Người Chơi Bất Bại

Chương 6

(Cảm ơn Tửu Long ca ca đã hướng dẫn phương pháp. Nhờ nó mà đệ chỉ mất có 2 tiếng để viết chương này)

_ AAAAAAAAAAAAAAAAAAA!

Trong tiếng thét dài, Draig bật người hẳn dậy. Mồ hôi đầm đìa cả người hắn. Bộ vest cùng vào thế giới này với hắn đã biến mất, thay vào đó là một bộ quần áo bằng vải lanh có màu nâu nhợt nhạt đến mức gần như biến mất, cho thấy nó đã rất cũ. Tuy vậy, bộ quần áo vẫn rất sạch và thơm tho.

Lấy tay lau mồ hôi rịn ra trên trán, Draig ngẩn đầu lên. Bây giờ đang là ban đêm, vô vàn ngôi sao lấp lánh trông như những hạt kim tuyến rải đều lên nền trời đen kịt. Ngay trên đầu hắn, vầng trăng lưỡi liềm treo lơ lửng, tỏa ra một quầng ánh sáng huyền ảo, nổi bật giữa dàn đèn led rực rỡ của những ngôi sao. Ánh trăng tràn ngập trong không gian, dịu dàng phủ xuống mặt đất.

Draig đang ngồi trên một lớp cỏ non xanh mượt mà, thấm đẫm hơi sương. Làn gió đêm nghịch ngợm lướt qua thảm cỏ, mang theo không khí mát rượi phả vào mặt hắn, rồi biến mất dần về phía con sông đầy ánh sáng đom đóm và tiếng dế kêu râm ran.

Khung cảnh thật là đẹp, thật là thần tiên. Ngay cả công nghệ thực tế ảo thế hệ 2, vốn đang được thử nghiệm, cũng chưa chắc tạo ra được. Vậy đây khẳng định không phải là mơ. Kể cả “Vô thuộc tính”…

Nghĩ đến điều này, tâm trạng của Draig lại chùng xuống. Dù ở đâu thì mình vẫn luôn là kẻ bị số phận vứt bỏ…

Dù biết rằng gặp khó khăn mà chỉ biết ngồi than vãn thì sẽ không bao giờ tìm ra hướng giải quyết, hơn nữa điều đó cũng không hợp với tính cách của Draig. Nhưng mà, ngoài tạo acc mới ra thì hắn thật sự không nghĩ ra cách nào khác cả.

Chợt, một âm thanh “sột soạt” kéo hắn ra khỏi suy tư. Những bụi cây bị vạt sang một bên, một ông lão già nua xuất hiện trong tầm mắt Draig. Thấy hắn ngồi chong ngóc ở đó, lão ngạc nhiên lên tiếng, giọng nói có chút vui vẻ:

_ A, cuối cùng cũng tỉnh lại rồi sao?

Draig chăm chú quan sát ông lão. Một bộ trường bào Ma Pháp Sư màu xanh lục cũ kĩ, bạc màu. Khuôn mặt già nua nhăn nheo bị bộ râu hoành tráng và cái mũ phù thủy rất lớn che gần hết, chỉ có đôi mắt mờ đục là lộ ra ngoài. Trên tay còn có một pháp trượng dài gần hai mét, có khảm nhiều khối ngọc lục bảo to bằng ngòn tay cái, biến cây trượng thành một tác phẩm nghệ thuật. Nếu đây vẫn còn là thế giới trong game thì ông lão này quả là một mẫu NPC “Ma Pháp Sư quyền năng” hoàn hảo.

Dường như không nhận ra ánh mắt soi mói của Draig, ông lão thản nhiên ngồi xuống đối diện hắn, đặt pháp trượng sang một bên rồi nhặt một nhánh cây, cơi lại đống lửa gần như đã tắt ngúm.

_ Cháu đã hôn mê hơn nửa ngày rồi đấy, chàng trai! - Lão nói - Ta đang tĩnh tọa ở bờ sông thì cháu đột nhiên rơi thẳng xuống trước mặt ta. Muốn hù chết lão già này sao? Mà đây lại là vùng đồng bằng, đừng nói với ta là cháu từ trên trời rơi xuống đấy nhé?

_ Ơ… Không ạ… Chỉ là vì thuộc tính của cháu… - Draig ngập ngừng đáp, nhưng hắn ngay lập lức ngưng bặt.

Chết rồi, đang sầu não nên ăn nói lung tung! Sao lại sơ ý nói ra hai chữ “thuộc tính” vậy chứ! Nếu như ông lão nghi ngờ rồi hỏi tiếp thì chẳng lẽ mình phải khai luôn <> ra sao? Hay là bảo “cháu là người của thế giới khác”? Không được, vậy càng chết hơn nữa. A, hay là…

_ Xin lỗi, cháu thực sự không còn nhớ gì về lúc trước khi rơi xuống sông cả. Đầu cháu đau quá… - Draig nhăn mặt ôm đầu. Lúc này chỉ còn cách giả vờ mất trí nhớ để che giấu.

_ Cháu làm sao vậy? Để ta xem nào!

Trông thấy vẻ mặt thống khổ của hắn, ông lão hoảng hồn nói. Lão nhanh chóng bước lại gần rồi đỡ lấy hắn. Nhưng ngay khi chạm tay vào người hắn, trong đôi mắt già nua của lão lại hiện lên thần sắc kinh dị.

_ Cháu cũng là Ma Pháp Sư? - Lão hỏi.

_ Hả? Ơ… Vâng ạ. Cháu là Ma Pháp Sư Tập Sự cấp 1 ạ. Cháu chỉ vừa tiến hành giác tỉnh chức nghiệp thôi. - Chợt nhớ ra mình hiện tại là Level 1, Draig đáp.

_ Ma Pháp Sư Tập Sự? Chẳng lẽ trong lúc đó đã xảy ra hiện tượng gì làm ảnh hưởng tới trí nhớ hay sao? Lúc cháu thực hiện giác tỉnh chức nghiệp có Đại Ma Pháp Sư ở đó giám sát hay không?

_ Không ạ! - Draig trả lời. Hắn là “người chơi”, tu luyện và tiến giai đều có <> hỗ trợ. Đại Ma Pháp Sư có thể hơn được <> sao?

_ Thật là! Cháu dại dột quá! - Ông lão mắng - Cháu có biết tại sao Ma Pháp Sư chúng ta khi tiến hành giác tỉnh chức nghiệp phải có cường giả từ Đại Ma Pháp Sư trở lên giám sát hay không? Đó là vì khi một người tiến hành giác tỉnh chức nghiệp, anh ta sẽ không thể khống chế được Niệm Lực của mình, câu thông lung tung với ma pháp nguyên tố trong không khí, tự làm hại bản thân. Có người vì tự mình tiến hành giác tỉnh chức nghiệp mà đã bị hỏa nguyên tố biến thành lửa thiêu chết!

_ Thật vậy sao ạ? - Draig hoàn toàn mù tịt về những gì ông lão nói. Trong game có ai bị thế đâu, huống hồ hắn còn là người sở hữu <>. Nhưng hắn vẫn phụ họa theo - Hèn gì lúc cháu giác tỉnh chức nghiệp xong thì bị một lực đẩy kì lạ dưới bàn chân đẩy bay tuốt lên trời, vì thế mà cháu mới rơi xuống sông đấy ạ!

_ Lực đẩy? - Ngoài dự liệu của Draig, ông lão ngạc nhiên hỏi lại, rồi ồ lên - Là <>? Nhưng cho dù là do mất khống chế Niệm Lực đi nữa thì một Ma Pháp Sư Tập Sự làm gì có đủ Niệm Lực để cung cấp cho ma pháp đó chứ?

“Chết, lại tự kê đao vào cổ mình!” - Draig thầm mắng chính mình ngu ngốc. Nhưng lời đã nói ra có thể rút lại sao?

_ Cho ta xem thuộc tính của cháu! - Ông lão nói, rồi không đợi Draig trả lời, lão đã chộp lấy cánh tay hắn.

Ông lão nhắm mắt lại, vẻ mặt hết sức tập trung. Khoảng mười phút sau, lão mới mở mắt ra, nhìn Draig bằng ánh mắt như nhìn quái vật. Cái miệng lão máy dưới bộ râu dày, làm cho nó chuyển động qua lại. Lão lẩm bẩm một mình như người bị thần kinh:

_ Trời ạ! Tiên thiên Niệm Lực 1000 điểm. Ta đang nằm mơ hay sao? Nhưng mà Niệm Lực lại không có một chút đặc tính nào. Chẳng lẽ là không có thuộc tính? Nhưng việc này sao có thể? Tên nhóc này là thứ quái thai gì vậy?

Đứng sát bên cạnh lão, Draig nghe thấy tất cả những câu nói đó. Biết không thể nào che giấu được nữa, hắn đành nói:

_ Lão không cảm nhận nhầm đâu ạ. Cháu đúng là một người “Vô thuộc tính”!

_ Đáng tiếc, đáng tiếc! - Ông lão lắc đầu cảm thán - Tiên thiên Niệm Lực 1000 điểm, đã vượt qua cả mức thiên tài rồi. Ngay cả cháu gái ta, được xưng là “thiên tài Ma Pháp Sư ngàn năm không có một”, mà cũng chỉ có 500 điểm tiên thiên Niệm Lực mà thôi. Đáng tiếc Niệm Lực của cháu lại không mang thuộc tính nào cả. Nếu không, cháu chính là hy vọng lớn lao nhất của nhân loại trong cuộc chiến với ma tộc!

_ Lão không cần nói nữa, cháu cũng biết mình là một tên vô dụng. À, nói theo cách của con người ở đây là… bị Quang Minh Nữ Thần vứt bỏ. - Draig khẽ nói, vẻ mặt vô cùng ảm đạm.

_ Không! Tin ta, Quang Minh Nữ Thần không vứt bỏ cháu! Bằng chứng là người đã dẫn dắt cho cháu đến gặp ta! - Ông lão xốc cánh tay hắn lên, giọng nói trở nên cương quyết - Chưa giới thiệu với cháu, ta là Jimmy, Đại Ma Pháp Sư cấp 4. Tuy tu vi ta không cao, nhưng bàn về lĩnh vực nghiên cứu ma pháp, không ai trên đại lục Aurasia này có thể hơn được ta! Hãy đi với ta đến <<đại thư="" viện="">>, ta sẽ tìm cách giải quyết vấn đề thuộc tính cho cháu!

_ <<đại thư="" viện="">>?

_ Đúng vậy! Là <<đại thư="" viện="">> của <> đế quốc Laanze! Ở đó có lưu trữ toàn bộ tài liệu về chức nghiệp Ma Pháp Sư của đại lục. Lịch sử phát triển của giới Ma Pháp Sư, các ma pháp từ cơ bản đến cao cấp, các kinh nghiệm và phương pháp tu luyện của tiền nhân,... thậm chí nhiều cấm thuật nguy hiểm đều có thể được tìm thấy ở đó. Ta là thủ thư nên có quyền đọc bất cứ quyển sách nào mà ta muốn. Có thể ta sẽ tìm được cách giải quyết “Vô thuộc tính” của cháu! Tuy không biết sẽ mất bao lâu nhưng chắc chắn ta sẽ tìm được, hãy tin ta!

Câu nói của lão Jimmy như một ánh đuốc bừng sáng trong tâm trí Draig. Đúng rồi! Mình vẫn còn hy vọng! Hắn đã quên mất, thế giới này đã trở thành thế giới thực, có nhiều thứ cũng không còn giống như trong game nữa. Biết đâu “Vô thuộc tính” của mình thật sự có thể thay đổi!

Có trở lại hy vọng, đôi mắt Draig bừng lên thần sắc cảm kích và hăng hái. Hắn chân thành nói:

_ Cám ơn lão! Lão giúp cháu nhiều quá!

Thật thế, hắn với lão Jimmy chỉ là hai người xa lạ. Vậy mà lão chẳng những cứu mạng hắn, hơn nữa còn tận tình an ủi hắn, quan tâm và lo lắng cho tương lai của hắn như thể hắn chính là cháu ruột của lão vậy. Đây là lần đầu tiên một con người luôn cô độc và đau khổ như Draig cảm nhận được cái gọi là “tình người”.

_ Hahahahahaha! - Lão Jimmy cười sảng khoái - Thật ra ta không tốt đến vậy đâu! Ta giải quyết khó khăn cho cháu, cháu làm trợ lý thủ thư của ta. Chúng ta là giao dịch sòng phẳng. Mà ta nói trước, công việc trong <<đại thư="" viện="">> nhiều lắm đấy nhá! Hahahahahaha!

Nghe vậy Draig cũng mỉm cười. “Trợ lý thủ thư” cũng chỉ là cái chức vụ “ảo” mà thôi. Hắn biết, lão Jimmy chính là muốn cho hắn có cơ hội đọc và tìm hiểu nhiều hơn, để, nếu có thể, tự giải quyết “Vô thuộc tính” cho chính mình.

_ À đúng rồi, chàng trai này, ta còn chưa biết tên cháu?

_ Cháu là Draig Crimesword. Một lần nữa, thật sự cảm ơn lão!

_ Được rồi, được rồi mà! Cảm ơn nữa chắc bộ xương già của ta nhão nhoét ra luôn quá! Thôi cháu mau ngủ đi, ngày mai chúng ta phải lên đường sớm đấy! - Lão Jimmy khoát tay rồi chui vào túi ngủ.

_ Vâng ạ!

Nằm trong túi ngủ ấm áp, Draig nhìn thấy rõ những ngôi sao trên bầu trời. Chúng đồng loạt nhấp nháy, giống như nói lời chúc mừng hắn.

Những ngôi sao mờ dần trước mắt Draig. Hắn đã chìm vào giấc ngủ. Đó là đêm đầu tiên, đêm đầu tiên trong cả hai cuộc đời, hắn thật sự có được một giấc ngủ ngon.