Vào một ngày mùa đông năm 2088.
Tuyết rơi trắng xóa bầu trời. Trên con đường lớn lạnh lẽo vắng ngắt, một chiếc limousine trắng toát chậm rãi lăn bánh. Khí lạnh phủ lên cả chiếc xe một lớp sương mờ đục, rồi lặng lẽ thấm vào bên trong xe, khiến cho hai con người ngồi trong đó khẽ run lên một chút, mặc cho máy điều hòa vẫn đang hoạt động bình thường.
Ngồi ở ghế lái là một người đàn ông khoảng 30 tuổi, một thân vest xám lịch lãm, đầu tóc chải chuốt kĩ càng, vuốt keo bóng loáng, trên khuôn mặt nghiêm nghị còn có một cặp kính cận dày cộp. Bộ dạng “trí thức mẫu mực” làm cho người ta nhìn vào mà không dám có hành vi nào thiếu nghiêm túc.
Còn ở hàng ghế phía sau lại là một hình ảnh hoàn toàn trái ngược với người đàn ông trí thức trên: một quả đầu bù xù như tổ quạ; áo sơ mi trắng nhàu nát và ngả sang màu cà phê sữa vì quá lâu không giặt; quần jean bạc màu đến mức không thể bạc hơn được nữa; chiếc tất bên phải bốc mùi hôi thối, còn bạn của nó ở bên trái đã bị người chủ bê bối quẳng vào một xó xỉnh nào đó mà chỉ có trời mới biết. Nếu không phải nhờ đôi mắt trong trẻo ánh lên dưới mái tóc bù xù đó thì người ta sẽ nghĩ đây là một gã trung niên nghiện ngập chứ không phải một thanh niên mới 20 tuổi.
Hai người ngồi im lặng,như hai bức tượng đá, trong bầu không khí tĩnh mịch đến kỳ lạ. Dường như không chịu nổi sự im lặng quỷ dị này, người đàn ông đành lên tiếng trước:
_ Chúng ta sắp tới nơi rồi, nên tôi sẽ nhắc lại tất cả một lần nữa đây! Chỉ là cho chắc ăn thôi, mặc dù tôi biết là cậu sẽ không thèm nghe.
Ho khan một tiếng, anh ta bắt đầu:
_ Như cậu đã biết, một năm trước, trong ngày mở cửa server game online “Truyền nhân của Gil”, tại tầng ngầm đặt máy chủ của công ty phát hành đã xảy ra một vụ nổ lớn, nguyên nhân đến nay vẫn chưa rõ. Vụ nổ đó đã thổi bay cả tòa nhà và để lại một cái hố với đường kính 700m, ở ngay chính giữa cái hố đó là một vùng hình bán cầu to bằng một căn phòng, phát sáng suốt ngày đêm, và có khả năng nuốt chửng mọi vật thể bị đưa vào đó.
_ Bộ Quốc phòng đã cử những binh sĩ tình nguyện bước vào vùng đó để xem bên trong nó có gì, rồi báo cáo về thông qua bộ đàm và máy quay.
_ Đội số 1 mất liên lạc ngay sau khi họ vào đó 7 phút. Đội số 2 ở trong đó khoảng một tiếng đồng hồ rồi cũng mất liên lạc luôn. Theo báo cáo, những âm thanh cuối cùng trong bộ đàm truyền về là tiếng gầm gừ của động vật ăn thịt và tiếng gào thét thảm thiết của các binh sĩ, còn máy quay chỉ kịp ghi lại hình ảnh của…
Dừng lại một chút, trên mặt người đàn ông lộ rõ sự sợ hãi, bằng giọng nói run rẩy, anh thì thào:
_ …một dấu chân sói khổng lồ!
Khẽ đưa ống tay áo lau mồ hôi lạnh trên trán, sắc mặt người đàn ông đã bình thường trở lại, anh tiếp:
_ Có một giả thuyết cho rằng, vùng hình bán cầu đó là một cánh cổng dẫn đến thế giới khác, và hai đội binh sĩ của chúng tôi đã quá xui xẻo khi bị đưa đến ngay hang ổ của bầy sói khổng lồ. Giả thuyết này cũng không phải là hoàn toàn sai.
_ Thứ nhất là vì khi đối chiếu kích thước dấu chân sói trong máy quay với bàn chân sói trong tự nhiên thì chênh lệch nhau đến vài chục lần, vậy con sói thật sự ít nhất phải to bằng một chiếc ô tô. Với kích thước đó của nó thì súng đạn chẳng còn bao nhiêu tác dụng. Hơn nữa, sói là loài sống theo bầy đàn. Cho nên, không hề lạ khi tất cả các binh sĩ của chúng tôi đều bị giết chết.
_ Thứ hai, vùng hình bán cầu đó có diện tích mặt đáy chỉ khoảng 20m2, nó không thể nào chứa cả một bầy vài chục con sói mà mỗi con đều to vật vã như thế được. Và…
_ Bãi luyện cấp. - một giọng nói vang lên, ngắt lời người đàn ông.
_ Hả?
Cậu thanh niên ngồi ghế sau cuối cùng đã lên tiếng, sau khi ho nhẹ vài cái, cậu ta nhắc lại một lần nữa:
_ Là bãi luyện cấp.
_ Nghĩa là sao? - người đàn ông nghi hoặc hỏi lại.
_ Sói khổng lồ, quái vật cấp 1, sống quanh quẩn trong những khu rừng và trảng cỏ xung quanh ngôi làng khởi đầu trong “Truyền nhân của Gil” - làng Aurora - tạo thành một bãi luyện cấp. Chúng là một trong những loại quái vật chính để luyện cấp trong giai đoạn đầu game. Trông ghê ngớm vậy thôi chứ chỉ cần vài ba nhát chém hoặc một cái ma pháp cấp 1 là bốc hơi ngay.
_ Ra là vậy!
Người đàn ông gật gù, nhưng vẻ mặt anh ta ngay lập tức trở nên khó chịu:
_ Nhưng chúng ta không nói về game, cậu nói với tôi điều đó làm gì!
_ Anh làm ơn nghe tôi nói hết được không! - cậu thanh niên nhăn nhó - Trông mặt anh lạnh lùng là thế mà sao hấp tấp quá vậy?
_ Xin… xin lỗi! Cậu cứ tiếp tục đi! - người đàn ông bối rối nói.
Cậu thanh niên ném cho anh ta một ánh mắt khinh thường rồi hỏi:
_ Khi ở nhà tôi anh có nói, sau khi rút kinh nghiệm hai lần trước, các người đã cử đội số 3 đi. Nhờ sự chuẩn bị đầy đủ mà họ đã tồn tại được hơn 4 ngày, đúng không?
Người đàn ông không trả lời mà chỉ hơi ngật đầu, ý bảo ừ cậu nói đúng rồi đấy, cứ tiếp đi, tôi nghe.
_ Nhưng sau 4 ngày đó, bầy sói đã quay lại đông hơn, và đội số 3 cũng bị tiêu diệt. Trước khi bị cắn chết, có một binh sĩ đã cố gắng với lấy bộ đàm để nói ra một câu tối nghĩa. Anh ta nói…
_ “Chỉ huy… đây… là game RPG…” - người đàn ông không tự chủ lặp lại.
Rồi đột nhiên, hai mắt anh ta mở to, khuôn mặt tràn đầy thần sắc không thể tin nổi. Câu nói cuối đời của người binh sĩ kia kết hợp với lời nói của cậu thanh niên, đã khiến cho đáp án hiện lên rõ ràng trong đầu anh ta.
Từ băng ghế sau, cậu thanh niên nhìn thấy tất cả những biến đổi trên khuôn mặt người đàn ông qua chiếc kính chiếu hậu. Cậu ta nở một nụ cười hài lòng rồi nói, với giọng điệu giống như đang dạy dỗ tiểu hài tử:
_ Vậy là anh hiểu ý tôi rồi chứ? Có lẽ bằng một cách nào đó mà không ai biết, thế giới game đã trở thành một thế giới thực song song với thế giới của chúng ta. Vùng không gian nơi hai thế giới giao nhau, cũng chính là tầng ngầm đặt máy chủ, đã bị vặn xoắn và tạo thành thông đạo nối hai thế giới với nhau. Vụ nổ lúc đó có lẽ là hậu quả của quá trình đó, giống như thanh âm phát ra khi ta bẻ bánh quy ấy!
Người đàn ông lúc này đã khôi phục sự bình tĩnh, nhưng anh vẫn quay ra sau một chút để nhìn cậu thanh niên với ánh mắt quái dị. Đây thực sự là tay game thủ có bộ dạng vất va vất vưởng, bất cần đời lúc nãy hay sao? Người đàn ông cười khổ, nói:
_ Những gì mà cậu nói cũng chính là những gì sếp tôi đã nói với tôi. Hai người có tâm ý tương thông hay sao vậy?
_ Sếp anh?
_ Đúng vậy! Từ sau khi nghe xong câu nói của binh sĩ đó, sếp tôi chẳng nói chẳng rằng mà ra lệnh cho tôi đi làm cái công việc kỳ quái này. Đến giờ tôi mới hiểu ông ấy định làm gì.
_ Oh, thế mệnh lệnh đó là gì vậy? - người thanh niên hỏi, trên mặt tràn đầy hứng thú.
_ Ông ấy muốn tôi tìm tới tất cả những game thủ VRMMORPG giỏi nhất thế giới, mời họ tham gia vào “Kế hoạch Truyền nhân”. Chi tiết của kế hoạch là xấp giấy tôi đưa đấy, cậu đã đọc chưa?
_ Quăng cmnr! - cậu thanh niên trả lời một cách rất tỉnh và đẹp trai.
_ Haizzz, biết trước là sẽ như thế mà! - người đàn ông vỗ trán, bộ dạng cực kì bất lực - Thôi không sao, chúng ta sắp tới trụ sở Bộ Quốc phòng rồi, sếp tôi sẽ giải thích cặn kẽ cho cậu ở đó, chuẩn bị xuống xe đi.
_ Biết rồi, biết rồi!
Sau nhiều thủ tục an ninh rườm rà khiến cậu thanh niên ngáp lên ngáp xuống, chiếc limousine đã vào được khuôn viên trụ sở Bộ Quốc phòng, rồi chạy thẳng vào garage dưới tầng ngầm. Hai người vội vã mặc áo khoác vào rồi bước xuống xe. Trong lúc mở cửa cho cậu thanh niên, người đàn ông gãi đầu khó xử, rồi khẽ hỏi:
_ Ừm, tôi có một câu hỏi hơi riêng tư, cậu có thể trả lời tôi được chứ?
_ Chuyện gì? - cậu thanh niên hỏi, trong khi vẫn đi về phía thang máy.
_ Tất cả những game thủ mà tôi gặp qua, bao gồm cả những người cực kì nổi tiếng như <
>, <<@[email protected]>>, <>,… đều từ chối lời mời tham gia kế hoạch, chỉ có cậu, <>, là đồng ý ngay lập tức. Có thể cho tôi biết lý do không? Điều gì khiến cậu có thể quyết định một cách dứt khoát như thế?
Cậu thanh niên dừng bước. Một trận gió ào ào thổi tới, mang theo bông tuyết cùng hơi lạnh tràn vào cái garage mà cửa cuốn vẫn còn chưa hạ xuống hết. Giọng nói của cậu thanh niên như hòa tan vào ngàn vạn bông tuyết:
_ Nếu tôi nói là để được chết, anh có tin không?
_ Cái gì cơ? - người đàn ông hỏi lại. Lỗ tai ù ù do tiếng gió rít đã khiến anh ta không thể nghe thấy lời nói của cậu thanh niên.
_ Không có gì. Mau dẫn tôi đi gặp sếp của anh!
_ Được rồi. Mau đi theo tôi! - người đàn ông đáp, rồi chạy theo cậu thanh niên lúc này đã đến trước thang máy. Anh ta không để ý rằng, trong đôi mắt trong trẻo của cậu thanh niên thấp thoáng một sự cô đơn chưa từng có.