Người Định Hình Tâm Lý

Chương 37: Sự thật chưa biết (14)

Editor: An Dung Ni

Beta: Queenie_Sk

Mai Tư Lễ dùng điện thoại di động chụp ảnh người đàn ông đó lại. Anh không nói gì với Mộc Thất, chỉ đi ra cửa, chạy về phía thang máy. Rất may là thang máy lúc này vẫn dừng ở tầng bảy, Mai Tư Lễ vừa vào thang máy, lập tức nhấn nút xuống tầng một.

Thang máy từ từ đi xuống, Mai Tư Lễ thầm đoán thân phận của người kia, khả năng cao đó chính là người năm đó đã bắt cóc Mộc Thất, nhưng là một tên tội phạm đã bị truy nã, hắn mạo hiểm xuất hiện ở đây với mục đích gì?

Anh đứng trong thang máy nghĩ ra rất nhiều trường hợp, cửa thang máy vừa mở, anh lập tức xông ra ngoài. Nhưng khi đẩy cửa chung cư ra, dưới ngọn đèn đường đã không còn ai. Anh nhìn xung quanh một lúc, nhưng vẫn không thấy người đàn ông kia đâu. Anh cầm điện thoại, quay trở lại khu chung cư, đầu tiên gọi điện cho 110.

Đầu bên kia vừa nhấc máy, Mai Tư Lễ lập tức đọc địa chỉ: “Chỗ này là khu YZ, chung cư Hoa Uyển, số 114, tôi vừa thấy dưới nhà có một người đàn ông khả nghi, mặc áo khoác đen, đội mũ. Tôi cảm thấy ông ta trông giống như tội phạm truy nã, Trần Vũ. Đúng, chính là nghi phạm của vụ án bắt cóc, ngược đãi trẻ em 19 năm trước.”

Nhân viên trực đường dây nóng 110 kiểm tra lại, sau đó đáp: “Thưa ngài, đội cảnh sát của chúng tôi đang trên đường đến đó rồi.”

Mai Tư Lễ đi đến trước thang máy, cả hai buồng thang máy đều dừng ở tầng một, “Đang? Đã có người báo cảnh sát rồi sao?” Anh đi tiếp đến chỗ cầu thang bộ, thấy các đèn cảm ứng ở đây đều đang ở trạng thái tắt, anh thở phào nhẹ nhõm, xem ra Trần Vũ không đi lên.

“Đúng vậy, năm phút trước vừa có người báo án.”

Năm phút trước? Sao lại là khoảng thời gian này?

Mai Tư Lễ đi vào thang máy, nhất nút lên tầng bảy. Năm phút trước chính là khoảng thời gian Trần Vũ mới xuất hiện, xác suất là do người trong khu nhà báo cảnh sát là rất thấp, chỉ có thể là Trần Vũ tự mình báo cảnh sát. Nhưng sao hắn lại làm thế? Sợ Mộc Thất không thấy được chữ hắn đã chiếu bằng tia hồng ngoại, nên dùng cách này để đảm bảo rằng cô chắc chắn sẽ biết hắn đã xuất hiện?

Haizz, anh cười lạnh, quả nhiên là biến thái.

Ở trên tầng, Mộc Thất vốn đang nấu ăn, đột nhiên nghe thấy tiếng mở cửa, đóng cửa, cô tắt bếp, đi ra ngoài xem thì không thấy Mai Tư Lễ trong phòng nữa, dường như vừa chạy ra ngoài.

Cô cảm thấy hơi kì lạ, sau đó lại nghĩ, chắc anh có chuyện gì đó. Vừa định quay lại bếp nấu nốt bữa tối, thì đột nhiên tiếng chuông điện thoại của cô vang lên. Cô ra phòng khách lấy điện thoại trong túi xách ra, người gọi là Hề Thiên Tường.

Mộc Thất nghe điện thoại: “Alo, đội phó.”

Đầu dây bên kia, Hề Thiên Tường nghe thấy Mộc Thất bắt máy, thở phào, “Mộc Thất, cô không sao chứ?”

Mộc Thất: “Không sao ạ? Có chuyện gì sao?”

Hề Thiên Tường đang lái xe đến khu nhà của Mộc Thất, “Trần Vũ vừa xuất hiện khu nhà cô, 5 phút trước hắn vừa đứng dưới nhà cô.”

Mộc Thất nghe cái tên này, theo phản xạ tim cô đập nhanh hơn, cô đi nhanh đến cửa sổ, nhìn xuống, nhưng không thấy ai, “Bây giờ dưới đó không có ai.” Chẳng hiểu sao bỗng dưng cô cảm thấy Mai Tư Lễ đột nhiên chạy ra ngoài là vì chuyện này? Có lẽ anh phát hiện ra rồi?

Hề Thiên Tường dặn dò, “Cô cẩn thận một chút, nhớ ở yên trong nhà, đừng đi đâu, chúng tôi tới đó ngay đây.”

Cúp điện thoại, cô vẫn đứng yên nhìn xuống tòa nhà. Người đàn ông kia đã tới, lại còn chủ động báo cho cô biết. Thật ra Mộc Thất cũng không quá bất ngờ, cô biết, sớm muộn gì thì hắn cũng sẽ tìm đến cô.

Cô nhìn xuống con đường phía dưới, vừa rồi hắn đã đứng đó nhìn lên nhà cô, hắn muốn làm gì? Tiếp theo hắn sẽ làm gì?

“Ting toong.” Chuông cửa nhà Mộc Thất vang lên.

Mộc Thất quay đầu ra nhìn về phía cửa, cô cắn cắn môi, là hắn sao?

Cô cầm điện thoại di động chạy ra, đến cửa cô đặt điện thoại lên tủ giày, sau đó lại cầm bình xịt cay rồi mới đến nhìn qua mắt mèo.

“Phù.” Thấy người đứng ngoài cửa là Mai Tư Lễ, Mộc Thất thở phào một hơi, lúc này cô mới nhận ra, nãy giờ mình không hề hít thở. Cô quay người cất bình xịt cay đi, sau đó mới ra mở cửa. Mai Tư Lễ đi vào, khi Mộc Thất nhìn xuống chân anh, lại phát hiện ra lúc nãy anh đi đôi dép lê dùng một lần chạy ra ngoài.

Mộc Thất lại lấy một đôi dép khác trong tủ ra cho anh. Lúc này Mai Tư Lễ mới nhận ra từ nãy đến giờ mình quên thay cả dép, anh ngoan ngoãn đổi lại dép rồi mới đi vào nhà.

Đợi anh đi vào xong, Mộc Thất mới hỏi: “Vừa rồi anh chạy xuống tầng? Có thấy người đàn ông đó không?”

“Không thấy, cô biết rồi à?” Mai Tư Lễ thấy cô đang cầm điện thoại trong tay, liền hiểu ra, “À, bạn cô gọi điện.”

Mộc Thất gật đầu một cái, “Ừ! Tôi đi nấu nốt bữa tối.”

Cô không nói mình muốn ra ngoài, điều này khiến Mai Tư Lễ cảm thấy yên tâm hơn hẳn. Ai biết người đàn ông kia đang chờ Mộc Thất ở đâu, lúc này bất kì chỗ nào cũng không an toàn bằng việc ở cạnh anh.

Mộc Thất cầm điện thoại di động vào phòng bếp, dù đang nấu ăn, nhưng trong lòng cô vẫn còn nghĩ đến chuyện liệu người đàn ông kia có bị bắt không, nếu mọi chuyện có thể dừng lại ở đây thì tốt biết mấy.

“Ting toong, tinh toong.” Chuông cửa lại vang lên.

Mai Tư Lễ trực tiếp đi đến cửa, nhìn qua mắt mèo, bên ngoài không phải là Trần Vũ, mà là một người đàn ông trẻ tuổi, anh không quay đầu, nói lớn: “Mộc Thất, bên ngoài là một người đàn ông tóc xoăn, nhìn có vẻ còn chưa tỉnh ngủ.”

Vừa nghe anh miêu tả, Mộc Thất liền biết người bên ngoài là ai, cô tắt bếp, đi ra ngoài, đến cửa rồi, Mai Tư Lễ vẫn không tránh ra, chặn ở cửa.

Hơn nữa Mai Tư Lễ quá cao, hoàn toàn chặn kín lại cửa, Mộc Thất nhỏ bé không mở được cửa, cô khẽ nói: “Mai Tư Lễ, mở cửa ra đi, là đồng nghiệp của tôi.”

Lúc này Mai Tư Lễ mới mở cửa ra, Lục Diệp thấy cửa mở, đang định đi vào, nhưng khi thấy một người đàn ông xa lạ chứ không phải Mộc Thất, anh ta lập tức cau mày: “Hả, anh là ai?”

“Tôi…” Mai Tư Lễ vừa định lên tiếng, Mộc Thất liền chen vào, “Hàng xóm, Lục Diệp, sao anh lại đến đây.”

Lục Diệp lim dim buồn ngủ, nghiêng đầu nhìn Mộc Thất đang bị Mai Tư Lễ che khuất, “Đội trưởng lo cho cô nên bảo tôi sang đây.”

Mai Tư Lễ đứng yên ở cửa, vì sàn nhà bên ngoài thấp hơn trong nhà một chút, hai người vốn cao ngang nhau thì bây giờ Mai Tư Lễ lại cao hơn Lục Diệp một chút, anh lên tiếng: “Không cần, có tôi rồi.”

Lục Diệp nghĩ trong đầu, chẳng qua chỉ là hàng xóm thôi mà? Anh ta dựa vào vách tường bên cạnh, “Giờ hàng xóm cũng nhiệt tình nhỉ?”

Mai Tư Lễ mỉm cười, “Họ hàng xa không bằng láng giềng gần.”

Mộc Thất vào đến phòng khách, thấy hai người vẫn còn đứng ở cửa, “Hai người không vào phòng khách nói chuyện được à?”

Cuối cùng, Mộc Thất tiếp tục nấu ăn, Mai Tư Lễ và Lục Diệp ngồi ở phòng khách lườm nhau.

...

Yên lặng một lúc lâu.

Vẫn là Mai Tư Lễ lên tiếng trước: “Mai Tư Lễ.”

“Ồ.” Lục Diệp cũng đáp lại: “Lục Diệp.”

. . .

Lại yên tĩnh.

Mai Tư Lễ quay đầu nhìn vào phòng bếp, có thể loáng thoáng thấy bóng lưng Mộc Thất đang nấu nướng, so với hình ảnh cô bé lúc nào cũng quấn quít lấy anh, muốn ăn kẹo thì khác hoàn toàn. Anh quay đầu lại lúc này mới nhận ra Lục Diệp đã ngủ mất rồi.

Mai Tư Lễ nghĩ trong đầu, may quá, mình ở lại.

Một lát sau, Mộc Thất dọn bữa tối lên bàn ăn trong phòng bếp, gọi Mai Tư Lễ: “Ăn cơm đi.”

Mai Tư Lễ đứng lên, phát hiện Lục Diệp vẫn đang ngủ, nghĩ vài giây xong quyết định mặc kệ anh ta, xách mông chạy về phía bàn ăn.

Mộc Thất cũng chỉ xới hai bát cơm, Mai Tư Lễ thấy vậy, chỉ chỉ Lục Diệp: “Không gọi anh ta ra ăn sao?”

Mộc Thất đưa cho anh đôi đũa sạch, ngồi xuống chỗ mình, nhìn thoáng qua Lục Diệp đang ngủ say, “Kệ cho anh ta ngủ đi, đối với anh ta việc ngủ còn quan trọng hơn ăn cơm.”

Đối với chuyện này tất nhiên là Mai Tư Lễ không có ý kiến gì.

Kết quả, kẻ vốn luôn kén cá chọn canh như Mai Tư Lễ ăn một mạch hết hai bát cơm, ăn xong, nhìn Mộc Thất đang cúi đầu thu dọn bát đũa, dưới ánh đèn cô có vẻ dịu dàng, bình thản hơn hẳn bình thường. Anh thầm nghĩ, nếu không có…. Thì thật tốt biết bao.

Mộc Thất cầm bát đũa, ngẩng đầu lên thì thấy Mai Tư Lễ đang nhìn mình, cô trừng mắt lại, “Sao thế?”

Mai Tư Lễ chống cằm nhìn cô, vẻ mặt rất ngiêm túc: “Nếu tôi nói tôi thích cô thì sao?”

Mộc Thất hơi sửng sốt, sau đó lập tức bình tĩnh lại: “Chỉ vì một bữa cơm?”

Câu trả lời này khiến Mai Tư Lễ nghẹn lời, “Cô…”

Nhưng anh vẫn chưa nói hết, đột nhiên phía sau vang lên một giọng nói cực kì phiền phức: “Á, Mặt Liệt! Tôi muốn uống cà phê, cà phê ngọt!!!”

Trong giây lát, Mai Tư Lễ chỉ muốn hất cốc cà phê vào mặt anh ta.

Chú bảo vệ Lục Diệp vẫn được Mộc Thất pha cho một cốc cà phê thật ngọt ngào, còn Mai Tư Lễ dù không có hứng với cà phê thì cũng không có ý định rời đi. Mộc Thất mặc kệ hai người ở phòng khách, tự về phòng mình xem hồ sơ.

Lục đại gia uống hết một ly cà phê, lúc này mới phát hiện ra Mai Tư Lễ vẫn còn ngồi đấy, nghi ngờ hỏi: “Anh còn chưa về?”

“Tôi quên chìa khóa.” Trừ chữ quên ra thì lý do này là sự thật.

Lục Diệp lập tức đáp lời: “Tôi biết cạy khóa.”

Anh cũng biết, vì thế Mai Tư Lễ chuyển đề tài, “Anh biết bên cạnh Mộc Thất có một người tên là Thôi Hình không?” Anh muốn biết thêm manh mối từ những người xung quanh Mộc Thất.

Lục đại gia thoải mái dựa vào ghế sa lông, “Không biết, dù sao thì trong cục cảnh sát không có người nào tên vậy. Sao? Tình địch?”

Mai Tư Lễ cười nhạt, “Không phải đâu. Tôi và Mộc Thất quen nhau từ nhỏ.”

Lục Diệp nhớ lại thái độ của Mộc Thất đối với Mai Tư Lễ, lắc lắc ngón trỏ: “Không giống.”

“Chẳng qua cô ấy không nhận ra tôi là ai mà thôi.”

Lục Diệp nghe xong, thốt lên: “Ồ, nữ đại thập bát biến.” (1)

(1) Nữ đại thập bát biến: Thành ngữ, ý chỉ gái 18 tuổi thì sẽ thay đổi nhiều về ngoại hình, tính cách.

Mai Tư Lễ nhìn anh ta mỉm cười, cuối cùng cả đêm đó Lục Diệp vẫn phải tự kỉ ngồi uống cà phê không đường.

Một giờ sau, Mộc Thất nhận được điện thoại của Cao Đình: “Mộc Thất, có một đứa bé bị mất tích, ngay trong khu nhà của cô.”