Người Bên Lầu Tựa Ngọc

Chương 69: Lão rất sợ chết

Hiển nhiên là không còn kịp rồi, cho dù Ngói Đỏ chịu buông tha nàng thì La An Hà bên cạnh cũng không phải ăn chay.

Sau một khắc đình trệ ngắn ngủi, mọi người đán nhau càng điên cuồng hơn. Ngói Đỏ sống đệ tử Thượng Thanh Tư, La An Hà ném Mỹ Nhân Xà ra mà lao qua tấn công Lâu Tự Ngọc. Lâu Tự Ngọc cảm thấy có chút oan uổng: “Ta còn chưa làm gì, sao lại đánh ta?”

Tống Lập Ngôn tiến lên dùng bùa chú hóa giải một kích Râu Bạc ném tới, tia lửa văng khắp nơi, yêu khí đục ngầu nổi lên.

La An Hà bị hắn chắn một chút thì ngừng bước chân, hết sức không vui nói: “Ngươi quả nhiên che chở nàng.”

“Sư huynh đang nói cái gì? Ta nghe không hiểu.” Tống Lập Ngôn thu tay, giơ giơ nửa lá bùa còn ở trên tay lên nói, “Đã là ba mạng rồi, không biết khi nào sư huynh mới có thể trả hết.”

“Ai cần ngươi cứu? Dù ngươi không cứu thì ta cũng sẽ không chết!”

Tống Lập Ngôn như bình tỉnh mà gật đầu sau đó lùi về sau nửa bước.

Yêu khí từ phía sau mãnh liệt đánh úp lại, La An Hà xoay người dùng khuyên sắt chắn, nhưng không nghĩ hắn lại xem nhẹ tu vi của đối phương nên bị Râu Bạc đánh lui năm bước, “Phốc” một cái phun ra một ngụm máu.

Đã đánh nhau lâu, bất kể là yêu quái hay người thì đều có chút vô lực. Cho nên trước mắt chỉ cần một sơ hở là đủ trí mạng, sau khi rơi vào thế hạ phong bị kẻ thù thừa thắng xông lên thì tình huống càng không ổn. La An Hà chật vật mà tiếp chiêu của Râu Bạc, liên tiếp phải lùi về sau. Xà Yêu vì thế cũng được tăng sĩ khí mà hung tàn phản công.

Tình thế nháy mắt xoay chuyển, Ngói Đỏ tham lam mà ăn ba người nhưng vẫn không thỏa mãn phun lưỡi rắn nhắm ngay Lâu Tự Ngọc hỏi: “Còn không đi vì ngươi muốn ở lại giúp hắn sao?”

“Không có.” Lâu Tự Ngọc duyên dáng vén tóc mai, “Ta đi ngay đây.”

“Rất tốt.” Ngói Đỏ nhìn nàng vươt qua đống thi thể trên đất đi ra ngoài, mắt rắn vừa chuyển đã chiếu ra bóng dáng Tống Lập Ngôn.

Trong số những người của Thượng Thanh Tư ở đây thì hắn là khó đối phó nhất. Nhưng trước mắt hắn bị Diệt Linh Đỉnh hao tổn quá độ, cho dù cố gắng bày ra bộ dáng không có gì thì nàng ta vẫn có thể cảm giác được hắn mệt mỏi và suy yếu. Nếu Lâu Tự Ngọc không tính toán nhúng tay thì nàng ta cũng không khách khí.

Giày thêu dẫm lên một bãi máu, Lâu Tự Ngọc hơi ghét bỏ mà thu thu góc váy. Nhưng nàng mới vừa ngước mắt đã cảm giác sau lưng có ánh sáng vàng trắng đan xen cắt qua phía chân trời.

Ngói Đỏ đã nuốt hộp đồng thì theo thời gian yêu lực sẽ càng mạnh, một đòn này lợi hại hơn lúc đối phó với La An Hà nhiều. Thế cho nên Tống Lập Ngôn chỉ dám nghiêng người tiếp một nửa rồi thuận thế gạt đi chứ không dám chính diện đối đầu. Nhìn Giải Trĩ Kiếm đã ra khỏi vỏ nên Ngói Đỏ cũng hóa ra pháp khí của bản thân là Châm Nga Mi, rót yêu lực vào rồi ném về phía hắn.

Không khí bị xé rách, Lâu Tự Ngọc trầm mặc mà nghe, trong lòng hiểu rõ một kích này Tống Lập Ngôn không đón được, hắn đã quá mệt mỏi, tu vi có thể dùng cũng không còn mấy. Cho dù có Giải Trĩ Kiếm nên hắn miễn cưỡng chống đỡ nhưng nhất định sẽ bị trọng thương thậm chí bỏ mạng.

Nàng mới vừa đồng ý không nhúng tay nhưng lúc này nàng không thể không quay đầu.

…… Sao có thể không quay đầu?

Nhanh chóng phỉ nhổ bản thân xong Lâu Tự Ngọc xoay người, chín cái đuôi to đón gió mà mọc ra, phần phật vây trước mặt Tống Lập Ngôn, thay hắn vững vàng chặn được Châm Nga Mi của Ngói Đỏ. Đuôi cáo trắng như tuyết, lớn như mây trên trời hơn nữa còn có những 9 cái. 8 cái nàng dùng để đỡ chiêu, còn một cái còn lại thì mềm mại mà bao lấy Tống Lập Ngôn giống như khăn lông mùa đông, cực kỳ ấm áp.

Những chiếc châm Nga Mi sắc bén rơi trên đất, bắn ra yêu huyết.

“Lâu Tự Ngọc!” Ngói Đỏ giận dữ, “Ta biết ngay là không thể tin tưởng ngươi mà!”

“Ngươi khoanh tay đứng nhìn không được sao?” Mỹ Nhân Xà cũng mở miệng mắng nàng.

Tống Lập Ngôn thì lặng người nghiêng đầu nhìn nàng, thấy váy dài của nàng tung bay. Cả người nàng đứng cách đó không xa, giữa mày lộ ra hai phần khí phách ngày thường không có sau đó hếch cằm nói: “Lão nương nói không nhúng ta là nể mặt Câu Thủy và Hoài Niệm, muốn cho Xà tộc một con đường. Nhưng các ngươi muốn ở trước mặt lão nương giết chàng thì làm sao được? Dù có đồng ý thì ta cũng không thể khoanh tay đứng nhìn được.”

“Rõ ràng là bất kể thế nào ngươi cũng sẽ giúp hắn đối phó với chúng ta!”

“Đúng vậy, ta không đối phó các ngươi, ta chỉ bảo hô chàng thôi không phải sao?”

Đồ mặt dày! Ngói Đỏ chán nản, cũng bất chấp nàng là ai mà há mồm phun ra nọc độc. Mỹ Nhân Xà bên cạnh cũng ném đuôi tới gần. Người của Thượng Thanh Tư gần đó cũng điên cuồng tấn công nàng.

Đuôi cáo to lớn đong đưa lúc lắc chắn hết mọi công kích, Lâu Tự Ngọc xoay người đi đến trước mặt Tống Lập Ngôn, cái đuôi đang bọc hắn hơi hơi nhếch lên, gãi gãi cằm hắn.

“Mùa đông mà đại nhân mặc đồ da lông màu trắng thì nhất định rất đẹp.” Nàng cười nói, “Như hoa trên tuyết, thanh tuấn động lòng người.”

Thần sắc Tống Lập Ngôn phức tạp mà nhìn nàng: “Ngươi là Hồ tộc.”

“Hồ tộc diệt tộc đã lâu, đại nhân chắc không cần so đo với nô gia chứ?” Lâu Tự Ngọc cuốn hắn đến bên cạnh hỏi, “Ngài bị thương hơi nặng, hay về nghỉ ngơi trước nhé?”

“Buông ra.” Tống Lập Ngôn rét lạnh nhìn nàng nói, “Yêu chưa giết hết, người của Thượng Thanh Tư còn ở đây thì ta sẽ không đi.”

Lại là lời này, Lâu Tự Ngọc nghe được thì trầm mặt: “Mệnh còn ở thì cái gì cũng có thể nói, nếu không còn mệnh thì yêu quái trong thiên hạ này mới không diệt hết được ấy.”

Tống Lập Ngôn không nhìn quen bộ dáng này của nàng, tay kéo cái đuôi xù lông của nàng trầm giọng nói: “Ta không yếu ớt như ngươi nghĩ.”

Phải, hắn quả thật lợi hại, chỉ cần lại móc hồn phách ra thì luôn có biện pháp thu thập sạch sẽ. Nhưng hậu quả là cái gì? Hồn phách của hắn quý giá thế nào, sao có thể lãng phí ở chỗ này?

“Ngươi có thể bỏ đi không?” Lâu Tự Ngọc âm thầm truyền âm cho Mỹ Nhân Xà.

Mỹ Nhân Xà tức giận nói: “Ngươi xem hắn có chịu thả chúng ta không?”

“Nội đan đã ở trong tay các ngươi, ta cho các ngươi một cơ hội, mau mang Ngói Đỏ đi.” Lâu Tự Ngọc ngưng thần, cái đuôi đột nhiên biến to hơn trượng, che trời chắn đường đi của Tống Lập Ngôn, lại đem người của Thượng Thanh Tư và Xà tộc gạt sang hai bên. Trong lúc nhất thời pháp lực hai phía đều đánh lên người nàng.

Lâu Tự Ngọc có chút không chịu nổi nên vội thúc giục Mỹ Nhân Xà một lần. Mỹ Nhân Xà thét dài một tiếng, sau đó trốn chạy, đám Râu Bạc cũng nhanh chóng thu tay lùi về sau. Ngói Đỏ lại không nhúc nhích, ánh mắt nàng ta âm độc mà nhìn về phía Tống Lập Ngôn, đột nhiên trong miệng hóa ra một luồng ánh sáng thật lớn đánh thẳng về phía hắn.

Yêu quái bình thường dùng một đòn trí mạng thì cùng lắm là dùng lực của nội đan, hậu quả là ngọc nát đá tan. Ngói Đỏ lại hiểu được tùy cơ ứng biến mà dẫn pháp lực của nội đan trong hộp đồng ra để giết địch.

Một chiêu này quá mức tàn nhẫn, sức mạnh lại lớn hơn so với nội đan của nàng ta rất nhiều. Lâu Tự Ngọc cả kinh hít hà một hơi, Tống Lập Ngôn lại lôi Diệt Linh Đỉnh ra trong mắt không hề có nửa phần sợ sệt, thậm chí hắn còn vứt Triền Yêu Thằng ra trói chặt đuôi của nàng lại.

Sao có thể mạnh mẽ đối địch chứ? Lâu Tự Ngọc gấp đến độ dậm chân, giãy giụa hai cái lại phát hiện không còn thời gian để giãy khỏi dây thừng vì thế nàng dứt khoát bổ nhào đến trước mặt hắn, cắn răng nói: “Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, nội đan của Yêu Vương vạn năm dù đã bị phong ấn cũng đủ đánh người đến hồn phi phách tán đó!”

Động tác này của nàng quá mạnh cho nên hắn hơi hơi ngửa ra sau, theo bản năng duỗi tay đón được nàng nhưng không có thời gian để đẩy nàng ra. Tống Lập Ngôn nhíu mày nhìn ánh sáng chói mắt kia, cảm thấy ngực đột nhiên ngừng một nhịp, trong đầu trống rỗng.

Đủ đánh hắn hồn phi phách tán, vậy đánh trên người nàng thì sẽ có hậu quả gì?

Trong nháy mắt hắn đột nhiên nhớ tới lời Bùi Hiến Phú, nàng muốn quá ít, ít đến mức người ta không hiểu được. Nhưng nàng cho đi lại cực kỳ hào phóng, hồn phách, nội đan, thậm chí cả mệnh của nàng. Chỉ cần hắn muốn nàng đều sẽ cho hắn.

Cái này tính là gì?

Bạch quang chiếu rọi bốn phía, thứ trong ngực hắn cũng đau đớn theo, hắn không thể thở cũng không thể chớp mắt. Đốt ngón tay của hắn cứng đờ ấn lên khuỷu tay của nàng. Hắn thậm chí không dám nhìn trước mặt đang xảy ra chuyện gì mà theo bản năng rũ mắt muốn trốn tránh. Sợ hãi, hoảng hốt, hít thở không thông, hối hận, tất cả những cảm xúc trước kia chưa từng có nay lại như thủy triều ào ào vỗ bờ, giống như bị tẩu hỏa nhập ma không thể khống chế khiến người ta không biết theo hướng nào.

Ánh sáng mãnh liệt mang theo mọi âm thanh, trong tai hắn chỉ còn tiếng vù vù. Lâu Tự Ngọc cho rằng mình khó thoát kiếp nạn này nhưng đợi một hồi lâu nàng cũng không thấy sau lưng đau đớn.

Một bóng người không biết từ khi nào đã chắn trước mặt nàng, ánh sáng chiếu qua in bóng hình thấp bé, nhưng người đó lại giang hai tay run rẩy mà bảo vệ nàng.

Nhận thấy có gì đó không thích hợp, Lâu Tự Ngọc đột nhiên quay đầu lại. Bóng dáng lưng còng của Mộc Hi đứng đó. Ông ta vẫn ho khan như lúc trước nhưng lúc này ông ta ho ra một miệng đầy máu, cứ thế không ngăn được mà tràn ra. Khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn ngược sáng mà nhìn nàng lộ ra một nụ cười thoải mái.

“Chưởng quầy luôn nói chuyện không giữ lời, nhưng tiểu lão nhân nói sẽ hướng về ngài thì nhất định là hướng về ngài.” Ông ta duỗi tay, lấy ra sổ sách của hiệu cầm đồ, thở dài lật lật nói: “Mười kiện đồ cổ thì mười kiện đồ cổ, chưởng quầy cần phải nhớ rõ đến hiệu cầm đồ Quảng Tiến để lấy……”

Con ngươi của Lâu Tự Ngọc co lại, nàng đẩy Tống Lập Ngôn ra rồi nghiêng ngả lảo đảo duỗi tay muốn kéo ông ta. Nhưng thân thể kia dần dần rách nát, chớp mắt đã biến mất chỉ còn lại một cuốn sổ rơi trên đất bị gió thổi tới trang cuối.

Nàng cứng người tại chỗ, mãi một lúc sau cũng không phản ứng lại đã có việc gì xảy ra.

“Tiểu lão nhân rất sợ chết.”

“Ngươi đã sống lâu thế còn không chán sao?”

“Sao lại chán được, nhân gian này quá thú vị, người tới hiệu cầm đồ Quảng Tiến dù là người nghèo không có cơm ăn, hay người vì thể diện mà cần tiền quay vòng thì đều có câu chuyện xưa của mình. Gảy bàn tính rất thú vị, nghe chuyện xưa rất thú vị, thu bạc buôn bán cũng rất thú vị. Nói thật, nếu có thể tiểu lão nhân còn muốn sống thêm mấy trăm năm nữa.”

……

Trong cổ họng nàng giống bị nghẹn nửa sọt tre, Lâu Tự Ngọc duỗi tay vớt vớt vụn gỗ trong gió, đầu ngón tay run rẩy.

Không phải sợ chết sao? Không phải còn muốn sống thêm mấy trăm năm sao? Làm gì vậy? Thế nàng chắn cái gì?

“Chưởng quầy chính là người đầu tiên trên đời này vươn tay với tiểu lão nhân, cho dù ngài là yêu quái thì phần ôn nhu đầu tiên trên thế gian này là ngài cho, thế nên tiểu lão nhân dù thế nào cũng sẽ hướng về ngài.”

Chóp mũi đau xót, Lâu Tự Ngọc cắn chặt răng, tơ máu bò qua mắt nàng lan ra khắp con ngươi. Nàng giương mắt, gần như thô bạo mà nhìn về phía Ngói Đỏ ở phía sau, chín cái đuôi đột nhiên chặt đứt Triền Yêu Thằng sau đó tàn nhẫn vọt qua chỗ kia.