Người Con Gái Có "Độc"

Chương 7: Bức tranh thứ bảy

Sau khi mang dụng cụ vẽ tranh của mình về để ở một góc phòng vẽ tranh của biệt thự, An Nhan Nhiên lập tức gọi điện cho Cao Phỉ xin nghỉ.

Giọng Cao Phỉ mang chút ngạc nhiên, nghĩ đến cô vốn đã chuẩn bị sẵn sàng tiếp đón một “người bị thương trong giờ làm việc” đi làm, kết quả là diễn viên chưa diễn đã bỏ chạy.

Trước khi cúp điện thoại, Cao Phỉ cười dễ thương, “Nhan nhiên, cô thật sự là ngày càng khó nắm bắt rồi.”

“Ha ha a, cám ơn đã khích lệ.” Người nào đó tâm tình tốt, không biết xấu hổ nhận lấy mưu ca ngợi.

Giá vẽ vải sẽ tranh sơn dầu dụng cụ vẽ tranh đã chuẩn bị thỏa đáng, chủ nhân biệt thự đã thay đồ mặc ở nhà xuất hiện.

“Thầy à, hôm nay chúng ta học cái gì?” trên gương mặt trắng tuyết mềm mại, bộ dáng nên có của đệ tử đối mặt với cấp đại giáo sư cùng ánh mắt sáng chờ mong.

Giờ phút này An Nhan Nhiên còn không biết, sự chờ đợi của cô lại gặp phải kiểu dạy riêng “biến thái chỉ đạo” như thế nào.

Từ lúc bị phát hiện lén luyện vẽ tranh cùng với trốn tham gia thi đấu thì vô cùng lo lắng tới lúc biết anh lại chủ động đáp ứng dạy làm cho khiếp sợ, lịch trình tâm lý to lớn, đã làm cô hoàn toàn quên người này biến thái luỹ thừa n lần...

Ngày thứ nhất: phác họa. Đối tượng: nam khỏa thân.

Khi người mẫu nam bắt đầu cởi quần thì An Nhan Nhiên đang gọt bút chì.

Mắt thấy người mẫu nam tuấn tú nhỏ gầy trong nháy mắt cởi cả quần sịp, cô thiếu chút nữa đưa dao gọt vào ngón tay mình.

Quay đầu, đại nhân vật chính đang ngồi một bên uống cà phê, cảm nhận được ánh mắt của cô, chậm rãi nói, “Sao thế?”

“Có thể vẽ bức tranh mặc quần áo được không?”

“Em cũng không phải chưa thấy qua.” Anh lạnh lùng liếc cô một cái, ý có điều chi.

“Anh ta... Em chưa thấy qua...” Chính xác không phải không gặp qua, thể loại vẽ thực như thế này không phải ai cũng làm được. Lúc trước cũng là bởi vì điểm ấy, cô mới chuyên chú phát triển ở loại tranh phong cảnh.

Anh nhìn cô một hồi, thần sắc không tốt, khó coi, “Ý của em là muốn tôi cởi?”

“...” Người nào đó đỏ mặt, “Không cần, cứ để anh ta đi...”

“Em chỉ có mười phút.”

“... ? !”

“Trong 10 phút làm không được, lập tức thu dọn đồ đạc trở về thành phố.” Anh ý bảo trên tường, “Còn có chín phút.”

“...”

Trong một ngày, ba mươi lần phác họa mười phút đã qua. Mệt gục xuống không chỉ làAn Nhan Nhiên, còn có người mẫu nam đã làm hơn nửa ngày kia.

Ngày hôm sau, vẫn như cũ là phác hoạ nam khỏa thân, thời gian không thay đổi, người mẫu nam thì được yêu cầu ở mỗi lần sau khi phác họa hoàn thành đổi một động tác.

Ngón giữa cầm bút của An Nhan Nhiên dường như rụng ra, hình ảnh nhất định đầy đủ, bóng hình dáng cũng phải có, tư thế phong vận phải bắt được... Một ngày qua đi, theo sau đại nhân vật thường thường răn dạy phác hoạ đối với An Nhan Nhiên và quở mắng tư thế của người mẫu nam, trong phòng vẽ tranh mùi thuốc súng luôn tràn ngập không tiêu tan.

Ngày thứ ba, vẫn là phác hoạ nam khỏa thân, An Nhan Nhiên cơ bản đã muốn chết lặng, ở trong mắt cô mẫu nam khỏa thân kia cùng với gà vịt ngan đông lạnh trong siêu thị dường như không khác nhau.

Phác hoạ vẫn là một lần thay đổi một tư thế khác nhau, mà thời gian, lại giảm bớt còn năm phút đồng hồ.

Cứ như vậy áp bức chỉ đạo n lần, sau khi kết thúc ngày thứ ba, chịu đủ tra tấn người mẫu nam rốt cục đã đưa ra lời thỉnh cầu không quay lại đây nữa.

An Nhan Nhiên rất quen thuộc mở ngăn kéo bên cạnh ra, lấy thù lao ba ngày nay, đưa cho người mẫu nam.

Người rời đi ra ngoài, cô vội đi đến lật xem toàn bộ phác họa mặt trước ba ngày nay của mình. Ngoại trừ các phác hoạ đang vẽ anh không hài lòng đã tùy tay phá huỷ, nơi này tổng cộng còn có chín mươi bức, cộng lại một chồng thật dày, rất khó tin rằng đó là cô đã hoàn thành trong ba ngày.

Anh rút mấy bức tư thế khác nhau ra, đưa cho cô, “Bằng trí nhớ của mình, giữa trưa ngày mai đưa lại cho tôi.”

Ngón tay An Nhan Nhiên rút rút, miệng thiếu chút nữa thốt câu chửi thề. Hiện giờ cô chưa đủ sức, môi cong lên đường cong hoàn mỹ, nói được ah.

ЖЖЖЖЖЖЖ

Ngày thứ tư, một đêm không ngủ An Nhan Nhiên đem mấy tấm vẽ thực cơ thể người đưa ra đến trước mặt anh. Một phút đồng hồ sau, mấy tấm huyết lệ chi tác hôn môi bạn thân thùng rác.

“Tất cả đều là đồ bỏ đi!” Mặt cô như gấu trúc quốc bảo, trên người dính đầy thuốc màu, anh ngồi cạnh cửa sổ sát đất uống trà trưa con người sảng khoái tinh thần tư thế lại thanh thản, gương mặt tuấn mỹ dưới ánh mặt trời đẹp mắt một cách không giống như người thật.

An Nhan Nhiên không còn cách nào khác, “Thầy ơi, thật sự chỉ là đồ bỏ đi?”

“Uhm, vẫn là không đổi được tật xấu cổ hủ cũ kỹ, đồ bỏ đi trong đống đồ bỏ đi.” Anh cầm chén sứ màu trắng, nâng mắt nhìn cô, “Nếu như nhân phẩm của em giống bức tranh gió của em thì tốt rồi.”

“Nhân phẩm của em?”

“Được rồi, tôi muốn, là loại tranh không có quan niệm trinh tiết.”

“...” Cô muốn nhấc bàn nhấc bàn nhấc bàn! !”Thầy ah, em rất quan niệm trinh tiết được không!”

“Em có sao?” Tầm mắt của anh dừng lại ở bộ ngực nàng, tiếp tục trở lại trên mặt cô, “Không phát hiện ra.”

“Em có.” Cô thanh âm nho nhỏ, không phải đã xem không ít sao... Anh muốn nhớ bao lâu, rõ ràng mình ở trên giường dã man như vậy, cả đêm gây sức ép không ngừng.

“Đừng làm nũng.” Anh nhíu mi trừng cô.

“Đồ đáng ghét.” Giọng cô càng nhỏ lại.

“Em trở về thành đi.”

“A...” Cô kêu lên một tiếng.

“Không phải đáng ghét sao?” Anh lấy mắt nhìn nàng.

“Không phải, em nói em thật đáng ghét, phụ lòng thầy dạy, không thể vẽ ra phong cách thầy cần... “ Người nào đó khóc không ra nước mắt đến bên cạnh anh ngồi xổm xuống, ngón tay thật cẩn thận đặt ở cánh tay anh, nhẹ nhàng đẩy đẩy, “Em vẽ lại bức tranh, được không?”

Không biết có phải lần tiếp xúc này cũng không quá phận lắm hay không, anh lại không đẩy ra, giọng điệu lại nhàn nhạt, “Vẽ lại bức tranh, làm cơm chiều trước cho tôi, còn có, trời quá nóng, giữa trưa nấu một ít đồ ăn thanh nhiệt.”

“Dạ.” Học trò kiêm bảo mẫu không dám không làm.

ЖЖЖЖЖЖЖ

Ngày thứ năm sau bữa cơm chiều, trước giá vẽ tay An Nhan Nhiên run không ngừng. Liên tục vài ngày làm việc cường độ cao, đã làm cho ngón tay hoàn toàn mất lực. Thành phẩm ngày hôm qua cùng ngày hôm nay bị bác bỏ hai lần, đây là cô lần thứ ba, lực dần dần theo không kịp.

Miễn cưỡng bôi lên đến một nửa thì bản vẽ bị người đẩy ngã.

“Thầy?” Cô quay về phía sau, nhất thời lại có cảm giác mê mang.

“Em tiếp tục vẽ tranh, cũng chỉ là lặp lại sai lầm của mình. Em không hiểu được ý của tôi, cho nên không cần tiếp tục vẽ.”

Dưới ánh đèn, mắt sắc anh dần tối, “Buông tha đi, An Nhan Nhiên, cuộc thi lần này em không tham gia được.”