- Cô lấy cho con 20 hộp bánh, 10 lon sữa, với 10 bỉm nhé. Lấy cho con 20 cái đồ chơi kia nữa.
- Đây, đây tôi lấy cho, cậu mua gì mà nhiều thế.
- Con mua cho cháu ạ, cô tính tiền rồi mang ra xe dùm con nghe.
- Đây, đây.
Minh Quân mua biết bao nhiêu đồ mang đến chỗ Trâm Anh ở, anh cho quà những đứa trẻ nên bọn nó mến anh lắm, anh còn cõng tụi nó làm tàu bay nữa.
Cứ vài hôm anh lại đến đây, có khi bận lắm thì 1 tuần anh lại xuống. Trâm anh nghĩ đơn giản lắm, nghĩ là anh muốn làm từ thiện nên đến đây thôi.
Anh vào gian nhà trong, thấy Trâm anh đang cố kiềm lấy cu Bon, tay cô để vào miệng cho cu Bon khỏi cắn vào lưỡi. Thấy thế anh chạy tới phụ, cu Bon cũng bình tĩnh lại, tay Trâm Anh chảy máu. Mấy cô phụ chăm Bon cho Trâm Anh làm vết thương. Minh Quân đi theo lấy oxi già với băng gạc làm vết thương cho cô, còn thổi thổi nữa, thấy máu chảy anh xót lắm.
- Em ko sao đâu, việc này em quen rồi, ít bữa lại lành.
- Quen gì, tay con gái để lại sẹo sao lấy chồng.
- Em nói rồi, ai ưng em người đó sẽ gặp xui xẻo mà.
- Vậy có người muốn gặp xui xẻo thì sao em.
- Em ko dám.
.....
Càng ngày Minh Quân càng tỏ rõ tình cảm của mình cho cô. Cô ái ngại điều đó nên dần dần cô tránh né anh.
- Em sao vậy, sao dạo này cứ luôn né tránh tôi.
- Em nói rồi đừng có yêu em, họ bảo là em mệnh quỷ đó, ai ở gần em người đó sẽ chết.
Cô sợ mình sẽ làm hại anh, nhưng cái cô sợ nhất là có tình cảm với anh. Đối với cô 1 lần là đủ rồi, đau 1 lần là quá sức với cô rồi.
- Tôi yêu em, ngay từ đầu gặp em tôi đã muốn là người đàn ông của em, là người muốn mang lại hạnh phúc cho em.
- Hạnh phúc???.
Cô cười méo xệch, rồi nói trong nước mắt.
- Em và chồng cũ đã li dị rồi, em đã mất 2 đứa con rồi, người đàn ông nói là mang lại hạnh phúc cho em lại đang đi mang lại hạnh phúc cho người khác rồi, vậy anh nói em còn dám tin vào đàn ông nữa ko. Đàn ông trên đời này ai cũng như nhau cả.
Cô bỏ đi, anh gào to.
- Tôi khác, tôi nhất định sẽ mang lại hạnh phúc cho em. Em hãy cho tôi cơ hội.
.....
- Con đã nghĩ kỹ chưa.
- Dạ thưa ni sư, con nghĩ kỹ rồi, con phải đi thôi ạ.
- Con này, duyên nợ đã đến thì con có tránh cũng ko khỏi, duyên nợ đã đi thì có níu kéo nó cũng ko ở lại.
- Dạ, con cảm ơn sư, con nhờ sư chăm bé Na dùm con, con nghĩ mẹ bé Na sẽ quay lại đón bé. Và nhờ sư cho con để bài vị con con tạm ở đây ạ.
- Mô phật.
Cô kéo vali đi, quay lại nhìn nơi cô đã gắn bó hơn 1 năm qua, lại phải tìm cuộc sống khác thôi
....
Minh Quân ăn mặt tươm tất, vừa đi vừa huýt gió. Bà Phương trong bếp đi ra.
- Nè, dạo này tui thấy anh hơi bị diện nghen, lúc nào.cũng hát hò
Bộ có gái rồi hả con.
- Dạ, sớm thôi con sẽ rước về cho mẹ 1 nàng dâu ngoan hiền.
- Thiệt ko, làm liền đi con.
- Từ từ mẹ.
Minh Quân hun bà Phương cái chụt, và lộ trình lại đến chùa tìm Trâm Anh, à ko, đến chùa làm từ thiện.
- Sư nói sao ạ, cô ấy... Trâm anh cô ấy đi rồi sao ạ.
- Cô ấy để lại tờ giấy này cho cậu.
Minh Quân mở giấy ra xem, những dòng chữ mượt mà, nét nào ra nét đó, đúng là chữ của cô giáo: " anh Minh Quân, xin anh đừng tìm em nữa, em sợ rồi 2 chữ hạnh phúc, em biết em ko có duyên với nó. Xin anh, xin anh hãy suy nghĩ đúng đắn và chính chắn khi chọn người đi cùng suốt cuộc đời mình".
Anh gấp giấy lại ngẩn ngơ, thở dài đi vài phút. Anh chào vị ni sư và đi về.
Anh đã suy nghĩ rất nhiều, lái xe rất nhanh. Tại sao vậy,tại sao ko cho tôi 1 cơ hội chứ.
.....
Lần thứ 2 cô đứng giữa ngã tư đường, Sài Gòn này rộng lớn lắm chắc họ sẽ ko gặp lại nhau đâu. Cô thuê 1 phòng trọ nhỏ, nhưng ko quá tệ, với bằng tiếng anh và bằng giáo viên cô ko mấy khó khăn khi xin dạy tiếng anh ở trung tâm gần đó. Mới đầu công việc còn khó khăn, nhưng sau lại dần ổn định nên đâu lại vào đấy.
- Nè Trâm anh nộp tiền nhà con.
- Dạ chiều nha dì Vừa.
- Ời, con bé này, mày làm con dâu dì đi, thằng Hưng con dì nó li dị vợ rồi, có đứa con à. Tao thấy mày mấy tháng rồi ko trai gái gì, lại hiền, tao thích.
- Dạ con mệnh tu ko lấy chồng dì ơi.
Bà Vừa chép miệng tiếc nuối bỏ đi. Cô cũng mặc kệ, tiếp tục soạn bài cho tối đi dạy
Hơn 8h rồi, Minh Quân được anh chị dặn lên phòng đó đón, chứ sợ người lạ bắt cóc. Anh tìm đến nơi thì bọn trẻ cũng ra về, anh nhìn vào phòng mà cứ dụi mắt đi mấy lần mới được, là Trâm Anh, đúng là Trâm anh rồi, lần này tôi sẽ ko để em thoát nữa.
Anh tiến đến, Trâm anh giật mình, anh thản nhiên như chưa từng quen cô. Anh đón vicky về, còn cô cũng ko quá ngạc nhiên với thái độ đó.
Nhưng cái ngạc nhiên hơn là dạo này anh toàn đi đón vicky và lơ qua cô. Nói là ko để ý cũng khó, 1 người hôm qua còn nói thích cô thì nay lại lơ cô đi rất ngọt, đàn ông mà, bản tính họ như nhau. Cái mà cô ko biết là mỗi lần tan làm, anh luôn đi theo sau cô, bảo vệ cô về nhà an toàn, nên anh toàn bị ba mẹ vicky mắng vì chở cháu về trễ.
Cả tuần nay anh ko đi đón vicky nữa, cô nghĩ tốt thôi, chắc anh ấy đã suy nghĩ lại rồi. Rồi hơn 10 ngày nữa lại ko thấy anh, cô cũng hơi buồn, cô cũng là phụ nữ cũng yếu đuối lắm đâu có gan dạ như cô vẫn vỗ ngực xưng tên.
Cô đi làm về như mọi khi, tối nay thứ 7 nên chưa có ai về. Cô mở cửa vào phòng, dọn dẹp chỗ để dắt xe vào, đang lui cui dọn dẹp thì gã đàn ông bệ phệ, ăn mặc nhếch nhác, lại có mùi rượu đẩy cửa vào phòng cô. Cô giật mình đi lùi.
- Anh Hưng anh say rồi sao ko về ngủ.
Gã cười hềnh hệch.
- Tối nay tôi muốn ngủ với em
Cô vơ được cây chổi dí dí về phía hắn.
- Anh say rồi nên tự trọng, ko tui la lên đó.
- Em la đi.
Hắn tiến về phía cô giựt cây chổi vứt đi, đè cô xuống nền. Tuy hắn say nhưng hắn lại vạm vỡ, lại nặng nữa, cô ko thể chống trả nổi. Hắn xé toạc áo sơ mi cô đang mang và bắt đầu sàm sỡ cô. Mặc cho cô la ré, mặc cho cô van xin nhưng hắn vẫn tiếp tục hành động của mình. Có ai ko, cứu làm ơn hãy cứu cô với. Sao cuộc đời cô lắm cái khốn nạn thế này.