Người Hâm Mộ Số 1: Tôi Nguy Hiểm Hơn Em

Chương 18: Chương 18


Vết thương trên chân của Giang Uyển Thư cũng đỡ hơn nhiều, thời gian này cô cũng đã không cần nạng, tuy nhiên chân vẫn bó bột, chỉ cần đi từ từ thì chẳng có vấn đề gì, cô cảm thấy may mắn trước khi chân cô khỏi, Nhiếp Giai Huyên không còn đến gây phiền phức nữa.

Hôm nay có công xưởng đến cổng trường giao thuốc, cô đẩy xe đẩy, hộp gỗ bên trên đặt đầy chai lọ, cô phải đem những thứ này đến phòng thí nghiệm.

Lúc cô đẩy xe qua hành lang giảng đường, có một người đang đi ở ngã rẽ, xe đẩy theo quan tính không dừng lại kịp, ngay lúc Giang Uyển Thư nghĩ rằng xe sắp đâm phải người, đối phương đã dùng tay dừng xe lao đến.

"Xin lỗi!" Giang Uyển Thư vội vàng nói, cô ngẩng đầu lên, bắt gặp gương mặt tươi cười của Nhậm Bình Sinh.

"Chào buổi sáng, Uyển Thư.

"
Giang Uyển Thư vì chuyện ban nãy tim vẫn đập thình thịch, nhìn thấy thì ra là Nhậm Bình Sinh, mới cảm thấy nhẹ nhỏm.

"Chào buổi sáng, thưa cô.

"
"Hành lang có người đi qua đi lại, đi đường cẩn thận chút, bị ngã không tốt đâu.

" Nhậm Bình Sinh nhẹ nhàng nói, sau đó nhìn thấy xe đẩy chất đầy chai lọ, "Đây là gì thế?"
"Đây là thuốc thí nghiệm cho lớp học.

" Giang Uyển Thư nhìn Nhậm Bình Sinh ngồi xổm xuống xem đi xem lại mấy cái lọ, lắc lắc lọ thuốc thí nghiệm đang cầm trên tay, cô giải thích:"Bởi vì thầy giáo dạy bọn em phải ra nước ngoài, nên trong thời gian này giao cho em phụ trách quản lí thiết bị trong phòng thí nghiệm.


"
"Thì ra là vậy____" Nhậm Bình Sinh liếc nhìn chìa khóa trong tay Giang Uyển Thư, sau đó cúi đầu, lướt mắt qua những hàng lọ đựng thuốc thí nghiệm, từ đáy xe đẩy lấy ra một lọ thuốc màu nâu được đậy kĩ càng, sau khi đọc kĩ nhãn được dán trên lọ, cô nở một nụ cười khó nhận ra được trên khóe miệng.

Nhậm Bình Sinh cẩn thận đặt lọ nhỏ đó về vị trí của nó, lo lắng hỏi thăm Giang Uyển Thư:
"Chân của em không sao chứ? Có cần tôi giúp không?"
Sự quan tâm đột ngột này làm tim Giang Uyển Thư đập nhanh thêm mấy phần, cô đỏ mặt trả lời, "Em không sao, lầu Hhóa học cũng có thang máy, với lại cũng có bạn ở đó giúp em, em đi trước, chào cô!"
Nhậm Bình Sinh miễm cười vẫy tay chào cô, sau đó quay lưng theo hướng ngược lại rời đi.

"Đẩy đường dài như vậy mệt chết mình rồi.

"
Giang Uyển Thư vặn vẹo cánh tay, Ôn Hạo Nhiên đang cầm sổ ghi tên thuốc trong thùng gỗ, cậu ta liếc nhìn dáng vẻ của Giang Uyển Thư đang mệt ngồi trên ghế, cười nói:
"Đã nói để mình đẩy rồi, cậu lại không nghe.

"
"Mình không phải chỉ muốn giúp thôi đâu, nếu để cậu làm hết một mình, mình sẽ cảm thấy có lỗi lắm.

"
"Vậy cậu nghỉ ngơi đi, mình đang ghi lại tên thuốc.

" Ôn Hạo Nhiên chỉ vào chữ trên lọ thuốc, sau đó cúi đầu tiếp tục ghi.


Giang Uyển Thư nhìn Ôn Hạo Nhiên, cô đột nhiên nghĩ đến nụ cười tối qua của Nhậm Bình Sinh, cứ cảm thấy có chút không đúng, nhưng lại nghĩ không ra, không biết có phải là do tự cô cảm thấy như thế, cô mở miệng nói:
"Cậu cảm thấy giáo viên dạy Ngữ Văn đại học như thế nào?"
"Ngữ Văn đại học? Người dạy lớp tự chọn ấy hả?" Lúc Ôn Hạo Nhiên nói câu này, không ngẩng đầu lên, mà tiếp tục ghi chép số liệu thuốc, "Mình thấy cũng được, nội dung lên lớp lại thú vị, nhưng mà mình tò mò cô ấy đã tốt nghiệp trường đại học nào, cảm thấy hiểu biết rất rộng.

"
"Tốt nghiệp đại học nào! "
Giang Uyển Thư lẩm bẩm, nói đến đây, cô đúng thật không biết quá khứ của Nhậm Bình Sinh, chuyện này cũng bình thường, dù sao bọn họ cũng chỉ là quan hệ thầy trò thôi, truy hỏi rõ ràng chuyện lúc trước của người khác, chả khác nào xâm phạm vào quyền riêng tư của họ.

"Hừm, nói thế nào nhỉ? Cô ấy đem lại cho mình cảm giác giống như cô ấy là người không có quá khứ.

" Ôn Hạo Nhiên nói: "Lúc trước khi mình giúp người cố vấn sắp xếp lại phương thức liên lạc của các giáo viên, nơi gia đình cô ấy cũng không điền, với lại cô ấy dường như không sống bên ngoài, địa chỉ gia đình chỉ là một căn hộ trong trường học.

"
"Không sống bên ngoài?"
Lúc Giang Uyển Thư nghe thấy câu này, cặp chân mày nhăn lại, không đúng, cô nhớ là có một lần lúc đi từ nhà đến trường, Nhậm Bình Sinh từ khuôn viên ngoài trường đi vào trường, không lẽ tối đó đối phương ở khách sạn sao?"
"Này, dù sao thì cũng quá thần bí rồi, mình chưa từng gặp giáo viên nào như cô ấy, cũng có thể là nguyên nhân do cô ấy lớn tuổi, các thầy cô khác đều đã kết hôn sinh con có gia đình cả rồi" Ôn Hạo Nhiên đứng dậy vươn vai.

"Mình làm xong rồi.


", sau đó nhìn đồng hồ trên tay, " Wow đã giờ này rồi à, số lượng thuốc lần này đúng là không ít, chúng ta đi nhanh thôi.

"
"Được.

"
Giang Uyển Thư mang cặp sách đi về hướng phòng học, trong đầu đều là những lời ban nãy Ôn Hạo Nhiên nói, mặc dù Nhậm Bình Sinh có chút kì quái, nhưng cô ấy đối với cô rất tốt, vả lại còn rất quan tâm cô, cô không thể vì thế mà hoài nghi người khác, kết bạn đều là dựa vào tin tưởng lẫn nhau.

"Xảy ra chuyện lớn rồi!"
Cô vẫn đang suy nghĩ, đột nhiên có một vài bạn học lao ra từ lầu Toán học, làm cô bị dọa sợ, sau đó cô lại thấy có một vào bạn nữ cũng chạy ra ngoài.

"Ở đâu? Sao lại như thế?"
"Ở hồ Tĩnh Tâm trong trường!"
Giang Uyển Thư nghe thấy từ bạn học đang vội vàng đi qua nói "Hồ Tĩnh Tâm" ba chữ này, cô sửng sốt, hồ Tĩnh Tâm là một phần được trường khai phá để làm đẹp khuôn viên trường, mặt hồ rất lớn, quanh hồ có rất nhiều cây, có lối đi cho người đi dạo, có rất nhiều cặp đôi lựa chọn để làm chỗ hẹn hò, đến buổi tối, cũng có rất nhiều giáo viên hay học sinh đến hồ Tĩnh Tâm để chạy bộ, rèn luyện thân thể.

Có thể xảy ra chuyện gì chứ! ! ?
Cô do dự một lúc, vốn dĩ hướng đến phòng học giờ lại chuyển hướng, tò mò đi đến hồ Tĩnh Tâm.

Đến cảnh sát cũng tới đây?
Cô chau mày, sau đó chen qua những khoảng trống trong đám đông, lách lên phía trước, nhưng vẫn không nhìn được đã xảy ra chuyện gì.

"Ghê quá! muốn ói luôn! "
"Trời ơi, rốt cuộc đã ngâm bao lâu rồi, đến bây giờ mới có người phát hiện?"
"Trong hồ có một người chết, nước trong hồ còn c ần sao?"
Người chết?
Nghe đến câu này, sắc mặt Giang Uyển Thư trắng bệt, cô liều mạng chen lên phía trước, cuối cùng cũng nhìn thấy một vào cảnh sát đứng đấy chỉ chỉ trỏ trỏ, có một nhân viên cứu hộ mặt đồ bảo hộ chèo một chiếc xuồng, trên tay cầm một sợi dây thừng, phía sau anh ta kéo theo một thi thể, lúc sắp kéo đến bờ, Giang Uyển Thư nhìn thấy dung mạo của thi thể đó.


"A-----"
Giang Uyển Thư mở to mắt nhìn thi thể, một luồng khí lạnh thổi sau lưng cô, bụng cứ quặn lên ,một tay bịt miệng lại, một tay giữ chặt bụng, tránh việc bản thân đột nhiên ói ra.

Nhiếp Giai Huyên chết rồi!
"Hiện trường có giáo viên không? Làm ơn giải tán học sinh, đừng tiếp tục ở đây nữa! Không có gì để xem đâu! Đi nhanh đi!"
Một trong số cảnh sát hét lên, thi thể đó đã được kéo lên bờ rồi, Giang Uyển Thư đã nhìn thấy vết thương trên tay của Nhiếp Giai Huyên khi chết, hai tay đều có vết rách trên cổ tay, đồ của Nhiếp Giai Huyên đều bị ướt đẫm, dính đầy lá và cành cây, hai mắt mở to, mở mắt nhìn bầu trời.

"Hu hu! "
Giang Uyển Thư vốn chưa từng thấy qua cảnh tượng đáng sợ như vậy, nước mắt từ trong khóe mặt không tự chủ được tràn ra, cô lùi về sau mấy bước, một giây sau bị ai đó giữ lấy cánh tay, cô sợ hãi quay ra phía sau, nhưng lại là khuôn mặt của Nhậm Bình Sinh.

Nhậm Bình Sinh lần này không cười nữa, mà là nghiêm túc nhìn cô, nói: "Đừng sợ, đi theo tôi ra khỏi chỗ này.

"
Đối phương nói ra câu này một cách bình tĩnh, Giang Uyển Thư như thể nhì thấy đưuọc cứu tinh, để mặc Nhậm Bình Sinh đưa mình ra khỏi đám người đó, ôm lấy cô chen ra khỏi đám đông.

"Không sao, không sao rồi.

"
"Huhuhu! "
Giang Uyển Thư ở trong lòng của Nhậm Bình Sinh khóc to, tiếng khóc này mang cả sợ sợ hãi và ân hận không thể nói nên lời.

Edit: Linh
Beta: Mèo Mập