Người Bên Lầu Tựa Ngọc

Chương 139: Nhớ lại

Tống Tuân không biết phải làm sao mới cứu được Tống Lập Ngôn. Hắn đã ném vài pháp trận lên Mạnh Bà kính nhưng vẫn không có tác dụng gì, thậm chí hắn còn bắt đầu tuyệt vọng.

Nhưng sau khi uể oải, hắn lại thấy ngoài cửa thoáng có bóng người. Có lẽ là hạ nhân trong phủ đi ngang qua chăng? Tống Tuân lắc đầu không để ý tới, tiếp tục uể oải. Nhưng không bao lâu sau bóng người kia lại lung lay quay lại, còn cố ý bước chậm hơn.

Nhận thấy không đúng, Tống Tuân nhảy ra ngoài tóm lấy người nọ quát: “Bọn đạo chích phương nào?”

Bước chân La An Hà ngừng lại, hắn xoay đầu dùng thần sắc phức tạp nhìn Tống Tuân.

“La đại nhân?” Tống Tuân ngẩn người, sau đó nhíu mày hỏi, “Sao ngài không đi Kỳ Đấu Sơn? Bên kia đều đánh nhau thành một đoàn rồi, cực kỳ cần chi viện.”

La An Hà tức giận hất tay hắn ra nói: “Triệu Thanh Hoài thân là Chưởng Tư nhưng hành sự xúc động, khó có thể khiến người khác phục. Lúc này hỗn chiến với mấy đại yêu tộc thì Thượng Thanh Tư làm gì có được chỗ tốt nào? Ông ta vẫn luôn khinh thường không cho ta nhập vào làm môn hạ của ông ta thì vì sao ta phải một hai đi theo ông ta làm việc xấu chứ?”

Sao có thể nói thế chứ? Tống Tuân thực giận dữ, hắn biết La An Hà vẫn luôn ghi hận chuyện đệ tử dòng chính, nhưng không phải cuối cùng bọn họ đều chung kẻ địch sao, làm gì có chuyện ngồi bàng quan không để ý đến cái gì? Lui ra phía sau hai bước, Tống Tuân cũng không tính dây dưa nhiều với hắn mà muốn tìm cách cứu chủ tử ra trước thì hơn.

Nhưng hắn vừa về phòng thì La An Hà cũng đi theo vào.

“La đại nhân còn có gì cần chỉ giáo?” Tống Tuân khó hiểu.

Trên khuôn mặt râu quai nón của hắn chớp mắt hiện lên xấu hổ, La An Hà ho khan một tiếng, hàm hồ hỏi: “Tống Lập Ngôn bị nhốt vào trong gương đúng không?”

Tống Tuân thấy ánh mắt hắn thì lập tức cảnh giác, tay cũng cầm chuôi kiếm.

“Ngươi khẩn trương cái gì, ta cũng chỉ là hỏi một chút.” La An Hà có chút không được tự nhiên hừ một cái nói, “Nếu thật là gương này gây họa thì ta sẽ đại phát từ bi cứu hắn một lần.”

Tống Tuân cảm thấy mình có lẽ nghe nhầm rồi nhưng La An Hà lại giống như nói thật mà đi về phía Mạnh Bà kính. Tay hắn hóa ra bạch quang, ấn lên một viên đá quý màu đỏ khảm phía sau gương.

Nếu nói hắn đại phát từ bi thì không có khả năng, hắn ra tay cứu giúp chẳng qua là để chuộc lỗi hắn đã phạm phải. Nếu không phải hắn bị Bùi Hiến Phú mê hoặc đem gương này để ở Thiên Thu Lâu thì Tống Lập Ngôn cũng không đến mức bị nhốt ở bên trong không ra được. La An Hà cho dù ích kỷ keo kiệt nhưng vẫn còn chút lương tâm.

Lúc Tống Lập Ngôn cho người đưa cái gương về hắn đã nghe nói, hơn nữa Bùi Hiến Phú đột nhiên biến mất, kỳ thật trong lòng hắn cũng có dự cảm gương này sẽ xảy ra chuyện. Nhưng hắn thật sự quá thích Tống Lập Ngôn, cũng chỉ tức giận mà không nhắc nhở. Hắn cho rằng nếu trúng kế thì chỉ do Tống Lập Ngôn ngốc, ai biết được trong lâu lại có vấn đề? Làm sao mà trùng hợp tới mức vài người đều bị nhốt vào Mạnh Bà kính này rồi lại đều được thả ra sau đó vừa lúc thấy được kẻ thù kiếp trước của mình chứ?

Đến lúc thật sự xảy ra chuyện, La An Hà ngủ cũng ngủ không an ổn, nghĩ ngợi một hồi vẫn đi tới đây.

Người ở bên trong Mạnh Bà kính rất khó xông ra, cho nên lần trước cũng là hắn nghe Bùi Hiến Phú nói mới rót khí vào viên bảo thạch này và thả mấy phàm nhân kia ra. Hắn còn tin lời Bùi Hiến Phú nói và cho rằng đây là kính chiếu yêu, ai ngờ còn có chút tà đạo này.

Mặt kính sáng lên, trong phòng đột nhiên nổi lên cuồng phong, thổi xa mành bay lả tả. La An Hà hâm mộ mà nhìn bạch khí bay khắp nơi, những cái đó đều là của Tống Lập Ngôn, cường đại đến kỳ cục. Ảnh ảo loang lổ, sau một nén nhang, rốt cuộc cũng có người bước ra từ mặt kính, bóng dáng hơi hoảng loạn.

“Chủ tử!” Tống Tuân vui vẻ, lập tức tiến lên đón lấy hắn. Nhưng mới vừa dựa sát lại hắn đã cứng người tại chỗ.

Tống Lập Ngôn quay đầu, mặt mày như cũ, không có gì thay đổi. Nhưng Tống Tuân lại cảm thấy hắn có chỗ nào đó khác khác, hơi thở quanh người không phải khí của hắn mà bình tĩnh nhưng biển rộng sông dài, thiên địa rộng lớn khiến Tống Tuân không dám duỗi tay ra mạo phạm.

“Lâu chưởng quầy đâu?” Tống Lập Ngôn đứng vững vàng, ánh mắt quét về bốn phía. Trong phòng chỉ có Tống Tuân, cửa sổ bên cạnh mở ra, La An Hà đã đi rồi.

“Lâu…… Lâu chưởng quầy ở Kỳ Đấu Sơn.” Tống Tuân lẩm bẩm đáp.

Tống Lập Ngôn gật đầu, đến ngàn dặm phù cũng không đốt đã biến mất để lại mình Tống Tuân một người ngơ ngác đứng tại chỗ, không kịp phản ứng lại.

……

Kỳ Đấu Sơn có gió thổi mát lạnh, mùi máu nồng đậm cũng bị thổi đi mang đến mùi hương cây cỏ. Tống Lập Ngôn ôm người trong ngực, một tay rút Giải Trĩ Kiếm, bổ vỡ pháp trận trong vòng ba trượng. Vụn sáng bay qua hai người, chiếu vào ánh mắt bọn họ sáng lấp lánh. Hắn thở dài một tiếng, lòng bàn tay vuốt ve vai nàng nói: “Hồ ly lớn thế này rồi còn khóc lóc.”

Lâu Tự Ngọc khụt khịt, tay túm lấy ống tay áo hắn nắm chặt nói: “Ngài……”

“Không phải rất nhớ ta sao?” Hắn cười khẽ, “Sao ta lại thấy ngươi ôm người khác vui vẻ thế nhỉ?”

Hắn hơi nhìn qua thiếu niên tái nhợt gầy yếu bên cạnh, tóc đen phất qua che vẻ mặt của hắn nhưng trong tay hắn còn cầm một mảnh vải xé xuống từ áo nàng. Chiến hỏa bay tán loạn, đây không phải lúc nói chuyện nhi nữ tình trường nhưng hắn thật sự cảm thấy cảnh này không vừa mắt tẹo nào.

Hồn phách đời này của hắn quả nhiên chính là một sợi chí tình chí nghĩa nhất trên người của người nọ. Một khi nó lên làm chủ thì thứ lúc trước giấu cực kỹ cũng cứ thế phơi bày ra.

Nhưng Lâu Tự Ngọc cũng không phối hợp với tâm tình của hắn, thậm chí không để ý đến những lời hắn nói mà chỉ túm lấy ống tay áo hắn, đỏ mắt hỏi: “Ngài nhớ hết rồi phải không?”

Đi một chuyến vào Mạnh Bà kính giúp hắn nhớ lại mọi chuyện, bao gồm của chuyện Tống Thừa Lâm dùng hồn phách phong ấn Yêu Thần. Hắn rốt cuộc cũng hiểu vì sao Triệu Thanh Hoài lại đổ cho nàng hại chết Tống Thanh Huyền. Kỳ thật không phải, nàng chẳng qua chỉ để Tống Thanh Huyền nhớ tới quá khứ, còn người lựa chọn dùng cấm thuật là Tống Thanh Huyền, nàng không sai.

Nhưng người trước mặt hỏi hắn bằng giọng sợ hãi, cả người nàng đều run lên, trong mát là hơi nước mỏng manh giống như có thể rơi xuống bất kỳ lúc nào. Hắn nhìn thấy thế thì trong lòng mềm nhũn, cũng không dám đáp lời.

Có điều dù hắn không đáp thì Lâu Tự Ngọc cũng biết. Nàng duỗi tay cầm ống tay áo hắn, nhẹ nhàng chạm vào cái chuông kia khiến nó vang lên đinh đang. Nàng nghẹn ngào, nhớ tới rất nhiều chén canh gà khó uống, nhớ tới thịt khô thơm ngào ngạt của nhà hàng xớm, cũng nhớ tới thi thể lạnh băng nằm trong vũng máu của hắn.

Nàng chậm rãi ngồi xổm xuống, gào khóc: “Ta không muốn chờ ngài nữa đâu, nếu ngài còn dám dùng cấm thuật đó nữa, nếu ngài còn dám……”

“Thực xin lỗi.” Tống Lập Ngôn nhíu mày, muốn kéo nàng đứng lên nhưng lại không biết làm thế nào. Hắn biết ba chữ này quả thật quá mỏng manh so với 1000 năm, nhưng ngoại trừ cái này hắn không biết nên nói cái gì nữa mới tốt. Mặc kệ là một ngàn năm trước hay một ngàn năm sau hắn đều cực kỳ sợ hãi khi nàng khóc. Nhưng hắn còn phải làm rất nhiều việc, đến cơ hội trấn an nàng một cách tử tế cũng không có.