Người Đó Hứa Sẽ Cưới Ta Hồng Y Mũ Phượng Rước Ta Về

Chương 24: Chương 24


46.
Đến cả tiểu thư Trương gia cũng xuất giá rồi, mẫu thân ta lại bắt đầu sốt ruột chuyện hôn sự của ta, đem theo một đống tranh chân dung lần trước đến khuyên nhủ.
“Hoài Nguyệt, nói sao thì nói cũng phải định hôn trước đã, hôn sự phải chuẩn bị lâu lắm.”
Ta hơi do dự: “Mẹ, nhất định phải gả đi thì mới được sao?”
Hôm nay tiểu thư Trương gia xuất giá, nhưng trông nàng ấy cũng chẳng vui vẻ là bao.
Trước khi gả đi thì là ngọc ngà châu báu trong nhà, bây giờ gả cho Thịnh vương, trở thành Thịnh vương phi Trương thị, đến cả tên họ của mình cũng mờ nhạt dần.

Quý phi, Thịnh vương cùng đám thê thiếp trong phủ đều là những người chẳng dễ chung sống, chỉ sợ rằng chuyện phiền phức sẽ không ít.
Mẫu thân không hiểu được suy nghĩ của ta: “Đương nhiên rồi, không lấy chồng sinh con thì đời người không được coi là hoàn chỉnh.”
Ta cũng không hiểu.
Nhất định phải gả cho một người nào đó thì cuộc đời mới được xem là hoàn chỉnh ư?
Ta không muốn tiếp tục tranh luận về chủ đề này, nên chỉ tùy tiện rút ra vài bức họa để mẫu thân yên tâm.

Mẫu thân thấy thế thì vui vẻ rời đi.

Mấy ngày sau, nhân dịp sinh thần một người anh họ, một đám công tử thế gia được mời đến phủ thừa tướng dự tiệc, trong đó có một vài người nằm trong những bức họa mà ta chọn đại hôm trước.
Mẫu thân đưa cho ta một chiếc quạt lụa, dẫn ta đến ngồi sau tấm bình phong, dặn dò ta nhất định phải chọn ra một người vừa ý nhất.
Ta cầm quạt che nửa khuôn mặt, lặng lẽ ngó ra bên ngoài tấm bình phong.

Người người tấp nập, đều là những công tử anh tuấn trẻ tuổi.

Nhìn một lúc cũng chẳng chọn ra được ai, ta cảm thấy bọn họ đều giống nhau cả.
Cứ nhìn như vậy, đầu óc cũng bay lên mây lúc nào không hay.
Sắp đến giờ cơm rồi, không biết hôm nay nhà bếp chuẩn bị món gì.
Mây trên trời nhiều quá, lại sắp mưa hay sao?
Lại một mùa hè nữa sắp đến, không biết những người mà ta phái đi…
“Tiểu thư, phu nhân bảo tiểu thư đến giúp bà ấy hái một đóa sen mới nở.” Giọng nói của Bảo Châu cắt ngang dòng suy nghĩ của ta.
Ta nhìn về phía đầm sen ở phía xa, bên cạnh là một đám công tử đang ngồi đối thơ.

Mẫu thân sợ ta không muốn chọn ai, cho nên cố tình tìm lý do đưa ta ra chỗ đông người nhất, thu hút sự chú ý của bọn họ.
Ta không còn cách nào khác, chỉ đành đứng dậy tiến về phía đó.

Lúc đi ngang qua góc khuất, ta bị một người đột ngột kéo vào trong.
47.

Dung Vọng cầm trên tay một bộ giá y, ánh mắt mong chờ nhìn ta: “Hoài Nguyệt, nàng không muốn thêu giá y cũng không sao, ta đã chuẩn bị cho nàng rồi.”
Là bộ giá y mà lần trước nhũ mẫu đã lén giấu đi, không biết hắn làm cách nào mà lại lấy được.
Vừa mở ra, ta thấy chỗ dính máu trên cánh phượng hoàng lúc trước đã được thay bằng một bông hoa mai đỏ, vừa hay che được vết máu đó.
Cánh phượng hoàng vốn đã rực rỡ, nay điểm thêm sắc mai đỏ tươi, đúng là đẹp hơn so với trước đây rất nhiều.
Ánh mắt ta vô tình lướt qua bàn tay hắn, những ngón tay đầy những vết kim đâm.

Ta khó tin mà nhìn hắn: “ Là ngươi tự thêu?”
Có lẽ bị ta đoán trúng, trên mặt hắn lộ ra vẻ xấu hổ, lại có chút bất an, hắn không thừa nhận cũng chẳng phủ nhận: “Hoài Nguyệt, nàng không cần phải thêu giá y nữa.

Cả giá y, cả những chuyện khác, ta đều giúp nàng lo liệu, nàng không cần để tâm, nàng…”
“Tiểu thư, người đâu rồi?” Bảo Châu không nhìn thấy ta đâu thì bắt đầu gọi.
Ánh mắt phức tạp của ta nhìn về phía Dung Ngọc.
Có lẽ hắn đoán rằng ta muốn rời khỏi cho nên nhỏ giọng muốn giữ ta lại: “Hoài Nguyệt.”
“Tiểu thư?”
Ta thở dài, bước qua hắn rồi đi thẳng về phía Bảo Châu.

Không cần quay đầu lại ta cũng có thể đoán được biểu cảm của người đang đứng đằng sau.

Chắc chắn hắn đang dùng ánh mắt lạnh tanh nhìn chằm chằm vào đám công tử thế gia đang đứng ngoài kia.
Trông rất giống con thỏ mà ta nuôi khi còn nhỏ, bề ngoài thì ngây thơ vô hại nhưng mỗi giây mỗi phút đều muốn được ta quan tâm.

Chỉ cần ta không chú ý một chút là nó liền tức giận giậm chân.
Mỗi khi nó tức giận thì sẽ làm loạn cả Khương phủ, thật đúng là cái lọ giấm to đùng.
Sau đó thì con thỏ đó bị Dung Ngọc đưa đi nơi khác, bởi vì bản thân hắn cũng là một người ngang ngược.
Một Khương phủ nhỏ nhoi không chứa nổi hai hũ giấm to như vậy.
Có điều, con thỏ đó của ta khỏe mạnh hoạt bát, mềm mại đáng yêu.
Còn Dung Vọng mình đầy thương tích, âm hiểm không từ thủ đoạn..