Bởi vì Bạch Thịnh tới trễ hai mươi phút, thời gian cố vấn cũng kéo dài theo. Thứ sáu, vừa tan tầm là mọi người chạy trốn đặc biệt nhanh, Lăng Thần Nam liền thành người cuối cùng khóa cửa.
Bạch Thịnh đứng cạnh cửa thì quấn khăn quàng cổ một vòng rồi lại một vòng, Lăng Thần Nam chồng áo khoác của mình lẫn vợt cầu lông lên người cậu, hạ thấp eo, kề sát vào còi báo động, nghiêm túc nói: “Chuẩn bị chạy nha.”
Bạch Thịnh ôm một đống đồ, dáng vẻ cũng như lâm đại địch mà gật đầu.
Còi báo động hú lên, Lăng Thần Nam xấu xa vừa kêu to vừa chạy theo Bạch Thịnh phóng ra khỏi phòng khám.
Hai người đi tới sân cầu lông, phát hiện sân đặt trước đã có một nam một nữ trẻ tuổi đánh cầu. Nam sinh nhìn thấy bọn họ thì ngừng lại, nữ sinh cũng quay đầu, cười nói: “Ôi! Còn tưởng người thuê sẽ không tới chứ.”
“Không ngờ lại đông người như vậy, lúc bọn em đi không có sân.” Cô nàng giải thích, vừa ngoắc ngoắc tay gọi nam sinh kia, nói: “Này là em trai em.”
Lăng Thần Nam cảm giác được Bạch Thịnh đứng sau lưng mình khẽ di chuyển.
Anh phát hiện lúc Bạch Thịnh đứng cùng con gái thì không có áp lực gì lớn, con gái có tính xâm lược thấp, tỷ như khi đối mặt với cô gái này, lại tỷ như khi gặp mặt cô nàng đứng trước văn phòng lúc mới vào phòng khám. Nhưng chỉ cần có nam giới xa lạ nào đến gần thì sẽ trở nên căng thẳng, vô thức dựng tâm cảnh giác và tránh việc tiếp xúc.
Cần có thời gian mới thả lỏng trở lại…
“Không bằng cùng chơi đi.” Lăng Thần Nam nói với cô gái kia: “Trong hai người ai đánh giỏi?”
Cô gái nói: “Đương nhiên là em trai em, em không đánh cầu được chỉ đánh người được thôi.”
Lăng Thần Nam cười nói: “Quá tốt rồi, hai chúng ta giống nhau đấy, vậy cô với bạn tôi là một đội, em cô với tôi là một đội.”
Cô gái cũng cười rộ lên: “Thật hả? Có sân chơi miễn phí lại còn thêm phúc lợi của hai anh đẹp trai? Ngày hôm nay không phải là sinh nhật em đi.”
Lăng Thần Nam nói: “Sân chơi miễn phí gì? Lát nữa các cô cậu phải trả một nửa đấy.”
Hai chị em đều đồng ý, Lăng Thần Nam quay đầu lại nhìn Bạch Thịnh.
Bạch Thịnh nhỏ giọng nói: “Tôi, tôi muốn cùng một đội với anh.”
Lăng Thần Nam nói: “Vậy không được, cả tuần nay tư liệu tôi khổ tâm nghiên cứu đều là động tác của cậu, tôi đứng đối diện cậu.”
Thấy Bạch Thịnh cong khóe môi, anh liền nói: “Cười cái gì, tôi rất mạnh đó.”
Bạch Thịnh rốt cục gật gật đầu, nói: “Được rồi.”
Lăng Thần Nam cho cậu một nụ cười khích lệ, vừa hoạt động cánh tay vừa đi qua phía đối diện, quay đầu lại nói: “Cậu đứng bên trái cô ta đi, cô ta đánh người đó.”
Cô gái kia không phục mà nói to: “Em sẽ không ra tay với anh đẹp trai đâu, em không phải loại người như vậy!”
Lăng Thần Nam và nam sinh kia một đội, đối phương có lẽ vẫn còn là học sinh, thân thể đang trong quá trình phát triển mà cao lớn, tóc tai cắt gọn, áo phông ngắn tay, để lộ ra cánh tay, rất có tư thế, Lăng Thần Nam như nhìn thấy có ngọn lửa hừng hực của ý chí chiến đấu toát ra trên vai hắn. Bạch Thịnh bảo cô gái kia đứng gần lưới, còn mình thì đứng sau lưng cô.
Bạch Thịnh phát cầu, Lăng Thần Nam cảm thấy người bên cạnh lập tức bước một bước, dùng lực lớn mà đánh trả.
Cầu bay rất nhanh, cô gái kia vừa ôm vợt vừa hoảng sợ kêu thảm thiết, Bạch Thịnh nhìn cầu bay ngược trở về, nhẹ nhàng hướng bước qua bên cạnh một khoảng, bốn người nhìn cầu rơi ra ngoài đường biên.
Nam sinh: “…”
Cô gái: “Ha ha ha ha ha ha…”
Bạch Thịnh dùng vợt nhẹ nhàng hất cầu lên rồi chụp lấy, đi về trước tấm lưới, cô gái quay đầu lại hỏi: “Anh đẹp trai, em làm cái gì giờ?”
Bạch Thịnh đáp: “Đừng sợ, có thể đón thì đón, không thể đón thì tôi đứng phía sau đỡ.”
Lăng Thần Nam cong khóe môi, cũng hỏi: “Em trai, anh thì sao? Anh làm cái gì giờ?”
Nam sinh kia trừng anh, nói: “Tôi không phải em trai anh, anh đừng có làm tôi vướng tay vướng chân.”
Đãi ngộ khác nhau một trời một vực.
Bạch Thịnh tiếp tục phát cầu.
Nam sinh kia hình như cũng là dân chuyên môn cầu lông, bước đi được tối giản hết cỡ, cứ hai bước là có thể đỡ được cầu, sau đó nhanh chóng lui trở về chỗ cũ, đánh qua lại vài trái đều là hắn chạy khắp sân, Lăng Thần Nam ngay cả một giọt mồ hôi cũng không chảy.
Rốt cuộc cũng có một trái bay về góc mà Lăng Thần Nam đang đứng, anh nhìn chằm chằm trái cầu, lùi xuống khoảng cách thích hợp, tay và eo gồng lên, nhanh chóng vung vợt, đánh cầu bay về.
Bạch Thịnh đứng ở góc sân không kịp chạy qua, cô gái kia nhanh chóng duỗi vợt đỡ lấy, cầu bị đánh lên thật cao, nam sinh nhảy lên một bước, thân thể trẻ trung dễ nhìn được triển lộ hết cỡ, đập vợt thật mạnh, cầu liền nện lên trán cô gái.
“Chị! Muốn! Đánh! Mày!” Cô gái nổi khùng.
Đánh ba trận, đội Lăng Thần Nam thắng một, cô gái kêu la ngừng: “Không đánh nổi nữa, đói quá.”
Em trai của cô như hung thần ác sát: “Vừa thắng đã muốn chạy.”
Không hổ là chị ruột, cô gái cười ha ha nói: “Hứ, nghe nói mày có tiền ăn cơm không cần chị mày trả.”
Nam sinh lập tức nín thin, đi qua bên kia sân.
“Cám ơn các anh, bao nhiêu tiền em gửi.” Cô gái vừa uống nước vừa nói: “Bóp tiền của em để trong chỗ gửi đồ, em đi lấy đã.”
Lăng Thần Nam cười nói: “Giỡn thôi, hai đứa đi ăn cơm đi.”
Bạch Thịnh cũng vẫy vẫy tay với cô gái: “Nhớ lời tôi nói với cô.”
Cô gái cười rộ lên: “Phải nhìn cầu, em biết rồi! Lần sau lúc cầu bay đến em sẽ không la hét!”
Lăng Thần Nam đưa ly cho Bạch Thịnh, nói: “Ra nhiều mồ hôi như vậy thì đi mua nước uống đi, trên đường trở về giúp tôi cũng hứng một ly.”
Bạch Thịnh gật gật đầu, nghe lời mà đi, nhìn cậu đi mất, Lăng Thần Nam mới quay đầu lại hỏi cô gái kia: “Lúc chơi bóng hai người nói cái gì vậy?”
Cô gái nói: “Không có gì, đều là chiến thuật chiến lược, quản nghiêm thế, nói cái gì cũng phải hỏi.”
Lăng Thần Nam giật giật khóe môi, suy tư, bộ dáng muốn cười nhưng không cười nhìn có chút bỉ ổi.
Cô gái hỏi: “Anh nói xem em có thể xin số điện thoại của ảnh không?”
Lăng Thần Nam nói: “Cô có thể thử, nhưng cậu ấy có thể sẽ không cho đâu.”
Cô gái cười rộ lên: “Cái câu đề phòng phía sau có thể nói là vô cùng hại người, ảnh không thích nói chuyện ha, là ngại hay là ngôn từ của bản thân đã ít?”
Lăng Thần Nam nhướng mày nhìn cô gái: “Lúc nói chuyện với tôi thì lại nói rất nhiều.”
Cô gái giương nanh múa vuốt: “Khoe khoang trần trụi! Cái này không vui!” Nhận được đồ tốt xong thì cô gái phất tay một cái: “Thôi, tụi em đi trước nha, cám ơn anh không chê thằng em ngu xuẩn của em mà còn chịu hợp tác với nó!”
Nam sinh nghe vậy muốn phản bác nhưng bị chị gái giữ chặt cánh tay mà lôi đi.
Bạch Thịnh trở lại đưa ly nước cho anh, nhìn trái nhìn phải: “Bọn họ đâu rồi?”
Lăng Thần Nam giơ cao vợt: “Đi rồi, bây giờ chính là lúc tôi với cậu quyết đấu, không ngờ chứ gì, đây là chiến lược của tôi! Trước tiên tiêu hao thể lực của cậu, sau đó tiêu diệt cậu!”
Sau đó… Lăng Thần Nam thua hai trận, mất sạch tôn nghiêm, nếu không phải Bạch Thịnh nhường anh mấy trái thì trên cơ bản anh đừng hòng thắng trái nào, tỏ vẻ muốn nghỉ chơi.
Bạch Thịnh cẩn thận cất vợt, đang duỗi thân căng cơ, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, nói: “A, đồ của anh tôi giặt xong rồi, nhưng quên mang trả anh.”
Lăng Thần Nam nói: “Không sao, tuần sau cậu mang cũng được.”
Bạch Thịnh gật gật đầu, cầm khăn mặt lau mồ hôi, như con mèo nhỏ rửa mặt, hỏi: “Tối nay ăn gì?”
Trong phút chốc Lăng Thần Nam cảm thấy cái vấn đề này rất giống như của hai vợ chồng già, nhưng vẻ mặt vẫn bình thường mà tùy ý hỏi ngược lại: “Cậu nói xem?”
Bạch Thịnh lập tức nói: “Muốn ăn cua đồng!”
Lăng Thần Nam có chút buồn cười: “Cậu là mèo hử? Thích thủy sản như thế, có điều… hôm nay không thể đi ăn cùng cậu rồi, đã hứa với mẹ tôi cuối tuần phải về nhà.”
Bạch Thịnh ủ rũ: “Thế à.”
Lăng Thần Nam lập tức có chút không nỡ: “Mà tôi có thể đưa cậu về, thuận tiện dẫn cậu đi mua thức ăn ngoài.”
Bạch Thịnh vẫn lắc đầu: “Không cần không cần, anh về nhà đi, làm lỡ thời gian của anh mất.”
Lăng Thần Nam sừng sộ lên: “Nói cái gì đó.”
Bạch Thịnh mở to mắt nhìn anh, cho rằng mình đã cẩn thận mà thu hồi vẻ mặt thất vọng: “Thật sự không có chuyện gì đâu, tôi về một mình được mà.”
Lăng Thần Nam rất muốn nói ‘tuần sau mời cậu ăn cua đồng’, nhưng lại cảm thấy như mình làm điều thừa, cuối cùng gật gật đầu, nói tạm biệt với cậu rồi lái xe về nhà.