Người Hâm Mộ Số 1: Tôi Nguy Hiểm Hơn Em

Chương 1: Lời Mở Đầu + Chương 1

Lời Mở Đầu


Người này điên rồi!
Trước mắt cô, chiếc cưa điện đang từng bước từng bước đến gần mình, cô sợ tới mức bật khóc, miệng run run muốn van xin nhưng chẳng thể thốt ra lời, ai tới cứu tôi với! Chúa ơi!
"Nếu hiện tại em không muốn cập nhật, vậy thì sau này không cập nhật nữa.

"
Thời tiết lạnh đến nỗi khi đối phương nói chuyện liền phun ra sương trắng, tựa như ác long đang gào thét.

"Không không không! Tôi cập nhật, tôi sẽ cập nhật mà! Xin đừng giết tôi!"
"Vậy thì em nên ngoan ngoãn viết thật hay cho tôi.

"
Đối phương tắt máy cưa, sau đó ném cho cô một cái liếc mắt rồi chỉ vào cuốn notebook cùng cây bút đang nằm trên sàn.

"Viết tay trước, tôi sẽ đưa em laptop sau.

"
"Tôi viết, tôi viết.

" Cô nhanh chóng cầm lấy bút và vở, toàn thân bủn rủn, tay chẳng thể cầm vững bút nữa là, đành dùng tay kia nắm chặt lấy tay cầm bút, không ngừng run rẩy viết xuống hàng đầu tiên, cô không biết bản thân mình đang muốn cái gì, hiện tại đầu óc cô chỉ toàn là đống hỗn độn.

"Rất tốt, trước giờ cơm chiều tôi muốn nhìn thấy chương 1 của cuốn thứ 7, nếu em đã viết hắn chết thì bằng mọi cách phải viết hắn sống lại cho tôi.

Bằng không——"
Tiếng cưa điện được khởi động "Brừ brừ" vang lên!
"Tôi viết, tôi viết, tôi sẽ viết!"
Cô khóc lóc tiếp tục cầm bút viết xuống, không dám chậm trễ.

Đợi đến khi đối phương xoay người rời đi, cửa đóng lại, cô mới dám buông lỏng đặt bút xuống, nhưng vì quá sợ hãi nên tinh thần vẫn chưa thể ổn định.

Cô vừa khóc vừa thở gấp, ngực không ngừng nhấp nhô từng đợt từng đợt một.

Chương 1


"Là anh! Chính anh là thủ phạm đã gây ra hàng loạt vụ giết người."

Cảnh sát Trương ngồi phịch xuống đất kinh hãi nhìn cái gã đeo mặt nạ trước mặt. Tên khốn kiếp, chính là hắn. Ngay từ đầu, vụ cướp châu báu đến giết người liên hoàn. Đều một tay hắn làm.

"Khà khà, chúc mừng cảnh sát Trương đã khám phá ra được bí mật này, tiếc là tôi không có thời gian uống cùng anh một ly sâm panh rồi."

Hắn nhặt khẩu súng lục mà cảnh sát Trương đánh rơi trên sàn, đứng thẳng người nhắm vào trán của đối phương.

"Không! Không cần đâu!"

" Đùa thôi, sao tôi lại giết anh được chứ?"

Trong bóng đêm, anh vẫn có thể nghe được tiếng cười chói tai của hắn, hắn hướng sang một bên xoay người lại. Họng súng đen ngòm chĩa ngay vào thái dương của cảnh sát Trương.

"Chúc anh đêm nay có một giấc mộng đẹp."

——《 Quý Ngài Pasek: Vận tốc thoát ly 》——

Giang Uyển Thư ngồi trước máy tính gõ xuống dòng chữ cuối cùng, cô duỗi người một cái rồi cọ xát hai tay vào nhau. Nhìn đồng hồ đã là 12 giờ đêm, vì trời sắp vào đông nên thời tiết càng lúc càng lạnh. Bên ngoài cũng không còn tiếng mèo kêu đêm, chỉ có tiếng xe cộ cùng tiếng còi dồn dập mỗi khi qua lại.

"Lạnh quá đi."

Cô lạnh đến mức rùng mình, lúc đang chuẩn bị lấy quần áo để đi tắm thì điện vang lên một tiếng, liếc mắt xem thử là ai đã gửi tin nhắn, màn hình hiện tên người gửi "Tôn Lão Đầu". Khóe miệng không kìm được mà cong lên, click mở tin nhắn.

[Ya! Sao em lại viết Trương cảnh sát chết chứ! Thế thì chừng nào mới bắt được tên khốn kia đây?]

[Biết ngay là ông sẽ nhắn tin hỏi mà.]

Giang Uyển Thư vừa cười vừa nhắn đáp lại đối phương. "Tôn Lão Đầu" là biệt danh mà cô đặt cho người kia, vì hắn nói chuyện giống hệt ông nội đã qua đời của cô.

Nói ra có lẽ không ai tin, người tên Tôn Lão Đầu này là một cảnh sát về hưu. Trong một lần tình cờ xem tiểu thuyết trên mạng thì phát hiện "Quý Ngài Pasek" của cô vẫn còn ra tiếp nhưng sau đó lại ngừng cập nhật. Thật ra vào thời điểm đó Giang Uyển Thư không muốn viết tiếp, đều do hắn cứ thúc giục cô viết bản thảo trên Wechat nên đã hình thành thói quen khiến cô cập nhật liên tục.

Hơn nữa, vì Tôn Lão Đầu là cảnh sát nhiều năm nên thỉnh thoảng hắn sẽ nói cho cô nghe về phương thức điều tra tội phạm, nhờ vậy mà tiểu thuyết của cô được cải thiện rất nhiều.

Cô gọi hắn là Tôn Lão Đầu nhưng thực chất đối phương đã ngoài 45. Điều này cũng thật là vi diệu, vì cô luôn nghĩ rằng độc giả của tiểu thuyết mình chỉ trong phạm vi từ 20 đến 35 tuổi mà thôi. Nên cô rất quý trọng các độc giả lớn tuổi như vậy.

[Hừ! Vì hình mẫu của cảnh sát Trương là tôi nên em mới viết hắn chết đúng không?] Giọng điệu của đối phương có chút tức giận, nhưng Giang Uyển Thư vẫn cười vui vẻ.

[Thì sao, cùng lắm chương sau em sẽ viết là hắn ta may mắn trốn thoát, một vấn đề lớn đấy. ]

[ Haiz, em không được làm thế, uầy, quên đi quên đi, không nói đâu, mắc công ảnh hưởng đến cốt truyện chương sau. Nhưng mà em viết như vậy thì khó tránh mấy bình luận chửi rủa, em tính giải quyết nó thế nào?]

Nghe Tôn Lão Đầu nói thế Giang Uyển Thư tò mò mở mục lục tiểu thuyết của mình ra, phía trên của khu bình luận chỉ toàn những bình luận "Kịch liệt".

Thương Hải Nhất Thanh Tiếu: [Aaaaa! Tác giả có phải muốn ăn dao rồi không?]

Đao Đao Ngư: [Trời ơi! Cảnh sát Trương chết rồi ư? Tác giả đừng như vậy mà!]

Đồng Hoa: [Tác giả, nếu bạn dám viết cảnh sát Trương chết, tôi sẽ xông vào nhà bạn, đánh bạn tơi bời luôn á!]

.........

Không ngờ khi cô viết nhân vật của mình chết đi lại khiến độc giả dở khóc dở cười như vậy. Thật đúng là nằm ngoài dự đoán nhưng cuốn này cô đã viết gần xong rồi, cảnh sát Trương sắp tới cũng không xuất hiện nữa, nếu không viết nhân vật này chết thì giữ lại có ích gì.

Còn nữa, cô nhìn mấy bình luận bên dưới có người ghép cảnh sát Trương với Mr. Pasek thành một đôi. Việc này cô không thể chấp nhận được, Mr. Pasek trong truyện là sát nhân bí ẩn, cô đã dành gần 5 năm để khắc hoạ lên nhân vật này. Tiền nhuận bút từ truyện hỗ trợ cho cô chi phí học từ cao trung đến đại học và chi tiêu hàng ngày , cô rất biết ơn Mr. Pasek vì đã mang lại tiền tài và danh tiếng cho mình. Điều này khiến cô tin rằng Mr. Pasek chỉ thuộc về mình cô. Cũng chính vì thế mà trước giờ cô không hề viết về cảm xúc của nhân vật này, thay vào đó bằng các vụ án giết người để tạo cảm giác hồi hộp, gay cấn thu hút hàng nghìn độc giả.

[Thấy chưa?]

Giang Uyển Thư do dự một lúc rồi gõ mấy chữ đáp lại.

[Thấy rồi, nhưng em có ý tưởng của riêng mình.]

Cô không ngờ việc cho một nhân vật trong truyện chết lại làm cho Tôn Lão Đầu mất hứng như vậy. Dù sao thì tình bạn giữa cô và Tôn Lão Đầu tốt hơn mấy thứ khác, mặc dù bọn họ chỉ đơn thuần là nói chuyện phiếm qua màn hình nhưng trông họ như đã quen biết từ rất lâu rồi vậy.

[Tôi hiểu, đó là lý do tôi không muốn làm ảnh hưởng đến sáng tác của em, em tiếp tục viết, tôi tiếp tục theo dõi. Bây giờ cũng không còn sớm nữa, em nên lên giường đánh một giấc đi.]

[Được.]

Gửi xong tin nhắn cuối cùng cô liền tắt điện thoại. Giờ cô chỉ muốn nhanh chóng tắm rửa rồi nghỉ ngơi vì ngày mai còn phải đi học nữa.

Giang Uyển Thư, vừa dịu dàng vừa cảm động, nghe tựa như tên của một người phụ nữ Giang Nam nhưng thực chất lại là tên của một người con gái đang học ở khoa Hoá Học của Đại học Hoàn Dương. Mỗi ngày, ngoại trừ việc xử lý hoá chất ra thì cô còn viết tiểu thuyết trinh thám kinh dị "Quý Ngài Pasek", chẳng dấu hiệu nào cho thấy cô có liên quan đến phụ nữ Giang Nam cả. Bởi vì toàn bộ nội dung trong tiểu thuyết đều là cảnh bạo lực đẫm máu, những vụ giết người kỳ lạ và các yếu tố khác. Nhưng chuyện viết tiểu thuyết trên mạng cô chưa từng nói với bất kỳ ai.

Và không có "những người khác".

Từ nhỏ đến lớn, quan hệ giữa cô và mọi người không được tốt cho lắm. Người bạn thân duy nhất đi du học nước ngoài, cha mẹ thì cả năm bận bịu với công việc không có thời gian chăm sóc cô, chỉ gửi cô tiền sinh hoạt vào cuối tháng. Cái gọi là bạn bè ở Đại học càng không có, ai nấy cũng bận rộn cho việc học của mình và cô không thể hòa nhập vào mối quan hệ của bọn họ. Nói cho cùng, người cô có thể thực sự trò chuyện chỉ có Tôn Lão Đầu.

Ấy vậy mà cô không hề thấy cô đơn, bởi vì cô sẽ viết nó thành câu chuyện. Nhờ vậy mà có nhiều độc giả sau khi xem truyện của cô liền tò mò về cô gái này. thỉnh thoảng sẽ có một hai người chủ động nhắn tin trò chuyện cùng cô. Thời điểm cô ở một mình nhàm chán, cùng người khác trò chuyện biết đâu lại có thêm cảm hứng sáng tác.

Hôm nay có một lớp mở và cô là người đến đầu tiên, định sẽ lướt weibo một chút rồi mới lấy tài liệu học ra.

Liệu có bài review mới về truyện không nhỉ?

Cô chuyển giao diện điện thoại sang trang đọc tiểu thuyết lướt xem có tin nhắn gì mới không.

"Ơ, đúng là có này."

Cô tuỳ ý xem qua thì để ý có một tin nhắn kỳ lạ.

Tên người gửi là "Mr. Pasek", chính là tên nhân vật trong tiểu thuyết cô. Tuy rằng đã gặp qua trường hợp có vài người lấy tên nhân vật trong tiểu thuyết của cô đặt làm tên tài khoản rồi.

Nhưng tin nhắn có điểm rất kỳ lạ...

Mr. Pasek: [Không dễ gì giết được cảnh sát Trương đâu.]