Lão Trì nghĩ đến việc bị Cao Hội Thành cắt rồi nhét vào bụng Cát Nhi.
Lúc trước anh ta ở phòng khám nghiệm tử thi đã đoán anh ta dùng công việc đó để làm chuyện xấu xa, bây giờ người ta phát hiện một tháng trước khi anh ta tự sát có ở cùng tiểu khu với phụ nữ, có khả năng từng bị người làm ô uế.
Mặc dù hai vụ án này không trực tiếp liên quan với nhau, cứng rắn nói cả hai có liên quan với nhau vẫn có chút miễn cưỡng, nhưng.....
"Quá trùng hợp?" Lão Trì không khỏi đi đến bên cạnh Tề Dực, nhìn vào màn hình, lại nhìn bản thảo sao chép, sau đó phát hiện mình cũng xem không hiểu.
Tề Dực nói: "Ừ, quá trùng hợp. Lão Trì, anh nói có khả năng người nhà nạn nhân không biết chuyện này không?"
Lão Trì lắc đầu: "Không rõ, hình như không có ghi trong tờ khai."
Quả thật là không ghi. Tề Dực nói: "Chỉ nói vào giữa tháng hai bọn họ chuyển đến tiểu khu Thành Nam, bởi vì chỗ làm của hai vợ chồng đều ở gần đó, cũng dự định mua nhà cưới ở chỗ này, nên họ định ở lại từ từ kiếm."
Lão Trì bắt đầu suy đoán: "Vừa chuyển đến không lâu đã tự sát, có lẽ là thấy Cao Hội Thành ở trong tiểu khu, bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ.... Người trong nhà đoán chừng cho dù có thể khẳng định tội cưỡng bức, để Cao Hội Thành ngồi tù mấy năm cũng không hết hận, ôm ý nghĩ gϊếŧ người trả thù nên che giấu chuyện này.
Đoán được điều này, khuôn mặt anh ta vốn tang thương liền nhăn lại như mướp đắng: "Nếu là như vậy, kết luận điều tra vụ án phân xác có khả năng có vấn đề thật, nhưng chủ suy đoán bằng những tin đồn thất thiệt thiệt thì không đủ để khởi động quá trình điều tra, chúng ta bây giờ thậm chí nạn nhân có bị làm bẩn hay không cũng rất khó chứng minh, huống chi là đừng....Lão Tề, làm sao bây giờ?"
Tề Dực không trả lời, tiếp tục lật lại hồ sơ vụ án và bản thảo, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn ảnh chụp điện tử.
Lão Trì vội vàng, ở bên cạnh đi tới đi lui, lại dám quấy rầy Tề Dực, nghẹn đến thật sự không nhịn được nữa nói: "Nếu không chúng ta nhờ Hiểu Du, để cô ấy điều tra thêm giúp chúng ta, nói không chừng trên mạng lưu lại vết tích chuyện năm đó."
"Cô ấy đã từ chối, cũng đừng kéo người ta xuống nước." Tề Dực nói: "Tôi đã có ứng cử viên khác, anh cũng đã gặp qua cậu ta, là người hôm trước đưa tôi về nhà."
"Cậu ta cũng là Hacker?"
"Không." Tề Dực nói: "Cậu ta là phóng viên tin tức truyền thông giải trí, cậu ta cũng làm thám tử tư, năng lực tình báo cũng đầy đủ linh hoạt."
"Chó săn? Có tin được không?"
"Bạn thân của tôi, không có vấn đề gì."
"Vậy được, cậu ta tên gì?
"Tiêu Ký Trạch."
Tề Dực lấy điện thoại di động ra gọi cho Tiêu Kus Trạch. Tiêu Ký Trạch ở đầu dây bên kia điện thoại vô cùng phẫn uất.
"Yo, bác sĩ pháp y vĩ đại, rốt cuộc cũng nhớ nồi lẩu của tôi rồi?"
Tề Dực không nói nên lời, hình như lúc trước anh đã đồng ý mời anh ta đi ăn một bữa lẩu. Bây giờ không phải lúc nói chuyện này, anh nói sang chuyện khác: "Gặp chút chuyện, sau này sẽ nói cho cậu, nhân tiện nhờ cậu tìm người giúp tôi."
Cúp điện thoại, Tề Dực nói: "Tôi hẹn cậu ấy mười lăm phút sau gặp, anh đi nói chuyện với cậu ấy đi."
Lão Trì mơ màng, chỉ vào mình hỏi: "Tôi đi?"
Tề Dực kiên nhẫn nói: "Để cậu ấy trở thành người cung cấp thông tin cho anh, không được sao?"
Lão Trì phản ứng lại, gật đầu liên tục, người tình báo giỏi rất có giá trị với điều tra viên, Tề Dực là cho anh ta tài nguyên.
Nhưng anh ta lại lo được lo mất: "Lỡ như cậu ta không cẩn thận làm lộ bí mật thì phải làm sao? Quả bom này tôi gánh không nổi."
Tề Dực nhịn xuống cảm giác muốn trợn mắt với anh ta: "Chuyện này có được không có chuyện gì tôi sẽ gánh, anh lập công."
"Được được." Lão Trì chà tay, không biết xấu hổ nói: "Cậu viết thư nhận người đi!"
"Cút đi!"
Thế mà Lão Trì thật có chút thất vọng, đương nhiên, anh ta vẫn quyết định đi gặp Tiêu Ký Trạch.
Trước khi đi, Tề Dực gọi hắn lại: "Chuyện sau giao cho cậu ta sau này anh đừng lo, trọng điểm vẫn là vụ án trộm thi thể, đừng lo chuyện này chuyện khác.
"Tôi biết." Lão Trì vẫy tay đi ra phòng làm việc.
Tề Dực đọc lại hồ sơ vụ án lần cuối, sao chép số liệu và ảnh chụp ghi nhớ vào đầu mình, cất hồ sơ vụ án, lưu ảnh chụp lại, chưa có tiến triển mới thì tạm thời mặc kệ đã.
"Án trộm thi thể...." Tề Dực lại đau đầu.
Vân tay và giám sát là hai pháp bả lớn nhất trong điều tra án truyền thống, lại trở thành hạn chế lớn nhất trong vụ án này, hai chứng cứ quan trọng nhất đều chỉ về phía anh, đối với phá án rất khó khăn.
Mà cân nhắc từ góc độ vu oan hay trả thù, mối quan hệ cá nhân giữa Cao Hội Thành và anh cũng không có đột phá, bản án rơi vào vũng bùn không có tiến triển chút nào.
Người nhà bên kia đốc thúc hết lần này đến lần khác, nhìn đống công việc, buổi sáng bọn họ lại đến làm loạn, còn muốn đến phòng khám nghiệm tử thi, Vương đội không thể không ra mặt duy trì trật tự đồng thời khuyên can bọn họ.
Vụ án cần nhanh chóng giải quyết, bắt giam.
Tề Dực hỏi trong nhóm: "Người nhà còn ở đó sao?"
Cảnh sát nhân dân Tiểu Tần: "Lão Tề, nghe nói anh bị đình chức, vẫn ổn chứ?"
Kiểm ngân Lão Mao: "Đúng thế, chúng tôi đều nghĩ không ra, tại sao đang êm đẹp mà anh lại bị đình chức?"
Tiểu Tần: "Vì vụ án trộm thi thể? Không phải anh có chứng cứ ngoại phạm sao? Rõ ràng là vu oan giá họa."
Sắc mặt Thạch Hoài Nhân u ám xóa bản ngôn ngữ âm dương vừa biên tập xong, lựa chọn giả chết.
Tề Dực: "Cảm ơn đã quan tâm, không đình chức, lời đồn, tôi đang ở tại văn phòng. Người nhà Cao Hội Thành vẫn ở đó chứ?"
Tiểu Tần: "Ở, bọn họ không chịu rời đi, ở ngay trong đại sảnh đổ thừa."
Lật danh sách người nhà và ảnh chụp trong đầu ra." Tề Dực lại hỏi: "Người làm ầm ĩ nhất có phải là con rể nạn nhân không, hơn nữa đánh nhau với Lão Trì, tên là Lưu Trung Toàn."
Tiểu Tần đáp: "Đúng đúng đúng, chính là anh ta, anh ta là người cãi nhau nhiều nhất."
Vậy thì không sai, Tề Dực gõ chữ: Tôi không tiện xuất hiện. Tiểu Tần, bây giờ cậu rảnh không? Nếu rảnh thì nhờ anh dẫn anh ta xuống, hoặc để anh ta trực tiếp xuống lầu cũng được, tôi chờ anh ta ở đầu cầu thang.
Tiểu Tần: "Rảnh rảnh, tôi đi dẫn anh ta xuống dưới."
Tiểu Tần: "Chỉ một mình anh ta thôi sao?"
Tề Dực: "Chỉ một mình anh ta."
Rất nhanh Tiểu Tần dẫn theo Lưu Trung Toàn xuống, anh ta trạc tuổi cảnh sát nhân dân trẻ, nhưng vì mặc áo sơ mi polo quanh năm nên lộ ra vẻ lớn tuổi.
Người Lưu Trung Toàn cao to, mặt mũi rất dữ tợn, khí chất khá dũng mãnh, đi vào văn phòng pháp ý cũng không sợ, hai tay chống nhẹ trên bàn, cảm giác cực kỳ áp bách: "Anh tìm tôi?"
"Ừ." Tề Dực rất bình tĩnh, anh đã nhìn thấy rất nhiều kiểu người nhà, anh hoàn toàn không sợ, đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Tôi muốn hiểu rõ Cao Hội Thành từ anh. Anh biết bao nhiêu về ba vợ của mình?"
Lưu Trung Toàn khom lưng, vẻ mặt lưu manh vừa cảnh giác: "Anh hỏi cái này làm gì?"
"Lấy câu hỏi trả lời câu hỏi, thường là biểu hiện của chột dạ hoặc là hống hách.
"Tra án, muốn phá án và bắt giam vụ án trộm thi chúng tôi cần phải hiểu biết Cao Hội Thành sâu hơn."
Anh vừa giải thích vừa quan sát Lưu Trung Toàn, nhìn anh ta càng ngày càng không kiên nhẫn, lại nói thêm: "Không phải các người muốn bồi thường sao? Không bắt được người thì anh tìm ai bắt đền?"
Nghe được bồi thường, Lưu Trung Toàn đồng ý phối hợp, anh ta thả lỏng không ít, nhưng ánh mắt lại đảo qua một bên: "Ba vợ tôi à, thật ra tôi cũng không hiểu rõ lắm, bình thường chỉ có ngày lễ ngày tết mới gặp nhau một chút, ăn một bữa cơm hay gì đó, anh muốn hỏi thì hỏi vợ tôi."
Tề Dực không ngạc nhiên chút nào, đầu năm nay ba vợ rất ít quan hệ với gia đình, ở nông thôn có thể tốt hơn, ở thành phố hầu như không quan hệ nhiều.
"Không thành vấn đề, không cần anh biết rõ anh ta. Thế này đi, tôi hỏi anh mấy vấn đề, anh thành thật trả lời là được."