Người Bên Lầu Tựa Ngọc

Chương 31: Quá khứ bị khui ra

Lần thứ hai đi qua cũng chỗ cũ, Tống Lập Ngôn ngừng lại cười lạnh một tiếng sau đó rút ra một lá bùa. Lá bùa kia bay lên, “Roẹt” một tiếng kéo không khí thành hai nửa, để lộ một cái lỗ. Cái lỗ kia vừa hiện ra thì cảnh vật bên trong lập tức biến đổi.

Quả nhiên có kết giới.

Tống Lập Ngôn thu tay, nắm con ngựa đang chở Lâu Tự Ngọc đi vào bên trong. Khóe mắt hắn quét về phía sau lại phát hiện kết giới kia chỉ chốc lát đã khép lại. Bốn phía nơi đây không khác bên ngoài là mấy, chỉ có cây cối là khác. Nói cách khác, vừa rồi hắn đi qua chỉ là ảo cảnh, chỉ có chỗ này mới là cảnh thực.

Có người có thể hạ xuống kết giới lớn như thế này sao? Hắn khó hiểu. Kết giới liên quan đến tu vi, nếu bản thân hắn làm thì có thể nhẹ nhàng bày ra kết giới trong vòng mười trượng, nếu cố hơn chút thì cũng chỉ được khoảng 30 trượng là hết cỡ. Nhưng mảng rừng cây này của Kỳ Đấu Sơn phải rộng vài dặm đường, nếu hạ kết giới ở đây, lại còn khiến người như hắn mãi mới phát hiện ra thì người kia phải có tu vi kinh khủng đến đâu chứ?

Có phải hắn không nên tiếp tục đi vào sâu hay không?

Tống Lập Ngôn hơn chần chừ một chút, sau đó cẩn thận dừng lại cân nhắc. Nhưng hắn còn chưa kéo dây cương thì cách đó không xa đã truyền đến một loạt tiếng ồn, ríu rít như có người đang tranh chấp gì đó.

Xuất phát từ tò mò, Tống Lập Ngôn ôm Lâu Tự Ngọc xuống dưới, lén lút đi qua chỗ phát ra tiếng ồn kia.

Đừng đi! Lâu Tự Ngọc kêu to trong lòng, chỗ này là đâu mà chàng dám đi vào chứ? Mau trở về đi, trở về đi!

Nhưng Tống Lập Ngôn không nghe thấy gì, cho dù ngón tay nàng hơi hơi cong lại chỗ tay áo hắn thì hắn cũng không phát hiện ra.

Giọng nói kia càng ngày càng gần, nội dung cãi cọ cũng bắt đầu rõ ràng lên, “Chàng giết được bọn họ mà không thể giết ta sao? Chàng ra tay đi, đánh ta hồn phi phách tán không thể siêu sinh, như thế là có thể trả lời sư phụ chàng rồi!”

“Nàng tưởng ta không dám sao?”

“Có gì chàng không dám chứ? Đến đi, đánh ở đây này!” Một cô nương nhỏ xinh đang tức giận sắp nhảy dựng lên nói, “Hôm nay nếu chàng không đánh ta thì đừng hòng chạy!”

Xiêm y tuyết trắng bị gió thổi bay vạt áo, nam nhân cao lớn kia đứng quay lưng lại nên hắn không thấy rõ mặt. Nhưng từ hình dánh thì hắn có thể đoán kẻ kia cũng đang cáu lắm. Tay hắn giơ cao, giống như chuẩn bị đánh một chưởng về phía cô nương kia.

Nhưng gió thổi tay áo tung bay, lúc hạ xuống thì kẻ kia chẳng dùng chút lực nào, chỉ nhẹ nhàng đặt trên đỉnh đầu nàng, theo đó là một tiếng thở dài.

Tiểu cô nương đỏ mắt, sau đó đột nhiên òa khóc. Nàng khóc cực kỳ tủi thân, nước mũi cũng phập phồng. Nam nhân kia thở dài càng sâu, nhẹ nhàng vỗ về tóc nàng, rất ôn nhu lại cẩn thận.

Đây là hai người phàm sao? Nhưng người phàm sao lại ở chỗ này?

Tống Lập Ngôn buồn bực mà nhìn, lại nhịn không được đi về phía trước một bước, ai ngờ tiểu cô nương kia đột nhiên nhìn về phía hắn quát lớn một tiếng: “Đám chuột nhắt nơi nào?”

Giọng nói kiều mị mang theo chút nghẹn ngào, cho dù hung dữ vẫn đáng yêu. Tống Lập Ngôn cảm thấy rất quen tai, nhưng hắn còn chưa kịp nghĩ đến đã nghe thấy ở đâu thì đã nhìn thấy mặt tiểu cô nương kia.

Mày liễu môi mỏng, má phấn đỏ bừng, đôi mắt phượng trời sinh mang theo quyến rũ nhưng lúc trừng lên thì mang theo sát khí. Cả người nàng có hai phần ngạo nghễ, hốc mắt lại hồng hồng khiến người ta thương tiếc.

Đây là khuôn mặt của Lâu Tự Ngọc.

Trong lòng Tống Lập Ngôn chấn động, nhanh chóng cúi đầu nhìn người trong ngực, lại nhìn về phía tiểu cô nương kia. Hắn còn chưa kịp kinh ngạc thì thấy người bên cạnh cô nương kia cũng xoay người.

“Thanh Hoài?” Hắn nói, “Đệ trốn ở đó làm gì?”

Máu trong ngũ tạng lục phủ của hắn trong nháy mắt lập tức đảo ngược. Tống Lập Ngôn khiếp sợ mà nhìn người kia, sắc mặt trắng bệch. Nhìn ánh mắt người kia thờ ơ lướt qua hắn thì Tống Lập Ngôn mới hiểu ra cái gì đó và xoay người nhìn về phía sau.

Người bị gọi là “Thanh Hoài” kia đi ra từ sau cái cây. Hắn thoạt nhìn rất trẻ, mới mười mấy tuổi, còn mặc trường bào màu trắng xanh của đệ tử mới ở Thượng Thanh Tư. Hắn do dự nhìn một cái rồi mới cất bước đi về phía hai người kia.

Tống Lập Ngôn phát hiện mình đứng chắn giữa đường hắn đi thì vốn nên nhường đường. Nhưng hắn thật sự khiếp sợ quá độ nên nhất thời không dịch chân được. Kết quả hắn đã thấy “Thanh Hoài” xuyên qua người hắn mà đi.

Bóng dáng người kia giống như mặt nước bị hòn đá làm vỡ ra thành sóng sau đó lại tụ lại, “Thanh Hoài” kia căn bản không phát hiện ra hắn.

“Sư huynh.” Hắn chạy đến chắp tay với người kia, “Dưới chân núi truyền đến tin tức nói Thường Thạc đã hiện thân.”

Vừa nghe lời này, tiểu cô nương kia đã trở tay liền kéo ống tay áo của nam nhân kia: “Chàng không được đi.”

“Đừng hồ nháo.” Nam nhân nắm tay nàng, “Mọi người trong Thượng Thanh Tư đều đang nguy ở sớm tối, sao ta có thể chỉ lo cho mình chứ?”

“Vậy cũng không được!” Tiểu cô nương túm chặt hắn không buông, nước mắt lại rơi xuống, “Chàng nói sẽ không bỏ rơi ta, chàng đã hứa rồi!”

“Ta không bỏ rơi nàng, chờ việc này kết thúc ta sẽ cùng nàng xem hoàng hôn nhé.” Người kia thở dài, xoa xoa đầu nàng, “Nàng lùn như thế, không có ta đốt đèn giúp thì làm sao được?”

Hắn nói xong thì nở nụ cười, mày mắt tuấn lãng giãn ra, đúng là cảnh đẹp ý vui. Tiểu cô nương vẫn khóc lớn, nhưng hắn lại tàn nhẫn quyết tâm kéo tay nàng ra sau đó bước nhanh ra ngoài.

Tống Lập Ngôn giật mình mà nhìn người kia đi về phía mình, bước đi kiên định mà quyết tuyệt. Hắn không nhúc nhích, cứ đơ người tại chỗ mà nhìn ảo ảnh kia bước qua người mình, vỡ thành từng mảnh rồi lại tụ lại.

Ngũ quan giống như đúc, người kia như cái bóng của hắn phản chiếu trong nước, cứ thế giống đến không một chút khác biệt.

Sau khi xuyên qua hắn, ảo ảnh kia lại khép lại, không tiếng động bước đi xa. “Thanh Hoài” cũng đi theo, mà tiểu cô nương kia thì ngồi xổm lại chỗ khóc một hồi lâu rồi cũng lau mặt và tức giận đuổi theo. Ảo ảnh biến mất, toàn bộ cây cối chợt yên tĩnh, không có cả tiếng côn trùng.

Tống Lập Ngôn đột nhiên cảm thấy không đứng nổi nữa. Hắn ôm Lâu Tự Ngọc nửa quỳ xuống, tựa vào một cây cổ thụ mà thở dốc.

Hắn biết những gì mình vừa thấy chỉ là ảo ảnh, nhưng bốn phía không có yêu khí vậy thì đây không phải yêu pháp. Khả năng đây chỉ là một đoạn quá khứ được thứ gì đó giữ lại. Nó là sự việc đã từng xảy ra.

Nhưng sao lại khéo như thế? Sao lại có một người giống hắn như đúc, thoạt nhìn lại còn có mối quan hệ sâu xa với Lâu Tự Ngọc nữa chứ?

Hắn nhận ra bộ dáng khóc lóc của Lâu Tự Ngọc, không khác tiểu cô nương kia là bao. Trên đời này tuyệt đối không thể có hai người có diện mạo thần thái giống nhau đến thế. Kia rõ ràng chính là chuyện Lâu Tự Ngọc đã trải qua. Mà nam nhân kia là ai? Tại sao lại giống hắn như đúc, lại còn gọi “Thanh Hoài” là sư đệ?

Thanh Hoài, Triệu Thanh Hoài —— Bùi Hiến Phú từng nói nhiều năm trước Triệu Thanh Hoài đã cầu hắn cứu sư huynh của mình, mà người kia gọi là Tống Thanh Huyền.

Những manh mối không có lời giải phía trước lúc này đột nhiên được xâu chuỗi lại. Gió thôi phần phật qua cuốn chúng đi. Tống Lập Ngôn cảm thấy đau đầu nhưng lại không khống chế được tiếp tục nghĩ.

80 năm trước Lâu Tự Ngọc đã quen Tống Thanh Huyền và có dây dưa với hắn. Tống Thanh Huyền đã chết trận khi phong ấn Thường Thạc, Lâu Tự Ngọc vẫn ở khách điếm Chưởng Đăng chờ hắn trở về. Nàng căn bản không phải quen Tống Lập Ngôn hắn mà là quen Tống Thanh Huyền. Thế lúc hai người gặp lần đầu nàng đã khiếp sợ lúng túng. Sau đó ánh mắt nhìn hắn lúc nào cũng mang theo một thứ tình cảm kỳ quái.

Không màng tất cả mà cứu hắn, chỉ sợ cũng là vì thế.

Thoạt nhìn nàng rất yêu Tống Thanh Huyền còn Tống Thanh Huyền thân là người của Thượng Thanh Tư nhưng cũng không xuống tay với nàng. Việc đó không phải vì Tống Thanh Huyền cho rằng nàng sẽ không làm chuyện xấu, ít nhất là sẽ không làm chuyện bất lợi với Thượng Thanh Tư ư?

Vậy đến tột cùng vì sao nàng lại muốn hắn phát hiện nội đan của Thường Thạc và Diệt Linh Đỉnh chứ?

Trong lòng hắn có khả nghi, Tống Lập Ngôn vội nâng Lâu Tự Ngọc dậy, cởi bỏ trận pháp vây khốn trên người nàng, lại thử vận công giúp nàng. Nhưng khí tức của hắn vừa chạm đến nàng thì đã bị thứ gì đó hung hăng hất ra, khiến khóe miệng nàng cũng tràn ra máu.

Bài xích hắn sao? Tống Lập Ngôn nhíu mày, hơi bực mà thu hồi ta. Hắn nghĩ nghĩ xong lại lấy trang sách vẽ xà gan thảo mà Bùi Hiến Phú đưa để bắt đầu tìm.

Lâu Tự Ngọc vừa tức vừa đau, nàng không biết là ai đã mang đoạn hồi ức kia đặt ở đây, cũng không biết kẻ đứng đằng sau muốn làm gì nhưng nàng hiểu rõ mình cần phải nhanh chóng phá giải gông xiềng của Bùi Hiến Phú nếu không hậu quả là không thể tưởng tượng. Ngưng thần tĩnh khí, Lâu Tự Ngọc nhớ tới Tống Thanh Huyền từng dạy phương pháp đả tọa vì thế bắt đầu dẫn khí từ trong tâm mạch, lần nữa điều tức.

Năm đó nàng không thể ngăn cản Tống Thanh Huyền, hiện giờ hẳn phải cứu được Tống Lập Ngôn.

Tinh thần chuyên chú, khí xoay chuyển quanh thân, Lâu Tự Ngọc dần dần vứt bỏ động tĩnh xung quanh, không nghe, không nghĩ nữa. Yêu khí vẫn luôn bị đè nặng ở đan điền bị nàng phóng ra từng chút một, tràn đến tứ chi bách hài, cả người cứng đờ chậm rãi ấm áp lên. Một lúc sau đầu ngón tay nàng rốt cuộc đã có thể nhúc nhích.

Đau đớn trong nội tạng cũng càng ngày càng nhẹ đi, khí cũng thuận hơn, kinh mạch liền lại không ít.

Nhận thấy tiến bộ của chính mình, Lâu Tự Ngọc nhẹ nhàng thở ra nhưung nàng còn chưa kịp vui vẻ thì khướu giác nhạy bén của Hồ tộc lại khiến nàng phát hiện ra mùi thuốc mà Bùi Hiến Phú đưa cho Tống Lập Ngôn.

Cả người nàng chấn động, vội tập trung tinh thần, mọi động tĩnh xung quanh lại lần nữa dũng mãnh đổ vào tai nàng, ào ào khiến nàng ngơ ngẩn một lúc.

Trên da thịt có sương sớm, hơi thở xung quanh là cỏ cây mới mẻ. Nàng nghĩ đã qua một ngày nên Tống Lập Ngôn lại cho nàng uống thuốc. Nhưng không biết hắn gặp vấn đề gì mà đã mở bình thuốc ra lâu rồi mà vẫn không cho nàng uống, chỉ đảo quanh đó.

Bọn họ vẫn ở trong rừng cây kia, bốn phía không có tiếng nước, nghĩa là Tống Lập Ngôn không tìm thấy thứ giúp nàng hòa thuốc. Lâu Tự Ngọc vui mừng, trong lòng nghĩ chỉ cần ngừng thuốc thì nàng sẽ khôi phục rất nhanh.

Nhưng ai ngờ sau khi xoay hai vòng, Tống Lập Ngôn vẫn đi về phía nàng, nâng dậy cả người nàng dậy rồi khẽ thở dài một hơi.

Hử?

Lâu Tự Ngọc có chút hoảng hốt, cảm thấy không khí giống như không thích hợp lắm. Trong lòng nàng có một ý niệm nhưng lại cảm thấy quá đỗi vớ vẩn. Người của Thượng Thanh Tư đời đời đều là đám đồ cổ lâu ngày đóng bụi, cổ hủ cực kỳ, sao có thể……

Trên môi nàng đột nhiên có cảm giác mềm nhũn mang theo ấm áp phủ lên khiến suy nghĩ của nàng bị dập nát. Trời đất của nàng vốn đen nhánh đột nhiên có vô số cánh chim màu trắng bay lên phần phật, khiến người ta say xe.

Lâu Tự Ngọc choáng váng, khớp hàm cũng không nhớ phải cắn chặt, tùy ý để người này lấy miệng lưỡi đút thuốc cho mình. Môi lưỡi dây dưa khiến nàng giật mình mà nghĩ, thuốc Bùi Hiến Phú đưa……

Lại ngọt thế sao?