Giọng nói đùa cợt phát ra từ một nam nhân vận thanh y, mái tóc đen ánh vài sợi màu lam khẽ bay bay, đôi mắt màu lam ấm áp, làn da trắng ôn nhuận như ngọc, trên miệng nở một nụ cười tinh nghịch, ấn kí đỏ sậm nổi rõ giữa mi tâm, nhẹ nhàng tiến đến:
-Ta là ai? Quan trọng không?
-Vị tiên nhân này, nếu muốn gặp sư phụ ta thì mời theo lối này...
-Vừa mới gặp sao lại biết ta là tiên nhân?
Người đó “kinh ngạc” hỏi nàng, nàng đưa tay đỡ trán, lại gặp phải kẻ thích đùa rồi!
-Nơi này là Hàn Nguyệt điện, trên núi, người bình thường không thể vào!
-Vậy sao không phải là yêu nhân Ma giáo?
-Nếu là yêu nhân Ma giáo, sư phụ sẽ không để người đứng đây nói chuyện nãy giờ!
-Haha, miệng lưỡi không tệ, giỏi lắm, rất thú vị nga~. Thưởng cho ngươi, ta tên Đường Nhược Phi!
-Thái thượng tiên? Đệ tử đắc tội!
-Ngươi tên là gì?
-Đệ tử là Hạ Băng Nghi
-Băng Nghi, ngươi làm nghĩa muội của ta đi?
Nàng nhìn hắn bằng ánh mắt kì dị, thái độ có cần phải thay đổi xoành xoạch như vậy không?
-Nghĩa... nghĩa muội?
-Nhanh gọi ca ca đi, gọi ta nghe xem!
-Ca... ca?
-Hahaha, cuối cùng cũng có được một tiểu muội muội, thú vị thật!
-Sư thúc, người đùa hơi quá rồi!
Hắn xuất hiện phía trước nàng, lập tức mang nàng giấu ra sau lưng, dứt khoát cách ly nàng khỏi Đường Nhược Phi:
-Ta không đùa nga~. Nghe nói ngươi đột nhiên mang về một đứa trẻ... - Đường Nhược Phi làm một bộ mặt kinh hãi cùng ghê tởm nhìn hắn, còn lấy tay che miệng lại - Đừng nói là... nợ phong lưu nga~
-Nợ cái đầu ngươi!
Hắn một chút cũng không mất tôn nghiêm ôm nàng lùi lại thêm mấy bước, loại người này không thể đến gần:
-Được được, nhưng chuyện nghĩa muội là ta nghiêm túc thẳng thắn nói thật! Một đứa trẻ vừa đáng yêu vừa thú vị thế này, ngươi giấu riêng cho mình quả thực rất xấu!
Chớp mắt cái, Đường Nhược Phi đã ở phía sau hắn, dùng tay mạnh bạo véo má nàng, rất không biết thương hoa tiếc ngọc, rất không có tình người!
Hắn không nói tiếng nào, lặng lặng ôm nàng, một lần nữa tạo khoảng cách, lạnh lùng nói:
-Ta xấu? Xin hỏi sư thúc trước giờ có soi gương không?
-Ngươi nghĩ ta là tên đó sao mà suốt ngày soi gương? Không cần phải soi gương ta cũng biết, ta đẹp cực kì, lại còn tốt bụng cực kì!
-Sư phụ?
Nàng - người đang bị giành qua giành lại, hiện tại mới có thể lên tiếng, hắn buông nàng ra:
-Con không cần để ý đến hắn! Chỉ là một kẻ thiếu đứng đắn, sau này tránh xa một chút!
-Dạ?
Nàng khó hiểu nhìn hắn, rốt cuộc hiện tại là cái tình hình gì vậy?
-Ngươi... ngươi... ngươi, Tử Thiên, ta tốt xấu gì cũng là sư thúc của ngươi, là trưởng bối, không thể nể mặt ta một chút được sao? Ngang nhiên bêu xấu ta trước mặt muội muội?
-Thứ nhất, nếu đã biết bản thân là trưởng bối, nên cư xử sao cho đúng là trưởng bối, thứ hai, đây là đồ đệ của ta, không phải nghĩa muội của người!
-Ngươi... ngươi biết rõ ta đi khắp nơi, đời này hy vọng có được một tiểu muội muội đáng yêu như vậy thôi, không thể thành toàn cho ta được sao? Ích kỉ như vậy... có phải người không hả?
-... Vẫn là không nên cho Nghi nhi đến gần người!
-Ngươi... - Đường Nhược Phi chuẩn bị tinh thần khóc lóc ăn vạ...
-Sư phụ, không sao, con cũng muốn có ca ca...
Nàng dùng ánh mắt long lanh mà nhìn hắn, Đường Nhược Phi nghe vậy liền hớn hở, nhào đến nàng, lại lập tức bị hắn tách ra. Hắn nghiêm túc nhìn nàng:
-Con không cần để ý đến hắn!
-Tử Thiên, Tử Thiên, cầu ngươi lần này, làm ơn thành toàn cho ta đi được không?
Đường Nhược Phi nắm níu vạt áo hắn, lắc lắc cầu xin.
-Phụt... - Cuối cùng nàng cũng nhịn không được mà cười phá lên – Sư phụ, thật ra con không sao, nếu có một ca ca như này, cũng rất vui!
-Thấy chưa thấy chưa, Nghi nhi không phản đối, ngươi cũng không cần phải gay gắt vậy đâu hả?
-Ai... Được được, tùy hai người, Nghi nhi đã chịu thì ta cũng không có lý do nào để phản đối!
-Tuyệt!
Đường Nhược Phi nhào đến bên nàng, nắm lấy bàn tay nàng, ánh mắt long lanh:
-Mau gọi một tiếng ca ca đi!
-Ca... ca...
-A~ hạnh phúc chết ta, ngoan, gọi lại!
-Ca ca...
-Gọi lại!
-Đủ rồi! - Hắn khó chịu chen ngang – Sư thúc, người đến đây có lẽ không phải chỉ là nhận một nghĩa muội thôi đâu đúng không?
-Haha, quên mất, ta đến là để chúc mừng ngài, vị thái thượng tiên thứ hai trong lịch sử tu chân!
-Được rồi, không nên đứng bên ngoài nói chuyện như vậy, sư thúc, mời!
-Hahaha...
Chớp mắt lại qua một cái mười năm, đứa bé sơn dã ngây thơ thuở nào giờ đã trở thành một thiếu nữ trưởng thành, nhưng nét hồn nhiên vẫn còn đó.
Thiếu nữ bạch y ngồi dưới gốc đại thụ, trên tay cầm một quyển cổ thư nhưng hai mắt rõ ràng đang nhắm nghiền:
-Nghi nhi... Nghi nhi... Hạ Băng Nghi!
Tiếng gọi trong trẻo đưa nàng về từ cõi mộng, chớp chớp đôi mắt còn mơ ngủ, trước mặt nàng là một hoàng kim nữ tử, mái tóc dài ánh tím búi cầu kì, ngũ quan tinh xảo khiến người ta phải đắm chìm, trên người toát ra một mùi hương dịu nhẹ. Nhưng đáng tiếc thay nàng đã gặp qua không ít người đẹp, đã miễn dịch với sắc đẹp rồi nga~
-Ơ... người là... Thiên Kim thượng tiên?
-Ngươi biết ta? Cũng không tệ... quả là đệ tử của Tử Thiên!
“Tử Thiên? Gọi sư phụ ta thân thiết vậy sao?”
-Không phải người đang bế quan sao?
-Ta ở đây đương nhiên đã xuất quan, sư phụ ngươi đâu?
-Có lẽ người đang ở thư phòng, hay là ở hậu điện?
-Ngươi rốt cuộc làm đồ đệ kiểu gì, sư phụ ngươi đang ở đâu còn không biết, lại có thể ở đây ngủ?
-Cái đó... con...
-Thiên Kim thượng tiên? Nàng đã xuất quan rồi sao?
Sư phụ xuất hiện tưởng là giải vây cho nàng, nhưng lại khiến nàng rơi vào một tình huống khó xử khác:
-Tử Thiên, chàng... dạy đồ đệ như vậy sao?
-Ta dạy đồ đệ thế nào, vốn cùng Thiên Kim thượng tiên không có quan hệ!
-Chàng... sau bao nhiêu năm gặp lại... vẫn lạnh nhạt như vậy, không thể nói với ta một lời tình cảm sao?
-Nàng sau bao nhiêu năm bế quan vẫn không thể buông bỏ chấp niệm được hay sao?
-Tử Thiên... đừng tuyệt tình như vậy, có được không?
-Thiên Kim thượng tiên, nàng biết rõ ta đã sớm buông bỏ thất tình lục dục, sớm không còn thiết tha gì nữa.
Nàng đứng giữa nhìn hai người, nàng một câu chàng một câu, giống như sắp cãi nhau rồi. Đúng lúc sắp không biết phải làm gì, nghĩa ca tự nhận của nàng kịp thời xuất hiện:
-Thiên Kim thượng tiên, đã lâu không gặp!
-Đường sư thúc!
Thiên Kim thượng tiên cung kính cúi đầu chào.
-Hai người sao lại cãi nhau trước mặt trẻ con thế này? Có chuyện gì vào trong uống chung trà từ từ nói không được sao?
-Đây là điện của ta, ta tự mình biết rõ!
Hắn lại giận chó đánh mèo, đen mặt trả lời Đường Nhược Phi.
-Haha, được rồi, vậy ngài tự mình quyết định đi...
-Người khi không lại đến đây làm gì?
-Hôm nay là mười lăm, ta đến đón muội muội đi chơi thôi!
-... Vậy hai người đi đi, nhớ về sớm!
-Được, được
-Còn nữa... đừng có dắt Nghi nhi đến những nơi không đâu, dạy hư đồ đệ ta, ta liều mạng với người! (Tg: Hổ báo quạ!!!! >_<)
-Ta biết mà, sẽ mang về trả cho ngài không thiếu một sợi tóc được chưa?