Tần Tiểu Đao không nói tiếp nữa, vết thương trên người ông ta rất nặng vì thế ông ta mệt mỏi biến thành nguyên hình —— một con nhím màu xám bạc, cả người cuộn thành một cục, gai nhọn tua tủa.
Người ta sống lâu rồi thì trong lòng đều có một cửa mình không bước qua được huống chi là yêu quái sống trăm năm? Lâu Tự Ngọc kỳ thật có thể lý giải Tần Tiểu Đao, trong lòng ông ta có thiện lương với phàm nhân nhưng cũng không dám biểu lộ. Nếu là ngày thường thì nàng sẽ tạm tha cho ông ta nhưng trước mắt thì không được.
Lật tay hóa ra kim quang, Lâu Tự Ngọc nhẹ nhàng đẩy về phía những cái gai trên người ông ta. Nếu là pháp thuật nào đó mang tính công kích thì nhất định một khi chạm vào gai của Bạch Tiên sẽ bắt ngược lại nhưng kim quang của Lâu Tự Ngọc lại lặng yên không một tiếng động mà hoàn toàn thấm vào. Tần Tiểu Đao vẫn luôn đề phòng nhưng lúc này cả người ông ta ấm áp, một cơn buồn ngủ nảy lên, rốt cuộc ông ta vẫn không ngăn cản được mà hôn mê đi.
Lưỡi rắn thè ra và tiếng rắn trườn lại vang lên trên đường cái lần nữa. Tần Tiểu Đao mê mang phát hiện chính mình lại về cửa hàng đồ trang trí. Cửa lớn đóng chặt, yêu khí tỏa ra khắp đường cái, có tiếng trẻ nhỏ khóc vang lên phía xa rồi gần lại.
Ông ta nhìn qua khe cửa sổ lại thấy bé gái buộc tóc sừng dê hai bên, tay cầm nửa cái trống bỏi bị hỏng đang chạy, phía sau nàng là hai còn Xà Yêu. Đứa bé vừa chạy vừa khóc một cách bất lực.
Đầu ngón tay giật giật, Tần Tiểu Đao cảm thấy tình cảnh này quá quen thuộc nhưng trong đầu thật sự hỗn độn khiến ông ta nhất thời không nghĩ ra.
Xà Yêu đã tới gần tiểu cô nương kia, cái mồm to như chậu máu kia chỉ cần cắn xuống là có thể nuốt trọn đứa bé. Tần Tiểu Đao nhắm mắt, tay bám chặt cửa sổ hơi run lên. Trong nháy mắt ông ta cảm thấy toàn bộ trời đất đều an tĩnh lại, chỉ có tiếng vang trong lồng ngực từng chút một như vong hồn không cam lòng gầm nhẹ.
Mùi máu tươi tràn ngập trong hơi thở, ông ta che miệng mũi, cảm thấy mình giống như bị đọa đến 18 tầng địa ngục. Ông ta sẽ không cứu đứa bé, ông ta đã từng thề sẽ không bao giờ dang tay giúp con người nữa. Cho dù tiểu cô nương ngoài kia chỉ là một đứa nhỏ phàm nhân bình thường, cho dù hiện tại ông ta chỉ có một mình lẻ loi, chẳng thể hại ai được nữa……
Xà Yêu há mồm đớp lấy, một sinh linh nhỏ yếu sắp biến thành một đống máu loãng trong bụng nó.
Lúc này Tần Tiểu Đao mở bừng mắt. Răng nhọn của Xà Yêu đã tiến đến gần quần áo của tiểu cô nương nhưng một đạo ánh sáng chợt lóe lên, mạnh mẽ xé mở cái miệng nó. Có gió thổi qua, tiểu cô nương lọt vào trong ngực một người rồi bị ôm lên nóc nhà bên cạnh.
Tần Tiểu Đao thở phì phò từng hơi một, trên mặt là ảo não, ngay cả cánh tay đang ôm người cũng run rẩy. Ông ta không nên cứu, không thể cứu, nhân từ nhất thời của ông ta khiến muội muội ruột bị chết thảm. Đã có giáo huấn lúc trước mà ông ta còn ra tay sao?
Đôi mắt ông ta đỏ ngầu, cả người rùng mình tỏa ra hơi thở bất an, đến cảnh tượng xung quanh cũng hơi lay động.
“Cảm ơn ngươi.” Tiểu cô nương trong lòng đột nhiên mở miệng nói.
Tần Tiểu Đao chấn động, không dám tin tưởng mà cúi đầu. Tiểu cô nương mặt mũi bẩn thỉu đang ngẩng đầu cười với ông ta, đưa cái trống bỏi rách nát trong tay cho ông ta rồi lặp lại: “Cảm ơn ngươi.”
Làm chuyện tốt sẽ được cảm tạ, mà cứu người không phải sai. Tần Tiểu Đao nghẹn ngào, hán tử cao lớn thô kệch run rẩy đón lấy cái trống bỏi tàn tạ kia sau đó ngồi xổm trên ngóc nhà mà khóc tu tu.
……
Mặt trời chiều ngả về tây, ánh chiều tà kéo dài hai cái bóng trên nóc nhà thật dài, Xà Yêu trên phố không thấy nữa. Tần Tiểu Đao cũng không để ý, ông ta nhẹ nhàng quơ quơ cái trống bỏi kia, nghẹn ngào nửa canh giờ mới lau mặt cười nói: “Ngươi rõ ràng là hồ yêu, sao lại biết cách an ủi người thế chứ?”
Tiểu cô nương dơ hề bẩn thủy bên cạnh hóa thành một bóng dáng, kim quang tan đi thì khuôn mặt Lâu Tự Ngọc cũng hiện ra. Nàng khẽ cười nói: “Ông cho rằng nhiều năm qua ta làm gì chứ? Nếu đến an ủi người cũng không làm được thì khách điếm Chưởng Đăng của ta sao mà đứng vững ửo huyện Phù Ngọc được?”
“Đồ hồ yêu xảo trá.”
“Vẫn tốt hơn con nhím nhỏ mọn nhà ông.” Lâu Tự Ngọc bĩu môi, “Thị phi nhân quả nàng ta không nhìn rõ, chẳng nhẽ ông cũng không nhìn rõ sao? Chỉ toàn để tâm chuyện vụn vặt.”
“Nhưng ta thực xin lỗi nàng.” Tần Tiểu Đao rũ mắt nhìn cái trống bỏi rách nát, “Lúc ấy nếu không cứu đứa bé kia thì có lẽ ta còn có thể mang nàng trốn đến bên người Phù Sơn. Như vậy Phù Sơn cũng không đến mức không chống nổi. Nói đến cùng thì toàn bộ Bạch Tiên nhất tộc đều vì ta mà phải chịu khổ.”
Lâu Tự Ngọc ưu nhã mà trợn trắng mắt: “Ta ghét ông chính là ở chỗ này, tự trách chuyện gì thì đều ôm hết lên người. Rõ ràng là ý tốt nhưng lại thành mua dây buộc người, nói tốt thì chính là thiện lương còn nói không dễ nghe thì chính là yếu đuối. Đến dũng khí thừa nhận sự thật ông cũng không có —— dù năm đó ông không cứu đứa nhỏ kia thì Ung Cùng lại không đuổi kịp Yêu Hậu sao? Cho dù ông mang theo Yêu Hậu trốn đến bên cạnh Phù Sơn thì hắn thật sự có thể đánh thắng mấy vạn cao nhân hàng yêu của Thượng Thanh Tư sao?”
Tần Tiểu Đao trầm mặc một lát mới cười khổ: “Thế gian này không phải mọi việc xưa nay đều thế sao? Nếu thành thì vạn người khen ngợi noi theo, nếu bại thì chỉ có ngàn vạn chỗ khó xử. Mọi người sẽ chỉ nói nếu ngươi không bại thì sẽ thế nào sau đó đẩy toàn bộ tội danh lên người ngươi. Ta chẳng qua chỉ là thuận theo lòng người thôi.”
“Ông chính là yếu đuối, đến dũng khí phản bác cũng không có, sợ nghìn người chỉ trỏ cho nên tình nguyện gánh vác tội danh này.” Lâu Tự Ngọc nhẹ đá gót chân ông ta, “Ông là kẻ không tiền đồ, đáng bị sầu khổ nhiều năm như vậy. Cho dù người khác không bỏ qua cho ông thì bản thân ông không bỏ qua cho mình được sao?”
Tần Tiểu Đao nghiêng người liếc nhìn nàng một cái: “Ngươi chính là muốn giúp Tống Lập Ngôn xúi giục ta sao?”
Lâu Tự Ngọc không phủ nhận, ôm cánh tay liếc ông ta. Tần Tiểu Đao nhìn chằm chằm cái trống bỏi trong tay ngây người hồi lâu. Thần sắc ông ta dần bình thản lại, thậm chí lại nở nụ cười của thương nhân mà nói: “Ngươi giúp ta một việc thì ta sẽ nói cho ngươi những nhà nào có minh anh bốn trụ thuần âm.”
“……” Lâu Tự Ngọc không vui mà nghiến răng.
Trong thư phòng của huyện nha, Tống Lập Ngôn cùng mọi người cùng nhau lật xem hộ tịch, đôi mắt nửa rũ, lông mi rơi xuống thành cái bóng khiến cả người hắn có vẻ càng thêm lạnh nhạt. Tống Tuân trộm đánh giá hắn một chút, trong lòng buồn bực. Đã nhiều ngày nay tâm tình đại nhân rất tốt, cả người đều mềm mại không ít nhưng hôm nay làm sao vậy? Thật giống như bị người ta tổn thương, cứ thế xụ mặt giận dỗi.
Cảm xúc này xuất hiện ở người khác thì Tống Tuân tuyệt đối không kinh ngạc nhưng ở trên người đại nhân nhà hắn thì hắn nhịn không được nghĩ xem liệu trời có sập không.
“Đại nhân.” Lâu chưởng quầy xách váy chạy về, trong tay cầm một tờ giấy lôi kéo hắn đi ra ngoài, “Nô gia tìm được rồi.”
Tống Lập Ngôn tránh thoát khỏi nàng, bước chân lại không dừng lại mà thậm chí còn đi trước nàng: “Dẫn đường đi.”
Ở cửa huyện nha có một con ngựa, Lâu Tự Ngọc nhìn quanh sau đó trốn tới một góc không ai nhìn thấy mà hóa thành nguyên hình, chui tọt vào trong ngực hắn nói: “Thành đông, phố Vĩnh Hòe, nhà họ Cù.”
Tống Lập Ngôn mặt không biểu tình mà ném nàng xuống, móc ra ngàn dặm phù dán lên trán nàng.