Trong phòng VIP, Lục Dĩ Tường mày hơi cau lại dáng vẻ có chút giận dỗi với Bạch Nhã Băng, anh nói với mọi người:
"Dạo này Tiểu Băng lúc nào cũng Phương Hiểu Phương Hiểu không để tâm đến tôi như lúc trước nữa tôi hỏi cô ấy là có chuyện gì cô ấy cũng không nói cho tôi biết."
Dạ Thành Đông đầu gật gật lên tiếng:"Đúng đó! Quyên Quyên nhà tôi cũng vậy cũng giấu tôi chuyện gì đó nói chung Quyên Quyên, Nhã Băng cùng Clara và Phương Hiểu đều có chuyện giấu chúng ta không muốn chúng ta biết."
Phương Thần nhìn ra cánh cửa rồi cất giọng:"Sao giờ này Hoằng Phong vẫn chưa đến nữa bình thường cậu ấy đâu có trễ đến như vậy?"
"Nếu cậu ấy không đến thì chỉ có khả năng lớn là đi tìm Phương Hiểu rồi ngoại trừ chúng ta thì Hoằng Phong chỉ có Phương Hiểu thôi." Tần Đình Danh cười lên tiếng rồi uống một ngụm rượu.
Ở một khách sạn sang trọng, Dương Mộc Đồng đưa Âu Hoằng Phong vào phòng đặt anh nằm xuống cởi áo anh ra rồi lấy điện thoại chụp hình lại, Dương Mộc Đồng từ từ cởi hết đồ của Âu Hoằng Phong rồi tự cởi quần áo của mình ra sau đó nằm lên giường đắp chăn ôm anh ngủ, môi vẫn không ngừng nở nụ cười đắc ý, gian xảo, quỷ quyệt.
Sáng hôm sau, Từ Phương Hiểu vừa mới thức dậy thay đồ xong liền nhận được một tin nhắn trong tin nhắn ấy có địa chỉ khách sạn và số phòng bảo cô hãy đến đó nhanh chóng.
Từ Phương Hiểu cau mày nhìn địa chỉ khách sạn đó chẳng phải là khách sạn của gia đình cô sao? Đột nhiên nhận được tin nhắn như thế cô không thể nào không đề phòng. Từ Phương Hiểu bước xuống lầu nói với Lữ Vũ Ni, Mộ Tần, Mộ Khánh Dương:
"Ba! Mẹ! Anh hai! Con đi ra ngoài một lát mọi người yên tâm có sẽ dẫn theo chị Huệ Di cùng những vệ sĩ khác."
Vệ sĩ lái xe đưa Từ Phương Hiểu đi đến khách sạn, cô quay người nói với Đỗ Huệ Di:
"Chị Huệ Di! Lúc nãy em mới vừa nhận được tin nhắn từ số lạ bảo em hãy nhanh chóng đến khách sạn có khi nào người nhắn cho em là Brian nói cho em biết Châu Châu đang ở đấy không? Hoặc là ở đấy có tin tức gì của Châu Châu?"
"Chị nghĩ là không Brian muốn nói cho em biết thì đâu cần phải nhắn tin cho em bằng số lạ nhắn như thế lỡ như em không đến thì sao? Với lại đó là khách sạn của Mộ gia Dương Nguyên Khánh không ngu ngốc đến nỗi như vậy đâu." Đỗ Huệ Di cau mày trả lời Từ Phương Hiểu.
Đến khách sạn, Từ Phương Hiểu cùng Đỗ Huệ Di và những vệ sĩ khác bước vào bên trong nhân viên tiếp tân liền chào hỏi, Đỗ Huệ Di lạnh lùng cất giọng nói:
"Các người cứ tiếp tục làm việc đi đây là em gái của Mộ tổng Kiều Hân tiểu thư."
"Vâng!" Nhân viên ở đấy gật đầu tiếp tục làm việc bọn họ biết Đỗ Huệ Di nên khi vừa nghe cô nói thế chỉ có thể cười rồi tiếp tục làm việc không dám nói gì thêm.
Từ Phương Hiểu đi đến phòng mà trong tin nhắn đã gửi tay vừa chạm vào chốt khoá cửa Đỗ Huệ Di liền ngăn cô lại:
"Để chị mở cửa cho lỡ như bên trong có gì nguy hiểm rồi sao? Em hãy tránh sang một bên đi."
Từ Phương Hiểu gật đầu tránh sang một bên được sự bảo vệ của những vệ sĩ khác, Đỗ Huệ Di mở toang cánh cửa ra Từ Phương Hiểu ngó đầu nhìn vào bên trong ngay tức khắc mắt của cô trợn ngược lên không thể tin được.
Hình ảnh Âu Hoằng Phong đang nằm ngủ cùng Dương Mộc Đồng dưới nền là quần áo của hai người khiến cô kinh hãi, không tin vào mắt mình đầu óc Từ Phương Hiểu đã rống tuếch, bàng hoàng, đôi mắt trở nên đỏ hoe.
Âu Hoằng Phong nhíu chặt đôi mày khẽ tỉnh dậy quay đầu nhìn thấy Dương Mộc Đồng đang nằm cạnh mình anh hoảng hốt ngồi bật dậy quay lại thì nhìn thấy Từ Phương Hiểu đang đứng ở cánh cửa nhìn anh chằm chằm, hai tay siết chặt.
Anh vội vàng mặc quần áo vào, Từ Phương Hiểu quay đầu sang chỗ khác đôi mắt nhắm chặt lại đau lòng lúc ấy cô hoàn toàn chết lặng. Mặc quần áo vào Âu Hoằng Phong chạy đến nắm lấy hai bàn tay của cô giải thích:
"Phương Hiểu! Mọi chuyện không như em nghĩ đâu em hãy nghe anh giải thích anh bị..."
Chát! Chưa kịp nói hết Từ Phương Hiểu đã tát vào mặt anh một cái thật mạnh đẩy anh ra, giọng nói run run của cô cất lên:
"Đồ sở khanh! Lừa đảo! Miệng của anh lúc nào cũng nói yêu tôi chỉ có tôi vậy mà bây giờ anh lại đi ngủ với người phụ nữ khác. Âu Hoằng Phong! Kể từ bây giờ tôi không muốn gặp anh nữa tôi sẽ không bao giờ tin bất cứ lời nào thốt ra từ miệng của anh nữa tôi quá thất vọng về anh."
Quay người đi những giọt nước mắt của cô khẽ rơi xuống rời khỏi đấy trong sự đau lòng, tim cô cứ như bị ai đâm vào rất đau rất đau. Cho dù bề ngoài Từ Phương Hiểu luôn miệng nói là không thích anh nhưng trong lòng cô thật chất anh đã chiếm giữ một vị trí rất quan trọng cho dù cô có mất đi trí nhớ đi chăng nữa nhưng tình cảm của cô vẫn còn đó thậm chí ngày càng sâu nặng hơn.
Âu Hoằng Phong lòng đau như cắt chết lặng ở đấy muốn níu kéo cô cũng không thể được, một giọt nước mắt từ khóe mắt của anh rơi xuống thấy cô đau lòng như thế lòng anh còn đau hơn. Những lời nói lúc nãy của Từ Phương Hiểu nó cứ văng vẳng trong đầu của anh khiến anh đau đến tê tâm liệt phế.
Trên xe, Từ Phương Hiểu gục đầu vào người của Đỗ Huệ Di khóc rất nhiều tiếng chuông điện thoại của cô bỗng vang lên, cô khịt mũi dừng khóc nghe máy là Tạ Thiên Trình gọi đến cho cô:
"Hân Hân! Anh hai của anh bảo anh báo cho em biết quả thật Châu Châu đã bị Dương Nguyên Khánh bắt nghe nói Châu Châu còn bị thương nữa nhưng anh của anh không thể nào vào trong xem được Dương Nguyên Khánh đã cho người canh giữ rất nghiêm ngặt."
"Tôi biết rồi! Anh hãy đến Mộ gia đi chúng ta sẽ cùng nhau bàn bạc tìm cách cứu Châu Châu ra." Từ Phương Hiểu khóc đến nỗi thành tiếng nấc từ từ trả lời Tạ Thiên Trình.
Tạ Thiên Trình cảm thấy giọng của cô rất lạ mày liền hơi cau lại hỏi:
"Hân Hân! Em đang khóc sao? Đã có chuyện gì sao?"
"Không có gì! Nếu không có gì nữa tôi cúp máy đi lát nữa gặp." Từ Phương Hiểu lau nước mắt tắt điện thoại, tựa đầu vào vai Đỗ Huệ Di đầu ngẩng lên cố gắng không cho nước mắt của mình rơi xuống nữa.
Đỗ Huệ Di ôm lấy Từ Phương Hiểu vỗ dành an ủi chính cô cũng không ngờ Âu Hoằng Phong lại là người như thế cứ tưởng anh đã toàn tâm toàn ý với cô rồi, bỗng cô nhớ lại lời nói của Mộ Khánh Dương nói rằng nếu như Từ Phương Hiểu ở bên cạnh Âu Hoằng Phong thì chắc chắn phải chịu đau khổ quả thật lời nói của Mộ Khánh Dương là đúng.