Mọi người ngơ ngác nhìn Lâm Chính.
Câu nói của anh khiến căn phòng trở nên yên tĩnh.
Anh đang nguyền rủa cụ bà chết sao?
Anh điên rồi à?
“Lâm Chính, cậu đang nói nhảm gì vậy? Nơi này đến lượt cậu nói chuyện à?”, một người đàn ông trung niên đeo kính gọng vàng quát to.
Đây là con trai thứ ba của cụ bà, tên Tô Bắc, là một trong những phó chủ tịch hội đồng quản trị trong tập đoàn Thịnh Hoa của nhà họ Tô, phụ trách công ty thời trang của gia tộc.
Dù sản nghiệp của nhà họ Tô ở Giáng Thành cũng không lớn, nhưng vẫn xem như phong phú, ngoài bất động sản còn kinh doanh cả ẩm thực và thời trang.
Nhưng tuy Tô Bắc là phó chủ tịch hội đồng quản trị lại nổi tiếng không có quyền, tất cả quyền lực đều nằm trong tay cụ bà, những người còn lại chỉ tạm giữ chức thôi.
“Lâm Chính, cậu đang nguyền rủa bà nội hả? Cái tên khốn kiếp này, cậu chán sống rồi sao?”, một người đàn ông trẻ tuổi khá giống Tô Bắc ở bên cạnh chỉ vào Lâm Chính mắng.
Người này tên là Tô Trương Dương, cô gái trẻ bên cạnh là Tô Mỹ Tâm, hai đứa con của Tô Bắc.
Tô Trương Dương vừa dứt lời, Tô Mỹ Tâm cũng cười khẽ: “Lâm Chính, tôi biết bà nội vẫn luôn không thích anh, đó là vì anh có lỗi với nhà họ Tô chúng tôi, nhưng dù có xảy ra chuyện gì, anh cũng không thể rủa bà nội chết như thế được!”
“Phải đó!”
“Cậu hiểu về châm cứu sao? Xùy, giả vờ giả vịt cái gì chứ!”
“Lâm Chính, cậu đúng là độc ác! Bà nội cũng đâu có đối xử tệ với cậu”.
“Tô Nhu, cháu dạy chồng kiểu gì vậy, còn để cậu ta đến đây nguyền rủa bà nội nữa?”
“Cả nhà các người muốn lật trời sao?”
Người nhà họ Tô đều trách móc, không chửi bới Lâm Chính thì cũng quở mắng Tô Nhu.
“Xin lỗi, xin lỗi, cháu sẽ bảo Lâm Chính đi ngay…”, Tô Nhu vội nói xin lỗi.
Cụ bà nhà họ Tô cũng không vui, nét mặt lạnh lẽo, nụ cười cũng biến mất.
“Nhu à, bà già này vẫn luôn rất thích cháu, nếu không vì ông nội cháu cố chấp, thì tên vô dụng này có thể cưới được cháu sao?”
“Bà nội, xin lỗi, đây là lỗi của cháu, cháu sẽ dạy dỗ Lâm Chính lại, xin lỗi bà nội…”, Tô Nhu cúi đầu nói.
“Nhưng trước mắt tình trạng của bà nội rất nguy hiểm, tôi chỉ…”
“Anh im miệng cho tôi!!!”
Lâm Chính còn định nói gì nữa, nhưng Tô Nhu đột nhiên xoay người quát to với anh.
Lâm Chính hơi sửng sốt.
Lại thấy Tô Nhu rưng rưng nước mắt, viền mắt đỏ lên, tức giận nhìn chằm chằm anh.
Sâu trong đôi mắt tràn đầy bất lực và đau khổ…
“Anh cút cho tôi! Cút ngay lập tức!”
Tô Nhu chỉ ra cửa, điên cuồng la lên.
Lâm Chính thở dài, lắc đầu đi ra khỏi phòng bệnh.
Thân thích của nhà họ Tô người thì cười khẩy người thì miệt thị, không hề ngạc nhiên vì kết quả này.
“Nhu à, con người cháu quá tốt bụng!”, cụ bà lắc đầu, nhưng giọng điệu lại hơi cay nghiệt: “Thật ra mấy ngày nay bà vẫn luôn nghĩ đến chuyện của cháu.
Cháu à, không phải bà nội có thành kiến gì với cháu, nhưng thật sự là tính cách của cháu rất dễ bị người khác dẫn dắt, bà già này suy nghĩ rất lâu, cảm thấy cháu vẫn nên để người khác thế chức tài vụ bây giờ đi, còn cháu đến phòng kinh doanh nhậm chức, yên tâm, tiền lương sẽ không thiếu cháu, trước đó bao nhiêu thì bây giờ vẫn như thế”.
“Bà nội, cháu…”, Tô Nhu hoảng hốt, vội nói.
Nhưng còn chưa kịp nói xong, cụ bà lại ngắt lời cô lần nữa.
“Nhu, bà biết cháu muốn nói gì, bà cũng biết chắc chắn cháu không vui, nhưng bà già này đã suy tính chuyện này lâu lắm rồi, vấn đề tài vụ không phải chuyện nhỏ, cháu còn trẻ, không có kinh nghiệm, cho nên bà định giao cho bác ba của cháu quản lý.
Cháu cũng thấy đấy, cả một đứa vô dụng mà cháu cũng không quản lý được thì nói gì tới người khác.
Gần đây nhà họ Tô chúng ta phải tranh giành một dự án lớn, tài vụ nhất định phải nghiêm mật.
Nếu lúc này xảy ra sơ suất gì vì Lâm Chính, thì cả nhà họ Tô của chúng ta cũng sẽ bị ảnh hưởng, cho nên Nhu à, cháu buông tay trước, đợi xong dự án này rồi, bà nội sẽ tiếp tục để cháu quản lý tài vụ! Nghe lời đi!”
Bà cụ hờ hững nói, vẻ mặt không chút cảm xúc.
Tô Nhu ngơ ngác, một lát sau, cô thở dài một tiếng, nhỏ giọng đáp: “Vâng thưa bà nội…”
Lúc này cô mới hiểu, Lâm Chính chỉ là một cái cớ.
Mục đích của cụ bà chỉ là muốn cô giao quyền quản lý tài vụ ra thôi.
Tô Nhu đoán được chắc chắn là Tô Bắc nói gì đó với cụ bà.
Tuy cô rất có năng lực, mấy năm nay tài vụ của doanh nghiệp chưa từng xuất hiện sơ suất gì, nhưng cụ bà thích dùng người thân không dùng người tài, ở trong mắt cụ bà, Tô Nhu là cháu gái đã lấy chồng, sao có thể bằng con trai của mình được?
“Ngày mai lập tức đi bàn giao, Nhu, cháu về trước đi, gần đây bên phòng kinh doanh có mấy đơn hàng, cháu tranh thủ làm quen nhé! Còn Tiểu Bắc nữa!”
“Mẹ, có con đây”, Tô Bắc vội tiến lên.
“Con là phó chủ tịch hội đồng quản trị, còn quản lý tài vụ, con xoay sở được không?”, cụ bà hiền hòa hỏi.
“Mẹ yên tâm, dù con không xoay sở được thì vẫn còn Trương Dương mà, Trương Dương đường đường là người tốt nghiệp thạc sĩ ngành quản lý kinh tế, có thằng bé giúp, mẹ cứ yên tâm dưỡng bệnh đi!”, Tô Bắc cười nói.
“Đúng đó bà nội, bà cứ việc yên tâm, mỗi tuần cháu đều sẽ đến báo cáo với bà chuyện công ty”, Tô Trương Dương cũng tiến lên tỏ thái độ.
“Được, được, có mấy đứa, bà già này yên tâm rồi”, cụ bà Tô cười tươi.
Người nhà họ Tô đều nở nụ cười.
Còn Tô Nhu thì mặt mày ủ rũ.
Cô cố gắng lâu như vậy lại bị cả nhà Tô Bắc giành việc, dù là ai cũng sẽ không dễ chịu.
Khốn kiếp!
Đều tại tên chết tiệt Lâm Chính hại!
Tô Nhu siết chặt tay, nghiến răng nghiến lợi, chỉ muốn chặt Lâm Chính thành tám khúc.
“Bà nội, nếu đã thế thì cháu về trước đây”, Tô Nhu nén giận, nhỏ giọng nói.
“Đi đi”, cụ bà giơ tay lên chào, lạnh nhạt nói, nhưng cánh tay có hơi run run.
Tô Nhu không chú ý, xoay người muốn rời đi.
Đúng vào lúc này…
Bịch!
Cụ bà nhà họ Tô khi nãy còn khỏe mạnh đột nhiên nghiêng cổ, ngã lộn xuống từ trên giường, lập tức hôn mê.
“Hả?”
Người nhà họ Tô đều ngơ ngác.
Tô Nhu vừa bước tới cửa cũng sững sờ.
“Mẹ!”
“Bà nội!”
“Bà nội, bà sao thế?”
“Anh hai! Mau, anh hai! Anh mau xem mẹ bị làm sao đi!”
“Đừng nôn nóng, đừng nôn nóng! Mau đỡ mẹ lên giường, ấn huyệt nhân trung!”
Tô Cối cũng hoảng hốt, cố ép mình bình tĩnh lại, sau đó vội kéo tay cụ bà, bắt mạch cho bà.
Nhưng ngay sau đó, sắc mặt ông ta càng khó coi hơn.
“Anh hai, mẹ sao thế?”, Tô Bắc vội hỏi.
“Mạch của mẹ rất yếu, mẹ...!sắp không xong rồi!”, Tô Cối đờ đẫn nói.
“Cái gì?”
Người nhà họ Tô trợn tròn mắt.
“Khi nãy mẹ còn rất khỏe, trông cũng có tinh thần, sao tự nhiên lại sắp không xong được?”, Lưu Diễm run rẩy nói.
“Mẹ không thể chết vào lúc này được, bây giờ công ty do mẹ quản lý, nếu mẹ xảy ra chuyện gì, cả tập đoàn Thịnh Hoa của chúng ta sẽ trở nên mất trật tự”, vợ của Tô Bắc – Trương Vu Huệ cũng cất lời.
Tuy là nói thế, nhưng những người này chỉ mong cụ bà chết sớm một chút, dẫu sao chỉ cần bà chết, bọn họ sẽ được chia tài sản của nhà họ Tô.
Chỉ có Tô Cối và Tô Bắc không vui, Tô Bắc vừa nhận quản lý tài vụ, tương lai xán lạn, Tô Cối vì khiến cụ bà vui mà bỏ ra nhiều tiền như thế, sao có thể chấp nhận tình cảnh này được?
Tô Cối cầm kim lên một lần nữa, đâm vào huyệt Thái Dương, huyệt Phong Trì của cụ bà.
Nhưng vẫn không hề có tác dụng.
“Anh hai, hô hấp của mẹ ngày càng yếu, rốt cuộc là vì sao thế?”, Tô Bắc sốt ruột.
“Tình trạng của mẹ rất lạ, còn xảy ra quá đột ngột, tôi không có cách nào chẩn bệnh… Mau đi ra ngoài gọi y tá, mời ông Tề của bệnh viện đến đây! Mau!”, Tô Cối đầu đầy mồ hôi nói.
Tình trạng thế này ông ta đã không thể kiểm soát được nữa rồi.
Tô Cương lập tức chạy ra ngoài.
Nhưng ngay sau đó, anh ta ủ rũ trở về: “Bố, bác ba, y tá vừa gọi điện, ông Tề kia không có ở bệnh viện, đi ra ngoài chẩn bệnh rồi!”
“Cái gì?”, Tô Cối ngây người.
“Bác hai, hay là gọi bác sĩ khác đến đi”.
“Ngay cả tôi cũng không bắt mạch ra triệu chứng, bác sĩ các đến thì có tác dụng gì? Cả bệnh viện, ngoài ông Tề thì không ai có thể chữa được cả!”, Tô Cối rầu rĩ cúi đầu.
“Chẳng lẽ bà nội…”
“Anh hai, anh mau nghĩ cách đi!”
“Lập tức đưa mẹ đến phòng cấp cứu! Cấp cứu trước rồi tính sau! Tôi sẽ gọi viện trưởng đến, chắc chắn có cách giải quyết, mọi người đừng hoảng hốt!”
Tô Cối cố ép mình bình tĩnh.
Mọi người gật đầu, lập tức luống cuống tay chân.
Không ai ngờ đến chuyện đột nhiên diễn ra này.
Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột!
Tô Nhu ngơ ngác đứng nhìn người nhà họ Tô hoảng loạn, sau đó cũng bối rối theo.
Đột nhiên!
Cô nghĩ tới điều gì đó, vội vàng lấy điện thoại ra từ trong túi xách, bấm số gọi.
“Sao vậy?”, đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói của Lâm Chính.
“Bà nội sắp không xong rồi!”, Tô Nhu run rẩy nói.
“Tôi biết”, giọng điệu của Lâm Chính có vẻ rất bình tĩnh.
“Có phải anh đã đoán ra sẽ như thế từ trước rồi không? Anh có cách gì không?”
“Có”.
“Vậy anh còn không mau đến đây cứu bà nội đi?”, Tô Nhu nôn nóng quát lên.
Nhưng bên kia im lặng hai giây, sau đó vang lên một giọng nói hờ hững.
“Xin lỗi, tôi không cứu!”