Ở phòng y tế, Từ Phương Hiểu được Hoa Châu Châu thoa thuốc trong đầu cô bỗng hiện lên một sự thắc mắc, tò mò bèn hỏi Hoa Châu Châu:
"Châu Châu! Cái người mà lúc nãy chơi bóng trúng vào mặt tớ là ai vậy? Sao tớ thấy anh ta có vẻ nổi tiếng."
"Cậu mới đến nên không biết người lúc nãy chính là Tạ Thiên Trình là hot boy của trường mình đó anh ấy sinh viên năm hai của khoa y đó được rất nhiều cô gái trong trường yêu thích nếu như đắc tội với Tạ Thiên Trình thì xem như đắc tội với tất cả cô gái trong trường này." Hoa Châu Châu nói cho cô biết.
Từ Phương Hiểu khẽ gật gù, Hoa Châu Châu cau môi mỉm cười nhìn cô hỏi nhỏ:
"Phương Hiểu! Đừng bảo với tớ là cậu đã thích anh ấy rồi nha?!"
"Làm gì có chứ? Tớ chỉ mới có gặp anh ta một lần làm sao có thể thích được chứ?" Từ Phương Hiểu lắc đầu phủ nhận cô làm sao có thể thích một người chỉ mới vừa gặp mặt đúng một lần.
"Cậu đừng ngại cứ nói thật đi tớ gặp chuyện này nhiều rồi có rất nhiều cô gái khi mới vừa gặp anh ấy đã yêu rồi yêu từ cái nhìn đầu tiên ấy cho nên cậu không cần phải ngại mà phủ nhận chuyện này đâu."
"Ây da~ Tớ đã nói là không phải tớ không thích anh ta thật sự là không thích trong lòng tớ đã có người khác rồi, tớ đã có người mình thích rồi." Cô cố gắng giải thích cho Hoa Châu Châu hiểu.
"Cậu đã có người trong lòng rồi? Ai vậy? Người đó như thế nào? Cậu có hình không cho tớ xem thử đi." Hoa Châu Châu phấn khích, hóng hớt chuyện của cô.
Từ Phương Hiểu lấy điện thoại ra đưa hình cho Hoa Châu Châu xem, tấm ảnh đó là khi cô cùng anh đi Hàn Quốc cô đã lén chụp lại lúc hai người ở chợ đêm, vừa nhìn thấy ảnh trong điện thoại Hoa Châu Châu tròn mắt, tấm tắc khen:
"Trời ơi ! Đẹp trai thật đó còn đẹp trai hơn cả Tạ Thiên Trình bảo sao cậu lại không bị mê hoặc bởi sắc đẹp của anh ấy. Phương Hiểu! Người trong lòng cậu có biết là cậu thích anh ấy không?"
Từ Phương Hiểu đầu hơi gục xuống khẽ gật gật đầu:"Có lẽ là biết."
"Vậy người đó phản ứng như thế nào? Có thích cậu không?"
"Anh ấy thích tớ cũng đã nói rõ lòng mình cho tớ biết hơn nữa cái điện thoại này cũng là do anh ấy mua tặng cho tớ."
"Cậu nói như vậy thì rõ ràng là hai người có ý với nhau mà? Sao vẫn chưa ở bên nhau nữa?"
"Là do thân phận của tớ, anh ấy là thiếu gia còn tớ chỉ là người hầu thôi tớ và anh ấy có sự khác biệt quá lớn." Cô có chút buồn trả lời.
"Thì ra là vậy! Phương Hiểu! Cậu đừng có tự ti chỉ cần hai người có tình cảm với nhau thì thân phận có là gì chứ? Nếu như người đó đã không màng thân phận người hầu của cậu thì cậu có gì mà phải lo sợ chứ?"
"Ừm! Tớ hiểu rồi!" Cô mỉm cười gật đầu thật mạnh, cảm thấy những lời Hoa Châu Châu nói rất đúng.
Hoa Châu Châu cùng cô rời khỏi phòng y tế vừa đi hai người vừa trò chuyện, Hoa Châu Châu bắt đầu tò mò về người trong lòng của cô:
"Phương Hiểu! Người trong lòng của cậu có thân thế như thế nào? Tính cách ra sao? Và lần đầu hai người gặp nhau là như thế nào?"
Từ Phương Hiểu không ngại nói cho Hoa Châu Châu biết, cô khẽ bật cười khi nhớ lại lần đầu anh và cô gặp nhau:
"Anh ấy là Âu Hoằng Phong chủ tịch tập đoàn Âu thị anh ấy là một người thích hành hạ người khác nhưng anh ấy rất tốt, lần đầu tớ gặp anh ấy tớ còn nghĩ anh ấy là trộm mà đánh tới tấp đến khi biết thì anh ấy bắt đầu trả thù tớ, hành hạ tớ đến bệnh luôn."
Tập đoàn Âu thị
Hắc xì! Hắc xì! Âu Hoằng Phong hắc xì liên tục A Bân đứng bên cạnh thấy thế liền lên tiếng hỏi anh:
"Chủ tịch! Anh bị cảm sao? Có cần tôi đi mua thuốc cảm cho anh không?"
"Không cần đâu! Tôi không sao!" Âu Hoằng Phong lắc lắc đầu kí hồ sơ xong thì đưa cho A Bân, A Bân cầm lấy rồi rời khỏi phòng.
Hắc xì! Anh lại hắc xì một cái, anh xoa xoa cái mũi nói thầm:
"Không lẽ mình bị cảm thật sao?"