Người Chồng Bá Đạo Nghiện Vợ

Chương 29: Đôi Chân Của Cô Bị Bẻ Gãy



Cô quay lên chiếc taxi đậu ngay ở đường, xe bắt đầu chạy thì lòng cô lại càng lo sợ hơn, người con trai năm xưa cô yêu là một người nam thư sinh, hiền lành nhưng bây giờ có lẽ người con trai ấy đã chết vào 7 năm trước.
Từ một thư sinh trở thành một tên ác ma, hung hăng, tàn ác khiến cô sợ hãi khi nhìn thấy anh.
Đôi tay của anh đã giết chết cả dòng họ của cô nhưng cô không hề hay biết vẫn luôn sống chung với anh còn sinh ra cho anh một tiểu công chúa.
Suy nghĩ của cô bị cắt ngang khi bị bác tài xế nói: ” đã tới nơi rồi cô ạ!”
Cô ậm ự trả lời rồi đưa tiền cho tài xế, bước xuống xe.
Một toà lâu đài nguy nga được toạ lạc trêи ngọn đồi, ánh sáng hào nhoáng của nó thực sự rất đẹp khiến cho người khác phải ngưỡng mộ vô cùng nhưng mấy ai biết rằng đó chỉ là hình thức bên ngoài, bên trong của nó là một sự lạnh lẽo, băng giá vô cùng.
Cô đi vào trong toà lâu đài thì bác Tô từ phía xa đi tới, giọng có phần hơi lo sợ vì điều gì thì phải.
– Cậu chủ đợi cô … ở thư phòng!- Giọng nói của bác quản gia khác gấp gáp, chắc có lẽ anh đã bắt đầu hung dữ rồi.

Nhưng tại sao anh lại giận dữ chứ?
Cô không nói lời nào, bước lên lầu nhưng cô lại không vội vàng đi gặp anh ngay mà đi thay đồ, sau đó qua thăm Bối Bối.


Cô rất nhớ Bối Bối, người con gái mà cô mang nặng đẻ đau suốt chín tháng mười ngày để sinh ra.
Bối Bối là tính mạng của cô, không ai có thể chia rẽ hai mẹ con cô.
Bối Bối vừa thấy cô thì đã cười tươi, đòi ẵm.

Cô cúi xuống ẵm Bối Bối thì bị một cánh tay ở phía sau ôm chặt lấy cô.

Khỏi nói cô cũng biết cánh tay ấy là của ai.
Chính xác cánh tay ấy là của anh.

Vòng tay săn chắc đang ôm lấy cái em nhỏ nhắn của cô.
– Em đi đâu vậy? Con nó rất nhớ em đấy!-Anh nhẹ nhàng nói bên tai của cô, nhả hương thơm nam tính mùi bạc hà của anh lên người cô
– Bối Bối ngoan! Mẹ cho con đi uống sữa nhé!- Cô không trả lời câu hỏi của anh mà lãng sang chuyện khác.
Cô cũng không thèm quay người lại nhìn anh mà định bước đi ra ngoài thì bị anh kéo chặt tay lại.

Làm cho cô không cách nào thoát được.
Anh khá không hài lòng với thái độ này của cô nên đã lấy Bối Bối từ trong cô đưa cho bác Tô bảo:
– Bác đưa bé đi uống sữa đi! Tôi có việc riêng cần nói với Nhật Hạ!- Ánh mắt của anh vẫn luôn đặt ở trêи người cô, lời nói ngày càng sắc lạnh hơn làm cho mọi người trong thư phòng không hẹn mà cùng nhau run sợ hẵn lên.
Tất cả mọi người hiểu được chuyện kế tiếp sẽ xảy ra như thế nào thì nhanh chóng lui ra ngoài để cho bọn họ một không gian riêng tư.

– Không biết Lâm tổng muốn nói gì với tôi?- Cô lạnh nhạt hỏi anh và hất tay anh ra khỏi người cô đi tới chiếc ghế dài ngồi xuống
– Anh thực sự muốn bóp cổ của em đấy! – Anh đi tới ngồi xuống bên cô.

Anh đặt tay lên cổ của cô.
– Anh cần gì phải giả tạo, cả một dòng họ oai hùng lẫm liệt trêи thương trường mà anh còn giết được huống chi là một đứa con gái vô dụng như tôi!- Cô không phải là không sợ chết mà là cô dám lấy tính mạng của mình ra đặt cược là anh sẽ không dám giết chết cô.
– Tốt, lời nói của em ngày càng sắc bén rồi đấy! – Anh buông tay ra khỏi cổ của cô nhưng bàn tay ấy lại dịch chuyển xuống bàn chân của cô, anh nói tiếp:
– Em rốt cuộc cũng biết trong chiếc nhẫn đã có cái gì nhưng có lẽ em vẫn thích cãi bướng mà đi gặp thằng đàn ông khác! Có lẽ đôi chân này nên được bẻ gãy để em không thể đi gặp thằng đàn ông khác nữa bắt đầu âm mưu ấy!- Lời nói ấy của anh đầy man rợ, sắc lạnh điều này càng chứng tỏ là anh đã giận đến giới hạn cuối cùng.
Tâm tư của cô liền thay đổi liên tục, anh có thể không giết cô nhưng những việc khác cô không dám bảo đảm.

Lời nói vừa ấy ….
” rắc ” cảm giác đau nhứt ở gân chân xông tới, anh thực sự đã làm cho gân chân của cô bị trật đi.
Gân chân mà đứt thì đồng nghĩa việc cô không thể thoát nữa, có khi nào anh nghe được câu chuyện của cô nói với người đàn ông khi ở trong căn nhà hoang nhiwf vào con chip ấy không?
Sao cô lại bất cẩn như thế chứ?
– Nhật Hạ, anh thực sự không muốn làm đau em nhưng em vẫn bướng bỉnh không chịu nghe anh ở yên vị trong nhà mà cứ thích chạy lung tung nên anh đành phải cho bàn chân của em không thể đi được nữa thì anh mới yên tâm là em không thể trốn và dẫn con cuả anh đi!- Tay của anh đặt lên khuôn mặt của cô.


Nói
Cô bị ngất xỉu đi vì có lẽ gân chân của cô bị đứt rồi, cảm giác ấy rất đau.

Nó đau tới nỗi còn hơn chết.
Anh thực sự là một tên ” satan ” hiện hữu trong linh hồn của anh.

Anh nhẫn tâm bể gãy gân chân của cô để ép buộc cô ở lại bên mình.
————– Đôi lời ———
Mời các bạn đến đọc những câu chuyện của mình nhé! Nếu các bạn thấy hay thì hãy cho mình một cái like nhỏ nhé! Để tạo thêm cho mình động lực nữa nhé!.