Người Có Từng Yêu Ta Chưa?

Chương 5: Tu tiên sơ khởi

Ba người đến lớp học khá sớm nên lớp học còn vắng vẻ, Huyền Linh đúng là quen biết rộng, từng người bước vào đều được cô nàng giới thiệu rất cặn kẽ.

-Hai người có thấy cô nương vận kim y ở phía kia không?

-Thấy rồi, cô nương đó... có chuyện gì sao?

Hai người nhìn theo hướng tay Huyền Linh, ở phía đó có một cô nương vận kim y nổi bật lên giữa đám người vây xung quanh, trên môi luôn ngự một nụ cười kiêu ngạo, những người xung quanh nàng cũng bắt đầu bàn tán, ca ngợi nàng ta không ngớt lời, Huyền Linh nhỏ giọng:

-Nàng ta là Ảm Tịch, là đệ tử của Thiên Kim thượng tiên.

-Đệ tử của Thiên Kim thượng tiên sao lại học cùng chúng ta?

-Không biết nữa, nàng ta chỉ mới chính thức bái sư cách đây một tháng, nhưng nghe nói bị Thiên Kim thượng tiên bắt học cùng người mới.

-... Tiếp tục đi.

Nàng gật gù rồi nói giống như ra lệnh, tuy Nhi Song đã nghe quen nhưng bá tính bình thường sao có thể dễ dàng bỏ qua, chỉ là Huyền Linh lúc này không hề để tâm...

-Nghe nói nàng ta là ái nữ của một vị đại thần trong triều đình, chính vì vậy nên rất hống hách, không xem ai ra gì. Ta ghét nhất là con nhà quan... A! Xin lỗi... Ta không phải nói hai người...

Huyền Linh vừa bày tỏ thái độ thì chợt nhận ra mình đã thất thố, cảm thấy thực xấu hổ vô cùng. Nàng chỉ xua tay trả lời:

-Không sao... Ta biết ngươi không có ý đó!

-Vậy... hai người cũng từ kinh thành đến, có biết nàng ta không?

-Không biết... Cha ta cũng chỉ là quan nhỏ thôi, cơ hội vào triều cũng không có bao nhiêu, làm sao biết được!

Nàng cố gắng nhập vai hết mức có thể...

-Nè, ta thấy nha, hai người tuy là con nhà quan nhưng không giống như đám người đó, rất thoải mái lại dễ nói chuyện, ta rất thích hai người!

Nàng chỉ biết gật đầu trả lời, nàng thực sự ngưỡng mộ cô nương này, có thể thoải mái tươi cười, thoải mái yêu ghét, tự do biết bao nhiêu.

Nhi Song giật giật vạt áo nàng, khẽ thì thầm:

-Người thực sự không biết nàng ta sao?

Nàng quan sát xung quanh, thấy Huyền Linh đi rồi mới trả lời:

-Bấy lâu nay ngươi theo ta cũng thấy rồi, các đại thần vào cung cầu kiến, ta tránh còn không kịp, còn có thời gian tìm hiểu xem con họ là ai sao? Hơn nữa, đưa con vào cung chơi với ta không phải nịnh nọt thì là gì chứ?

-Thần nói người, nên tìm hiểu kĩ về gia cảnh các vị đại thần một chút, dù sao thì sau này người cũng...

-Suỵt, ta biết rồi.

Nàng thấy Huyền Linh đang đi đến liền lập tức ngắt lời, nói chuyện thế này đúng là quá nguy hiểm mà!

Lớp học đã đến đông đủ, Thiên Kim thượng tiên nhẹ nhàng đi đến. Người chưa thấy đã ngửi được hương, mùi hương bay khắp căn phòng tuy rất thơm nhưng lại quá đậm, đậm đến mức không thể thở nổi, giống như có một áp lực nặng nề đè nén lên lồng ngực, Nhi Song và Huyền Linh không nhịn được mà đưa tay lên che miệng lại, nàng cố nén một ngụm tanh nồng đang dâng trào trong cuống họng, nhìn lại trong lớp học chỉ có nàng và Ảm Tịch là không có vấn đề gì, nhưng nàng ta, khi nhìn thấy nàng lại rất ngạc nhiên, giống như không ngờ nàng có thể chịu được vậy!

Vậy mà khi Thiên Kim thượng tiên bước vào lớp học, mùi hương đó lập tức tan ra không một dấu tích, thay thế nó là một mùi thơm dịu nhẹ giống như cánh hoa đào đang nở, khiến cho người ta có một cảm giác thư mỹ nhẹ nhàng, tựa như đang ở trên chín tầng mây.

Nàng ngước mặt lên nhìn, thì ra Thiên Kim thượng tiên đó đúng là một tuyệt sắc mỹ nhân, mái tóc dài ánh tím xoã xuống mượt mà, được vấn lên một cách cầu kì còn được điểm thêm bằng một cây trâm cài màu vàng kim óng ánh, bạch y thêu Phượng Hoàng bằng chỉ vàng tinh xảo, ngọc bội đinh đang khẽ vang theo nhịp bước chân, ấn kí thượng tiên đỏ rực giữa mi tâm, cùng với đôi mắt tím yêu dị, làm tăng thêm phần kiều mị khi nổi bật trên làn da trắng như bạch ngọc. Nhưng nhìn đi nhìn lại, so với Tử Thiên thượng tiên chỉ có một từ "kém" là có thể dùng, tuy mang nam nhân ra so sánh với nữ nhân là không công bằng nhưng Tử Thiên thượng tiên là ngoại lệ, người quá đẹp, quá hoàn hảo, đến nỗi nam thấy nam thẹn, nữ thấy nữ hờn.

Thiên Kim thượng tiên đưa mắt quét qua khắp căn phòng, nét mặt nghiêm nghị khiến ai nấy đều như cảm thấy từng tấc da thịt mình như căng lên, chực chờ vỡ tung. Người sau đó lại nở một nụ cười xoa dịu, nhưng vẫn không thể làm tâm hồn thoải mái hơn được. Người cất giọng nói, ngay cả trong giọng điệu cũng có thể đoán được đây là người cực kì nghiêm khắc.

-Vừa rồi, có phải là rất khó chịu không?

Mọi người cúi gằm mặt không dám trả lời.

-Ta vừa rồi đã cho các ngươi thấy, kể cả những thứ bình thường nhất cũng có thể trở thành vũ khí, mùi hương tưởng chừng như vô hại nhưng cũng có thể đưa các ngươi đến bờ vực của sự sống và cái chết, chính vì vậy, tuyệt đối không thể ngạo mạn mà xem nhẹ!

Ai nấy đều trầm mặc

-Nhưng yên tâm, hôm nay ta không phải dạy luyện hương, có ai trả lời cho ta biết trên thế gian này, còn một thứ không thể ngờ tới, có thể làm vũ khí, lợi hại không kém mùi hương hay bất kì loại kiếm đao nào?

Mọi người lại thêm một phen trầm mặc, làm gì còn thứ nào có thể thay thế kiếm đao chứ?

-Là âm nhạc!

Câu trả lời vừa được thốt ra, ai nấy đều hướng mắt nhìn về nơi phát ra âm thanh đó, chính là một nữ nhân vừa đứng lên ở cuối lớp, dáng vẻ hiên ngang nhưng không hề kiêu ngạo, Thiên Kim thượng tiên nhìn nàng với ánh mắt như thấy một cái gì đó rất thú vị, nụ cười trên môi liền thêm mấy phần dịu dàng.

-Đúng vậy, chính là âm nhạc. Cho ta biết tại sao ngươi lại nghĩ như vậy?

Nàng sắc mặt trước sau vẫn không hề thay đổi, trầm tĩnh khó đoán, bình tĩnh trả lời:

-Âm nhạc, thứ nhất có thể giải sầu, thứ hai có thể bày tỏ cảm xúc vui buồn hờn giận, thứ ba... chính là dùng làm vũ khí, nếu sử dụng âm thanh làm vũ khí thì không ai có thể ngờ được cũng không thể kịp thời phản ứng, như vậy không phải rất tốt sao? Hơn nữa nếu là dùng để ám sát, lại càng thêm thuận lợi.

-Nói không sai, nhưng... Thái Bạch Phái ta là danh môn chính phái, tuyệt đối sẽ không dạy đệ tử đi ám sát, nếu có chiến đấu, cũng phải quang minh chính đại mà đấu!

-Dĩ nhiên rồi!

Nàng nghiêng đầu thay cho đồng tình, nhưng có một điều mà lúc đó nàng không hề nghĩ đến, chính là... Thiên Kim thượng tiên sau lần đó càng ngày càng đề phòng nàng.

-Ngươi... là mới nhập môn sao?

-Đúng vậy, thưa Thiên Kim thượng tiên.

-Thảo nào trước đây chưa từng nhìn thấy ngươi, ngươi tên là gì?

-Đệ tử họ Hoàng tên Thiên Nghi.

-Được lắm, Hoàng Thiên Nghi. Ngươi ngồi xuống đi!

-Dạ.

Nàng ngồi xuống, Huyền Linh nhìn nàng với ánh mắt ngưỡng mộ vô biên.

Trong suốt buổi học, Thiên Kim thượng tiên nói thao thao bất tuyệt về lịch sử các loại nhạc cụ, tuy nàng đã biết khi đọc sách vào tối qua, nhưng lại không hề cảm thấy nhàm chán, thỉnh thoảng trong căn phòng lại rộ lên những tiếng cười vui vẻ. Nàng không ngờ khi đi học cùng người khác lại có thể vui đến như vậy.

Giờ học tiếp theo là của Thanh Hiên thượng tiên, là một buổi học ngoài trời rất thoải mái, Thanh Hiên thượng tiên mà bọn họ nói, thì ra là một nam nhân rất phóng khoáng (nếu không muốn nói là tuỳ tiện). Đây cũng là một nam nhân cực kì xinh đẹp, nhưng tuyệt đối không thể đem ra so sánh với Tử Thiên thượng tiên, bởi vì, Tử Thiên thượng tiên là kiểu đẹp lãnh khốc, cao ngạo, cao quá không thể với, còn Thanh Hiên thượng tiên lại đẹp một cách tự nhiên, gần gũi, ở trong cái tầm thường mà lại không hề tầm thường. Người có thể mang so với hai nam nhân đó, nhưng nếu là như vậy, thì trừ bỏ cái dáng vẻ tiên nhân của người, so với hai người họ... chỉ có bằng chứ không hơn (Đôi lời của Thanh Hiên: Hai kẻ đó là hai kẻ nào? Lăn ra đây cho ta xem! *ta không biết gì hết, ta chỉ là tác giả, ta không biết gì hết*).

Suốt buổi học đó, người không ngồi thì nằm, phe phẩy chiết phiến trên tay, dáng vẻ giống hệt như một con mèo lười... không, không... phải là một con hồ ly lười biếng đang nằm tắm nắng!

Người buông ra một câu cực kì có trách nhiệm:

-Hôm nay tiếp tục học ngự phong. Hai người mới lại đây nghe ta đọc khẩu quyết, ta chỉ đọc một lần, nhớ cho kĩ!

Nàng lắng nghe thật kĩ rồi cẩn thận ghi nhớ, nhìn sang Nhi Song, con bé cứ mơ mơ hồ hồ, không biết có nhớ được hay không?

------------

Đúng như những gì nàng lo ngại, Nhi Song quả nhiên không nhớ được, cứ lẽo đẽo theo Thanh Hiên thượng tiên bắt người đọc lại, làm cho người liên tục mắng nó phiền rồi lại mắng nó ngốc. Huyền Linh có vẻ ổn hơn một chút, có thể bay lên cách đất một thước rồi. Nàng cũng nhắm mắt lại, tập trung tinh thần, miệng niệm khẩu quyết, không ngờ sau đó liền lập tức cảm thấy chính mình như nhẹ hơn. Từ từ mở đôi mắt, nàng thực sự có thể bay lên, còn bay được rất cao nữa, nàng nhìn về phía đại điện, bỗng dưng thấy Tử Thiên thượng tiên từ đó đi ra, nhất thời không cảnh giác làm Ảm Tịch từ phía sau đẩy mạnh một cái, nàng rơi từ trên cao xuống, Thanh Hiên thượng tiên không ngờ phản ứng lại rất nhanh, lập tức thi pháp, từ phía xa đỡ nàng xuống đất.

Nhi Song lập tức mặc kệ mình đang đấm lưng nịnh nọt ai đó, chạy đến chỗ nàng, Huyền Linh cũng chạy đến đỡ nàng dậy, thừa dịp gửi cho Ảm Tịch một cái nhìn đầy sát ý.

-Thiên Nghi, không sao chứ?

-Nghi tỷ, tỷ không sao chứ?

-Không sao, không sao.

Nàng vội xua tay, cũng may Thanh Hiên thượng tiên phản ứng nhanh, kịp thời thi pháp nếu không nàng bây giờ không chết cũng là gãy hết mấy cái xương, cái mạng nhỏ suýt chút không còn rồi. Nàng đưa mắt nhìn Ảm Tịch, nàng ta đã đáp xuống, nhìn nàng mà đắc ý.

-Bản thân mới vừa học bay, đã kiêu ngạo bay lên cao, giờ thì hay nhỉ, suýt chút mất mạng rồi?

-Ngươi nói cái gì? Vừa rồi không phải tại ngươi...

-Tại ta cái gì? Là nàng ta không chịu chú ý, bây giờ quay sang đổ cho ta, có phải quá bất công rồi không?

-Ngươi...

-Nhi Song! - Nàng lên tiếng ngăn lại.

-Nghi tỷ, tỷ...

Nhi Song bị nàng trừng mắt cảnh cáo, đành bất đắc dĩ ngậm miệng.

-Ta không sao, là lỗi của ta, đừng có mắng người lung tung.

Nàng nhìn biểu hiện vừa rồi của Ảm Tịch, nàng có thể chắc chắn nàng ta đang đố kị, nhưng thứ nàng nghĩ không ra chính là... nàng đã làm gì để nàng ta đố kị chứ?

Tại sao nàng có thể biết nàng ta là đang đố kị? Không phải là quá rõ ràng rồi sao? Ánh mắt của nàng ta là ánh mắt nàng thường xuyên nhìn thấy từ các vị phi tần của phụ hoàng, với những ánh mắt đầy hận ý như vậy, nàng đây, nhìn suốt cũng thành quen rồi.

Nàng mệt mỏi đến một góc ít người, nằm xuống trên bãi cỏ, ngắm mây trôi lãng đãng trên trời, nhưng bây giờ, tại sao trong tâm trí nàng chỉ hiện lên gương mặt của Tử Thiên thượng tiên, không cách nào xoá bỏ. Nàng chỉ mới gặp người có một lần, tính đến nay cũng xem như là hai lần đi, vậy mà tại sao nàng lại không thể xoá bỏ người ra khỏi tâm trí?

----------

Giờ học cuối cùng là của Nhất Phiêu sư huynh, là học kiếm pháp, nàng trước đó cứ nghĩ, giờ học này sẽ rất thoải mái, bởi kiếm nàng đã luyện tập từ nhỏ, còn luyện rất gian khổ, kiếm phổ nàng cũng thuộc cả rồi, nhưng không ngờ lại bị Nhất Phiêu sư huynh đó soi đến tan nát, không bắt được lỗi này thì lại bắt lỗi kia, phạt nàng hết chẻ củi gánh nước, lại xoa bóp đấm lưng, thực không khác gì nha hoàn mà!

Nàng đột nhiên lại có suy nghĩ, người này rốt cục có muốn nhận nàng làm đồ đệ không? Nhưng dù cho có đi chăng nữa nàng cũng sẽ không, tuyệt đối không làm đồ đệ của hắn! Bây giờ nàng chỉ là một đệ tử bình thường mà hắn đã ra tay không thương tiếc như vậy, làm đồ đệ hắn rồi, ai dám đảm bảo hắn sẽ không giở những trò không bằng cầm thú ra với nàng?