quen nhau sao?"
Bạch Nhã Băng thản nhiên đáp:"Tất nhiên là có quen biết rồi quen thân là đằng khác không chỉ có em mà còn có Quyên Quyên và Clara nữa."
Tất cả các anh đều đồng loạt nhìn các cô với ánh mắt kinh ngạc, Mộ Khánh Dương không để ý đến chuyện giữa bọn họ mà từ lúc anh thấy Từ Phương Hiểu cũng ở đấy anh luôn chú ý đến cô:
"Thật sự không ngờ thiếu gia của cô lại là Âu tổng, mọi chuyện quá trùng hợp xem ra tôi và cô có duyên lắm đó."
Từ Phương Hiểu cười cười với Mộ Khánh Dương, Bạch Nhã Băng gương mặt có chút lạnh cất giọng:
"Khánh Dương! Em có chuyện muốn hỏi anh chúng ta qua bên kia nói chuyện đi."
Mộ Khánh Dương gật đầu cùng Bạch Nhã Băng đi sang bên kia nói chuyện, ở đây Âu Hoằng Phong quăng khăn lạnh vào mặt của Từ Phương Hiểu:"Lau đi!"
"Cảm ơn thiếu gia!" Từ Phương Hiểu nhận lấy khăn lạnh không quên cảm ơn anh.
Bên kia, Mộ Khánh Dương cất lời trước:
"Có phải em muốn hỏi chuyện liên quan đến Từ Phương Hiểu không?"
Bạch Nhã Băng gật đầu:"Thật sự Từ Phương Hiểu rất giống Tiểu Lam khi vừa mới nhìn thấy em cứ tưởng đó là Tiểu Lam."
"Anh cũng giống như em khi nhìn thấy anh cứ tưởng là Tiểu Lam nhưng rồi anh biết cô ấy không phải là Tiểu Lam."
Bên kia, Âu Hoằng Phong đứng dậy cất giọng lạnh lùng với Từ Phương Hiểu:
"Đi về thôi."
Từ Phương Hiểu đứng dậy, chớp chớp mắt hỏi anh:
"Thiếu gia! Chẳng phải lát nữa anh sẽ đi chơi bóng rổ nữa sao?"
Âu Hoằng Phong quay người lại nhìn cô:
"Không còn hứng chơi nữa. Đừng có hỏi nhiều nữa bây giờ cô có đi về không hay là muốn đi bộ về."
Từ Phương Hiểu nghe anh nói thế liền vẫy tay chào mọi người rồi bước nhanh theo phía sau của anh.