Hoàng thượng rời khỏi Hàng Châu khởi giá về kinh, lần này xuất kinh, đã trải qua gần nửa năm. Khi xuất kinh thành Bắc Kinh vừa mới nổi gió, khi hồi kinh thì hoa nở đầy thành, liễu xanh rậm rạp.
Trên đường đi Chính Đức Hoàng Đế không tiếp tục dừng lại, đại quân lên đường rất nhanh, do thám quân dịch không ngừng qua lại giữa Kinh sư và nơi ở của Hoàng đế, truyền đạt đủ mọi tin tức.
Đại quân lên bờ ở Đức Châu, đổi sang đi đường bộ, khi trong thành Bắc Kinh đã chuẩn bị xong mọi thứ nghênh đón thiên tử đại thắng trở về, Hoàng đế lại đột nhiên thả chậm tốc độ hành quân, làm cho trong kinh choáng váng đầu óc, căn bản không thể nào đoán được trước mắt Hoàng đế đến nơi nào rồi, cho dù là biết y đã đến đâu rồi cũng không có một tốc độ bình quân nào để tính xem còn bao lâu nữa thì y đến kinh.
Ngày hai mươi sáu tháng ba, Chính Đức Hoàng Đế đến Thông Châu, sau đó truyền ý chỉ, đại quân trú tại Thông Châu, không tiến thêm bước nào. Chính Đức Hoàng Đế không tiếp tục ngồi thiền nhập định với Thiên Sư, Dương Lăng cũng xác xơ không thể nào phong hoa tuyết nguyệt được nữa. Tri phủ Thông Châu kinh ngạc phát hiện, Thông Châu nho nhỏ không biết từ đâu mà đột nhiên xuất hiện nhiều phiên tử Xưởng Vệ, Cẩm Y Vệ như vậy, bọn họ ra ra vào vào nơi ở của Hoàng đế, đi lại như kiến.
Chính Đức Hoàng Đế muốn tiến hành đợt thanh trừ lớn. Xem xét danh sách lấy được từ chỗ thế tử Ninh Vương, quan viên trong kinh nắm giữ chức vị quan trọng, trong tay nắm trọng binh mà vẫn kiên trì trung thành với Ninh Vương cũng không nhiều, nhưng Chính Đức Hoàng Đế cũng không biết danh sách này có phải đã ghi lại toàn bộ người có cấu kết với Ninh Vương hay không.
Càng quan trọng hơn là, những người này, có một số là Cẩm Y Vệ nhậm chức trong cung xưa nay, có một số là Thái giám quản sự của Ti Lễ Giám, vậy thì có ai có cùng chức vụ địa vị như bọn họ, hơn nữa thân phận càng bí mật hơn, càng trung thành với Ninh Vương hay không? Những người này không cần nắm thiên quân vạn mã trong tay, bọn họ chỉ cần ba thước vải, một ly rượu độc thì có thể đưa người ta vào chỗ chết một cách vô thanh vô tức.
Tiến hành đại thanh trừ ở Kinh thành quá nguy hiểm, vừa triển khai hành động thì khó đảm bảo sẽ không có người bí quá hóa liều. Kế hoạch của Dương Lăng chính là để y điều khiển cục diện chính trị ở một nơi cách Kinh thành không xa này, trong điều kiện tiên quyết an toàn tuyệt đối mà xử lý sạch những người có câu kết với Ninh Vương, đồng thời hoàn thành ngửa bài lần nữa với các quan viên quân chính quan trọng ở các phủ đạo.
Cách cung cấm chỉ một canh giờ, phủ Đô Đốc Trung quân nổ vang trống trận, Đô Đốc tả hữu của phủ Đô Đốc Ngũ quân trái, phải, trước, sau, Đồng Tri Đô Đốc, đám Đô Đốc Thiêm Sự vân vân nghe được tin tức thì vội vàng chạy đến.
Định Quốc Công Từ Quang Tộ mãng bào đai ngọc, ngồi ngay ngắn trên đại sảnh Trung quân, Từ Quốc Công sắc mặt nặng nề, một bộ râu đen, trên mặt đằng đằng sát khí, vẻ mặt không giận mà uy, bên trái ông ta, một người cầm Thượng Phương bảo kiếm, bên phải, một người cầm thánh chỉ Hoàng đế, trong giá gỗ sơn son trên thư án trước người cắm ngay ngắn một ống Kim phê lệnh tiễn.
Tu hú chiếm tổ chim khách, tả hữu Đại Đô Đốc của phủ Đô Đốc Trung quân cũng mờ mịt đứng một bên, rất rõ ràng là bọn họ cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
-Nghiệm Hổ phù Kim phê lệnh tiễn!
Quan Đoạn sự trung quân phủ Đô Đốc Ngũ quân lập tức tiến lên kiểm tra Hổ phù lệnh tiễn, xác nhận không sai, đều cất cao giọng nói: -Lệnh tiễn ứng phù, không sai!
-Tuyên chỉ dụ!
Trong đại sảnh chợt rối rít quỳ xuống cả, tất cả đều là quan võ cấp cao nhất nhị tam phẩm.
-Phụng thượng dụ, phủ Đô Đốc Ngũ quân tạm thời xáp nhập thành phủ Đại Đô Đốc, do Định Quốc Công Từ Quang Tộ trấn thủ chỉ huy. Quan trưởng phủ Đô Đốc Ngũ quân đồng loạt giao binh phù ấn tín ra, đợi Đại Đô Đốc Từ Quang Tộ chỉ huy điều khiển, không được sai sót!
Đám Đô Đốc, Thiêm Sự của phủ Đô Đốc Ngũ quân đều thất sắc, Hoàng đế đột nhiên cướp đoạt binh quyền, trong kinh tất đã xảy ra chuyện lớn.
Khắp nơi, thân binh của Từ Quốc Công tay đè chuôi đao, sát khí đằng đằng, nhưng nếu có ai lên tiếng thì sẽ lập tức biến thành quỷ dưới đao, các Đô Đốc dưới sự giám sát nghiêm mật của Từ Quốc Công đều ngoan ngoãn giao binh phù ấn tín ra, sau đó Từ Quốc Công lập tức ban quân lệnh:
-Thừa Trị Túc Vệ lập tức thay quân xuất cung, do Ngự Mã Giám Đằng Tương Tả Vệ, Đằng Tương Hữu Vệ, Vũ Tương Tả Vệ, Vũ Tương Hữu Vệ tiếp nhận phòng thủ thành cung. Bốn đại doanh Phấn Vũ, Diệu Vũ, Luyện Vũ, Hiển Vũ tiến vào thành tiến hành thay quân với Cửu Môn Phòng Quân. Bốn doanh Cảm Dũng, Quả Dũng, Hiệu Dũng, Cổ Dũng lập tức đổi nơi trú đóng với bốn doanh Lập Uy, Thân Uy, Dương Uy, Chấn Uy. Lập tức thi hành mệnh lệnh, kẻ làm lỡ thời cơ giết không tha!
Mười sáu Lệnh tiễn và Khám hợp điều binh ký tên đóng ấn tín của các bộ Đô Đốc được ban ra, binh lính truyền tin liền đuổi ngựa điên cuồng trong Kinh sư, sắc trời gần hoàng hôn, chín thành Kinh sư lại đột nhiên căng thẳng, người ra vào cổng thành đa số cưỡi ngựa ngồi kiệu, cảnh tượng vội vã.
Cùng lúc đó, Binh Bộ Lục Hoàn cũng đột nhiên nổi trống tụ tướng, triệu tập toàn bộ chư tướng trong kinh đến tuyên đọc Thánh dụ, sau đó chọn ra hơn hai mươi tướng lĩnh công huân tán chức lập tức đi theo Trương Vĩnh và mười hai tướng lĩnh cao cấp các đoàn doanh chuyển giao binh quyền. Thần Cơ Doanh do Vũ Định Hầu Quách Huân trực tiếp chưởng quản tiến vào Kinh thành, Ngũ Thiên Doanh, Tam Thiên Doanh di chuyển trú quân ở trái phải Kinh sư.
Thủ lĩnh Ti Lễ Giám đã bí mật về kinh Đỗ Phủ dưới sự phối hợp vũ lực của Đại tướng quân Hứa Thái, thay đổi toàn bộ thái giám Giám Thương Sứ của mười hai đoàn doanh, những nha môn nội ti quan trọng như Ti Lễ Giám, Thượng Bảo Giám do nhân mã của Hứa Thái canh gác, đồng thời Ngoại tứ gia quân làm lực lượng cơ động phòng ngự không cố định duy nhất, cũng di chuyển sang trú đóng dưới thành Bắc Kinh, đao rời vỏ, cung lên dây, sát khí nghiêm nghị.
Theo sự truyền đạt của các lộ tướng quân ở các nha môn, chỉ thấy từng lộ từng lộ binh mã ra vào như nước trong cung ngoài cung, trong thành ngoài thành, người hô ngựa hí, đèn lồng bó đuốc kéo dài như rồng, dân chúng khắp thành đều kinh hoàng thất thố, không biết điều động quân sự quy mô lớn như vậy là đã xảy ra chuyện gì rồi.
Nội Xưởng Ngô Kiệt, Tây Xưởng Miêu Quỳ phái ra rất nhiều Đáng Đầu, Thiên Hộ, dẫn theo các do thám đến Ti Lễ Giám, Đông Xưởng, Cẩm Y Vệ dẫn độ một đám thái giám quản sự, Cẩm Y Vệ Đồng Tri, Thiêm Sự và Đáng Đầu, Thiên Hộ, Thiếp Hình Quan của Đông Xưởng, đồng thời trước cửa đám quan viên quan trọng của Lục Bộ Cửu Khanh đều xuất hiện bóng dáng của do thám đặc vụ, là giám sát, cũng là bảo vệ, tóm lại, không được ra vào.
Rạng sáng ngày thứ hai, khi tia nắng đầu tiên từ phương đông chiếu rọi lên Tử Cấm Thành, lại có một đám quan viên trong triều do Tuần Sát Ngự Sử Giang Tây Đạo dẫn đầu chia nhau bị cưỡng chế tạm nghỉ, phê bắt.
Quan viên văn võ thấp thỏm bất an bị triệu tập đến trước Hoàng cung, ba Đại học sĩ ra mặt tuyên đọc một Thánh chỉ kỳ lạ đối với các đại thần đang kinh hoàng không ngớt. Đương khi các quan viên văn võ nhìn thấy ba Đại học sĩ đứng trước tiên thì biết Dương Đình Hòa cũng bị liên lụy, chỉ e là tiền đồ đã hỏng rồi.
Ba Đại học sĩ Nội Các do Tiêu Phương kinh nghiệm dày dạn nhất, nhưng trước mắt trên thực tế đệ nhất Thủ Phụ đã trở thành Dương Đình Hòa rồi, do tuổi tác đã quá lớn, Tiêu Phương cũng đã dần lui ra sau màn rồi. Lần trước Hoàng đế thi hành cải cách mới, trong triều do Dương Đình Hòa chủ trì, mà Tiêu Phương thân là Các Lão kinh nghiệm dày dạn nhất lại tạ cố trấn an địa phương mà rời khỏi Kinh thành, chính là hướng gió nổi lên phía Dương Đình Hòa.
Nhưng mà bây giờ lại do lão Tiêu Phương tuyên đọc ý chỉ quan trọng như vậy, Đại học sĩ Lương Trữ đứng ngay phía sau, còn Dương Đình Hòa lại ở cuối cùng, cho dù đây chỉ là chỗ đứng trong trường hợp công khai, nhưng trong quan trường lại là điềm báo rất vi diệu, đủ để những người lõi đời lăn lộn nhiều năm chốn quan trường này nhận được rất nhiều tin tức về sự biến động nhân sự.
Càng khiến bọn họ kinh hãi chính là nội dung trong ý chỉ làm người ta không sao tưởng tượng được, cho dù đã biết từ lâu rằng suy nghĩ xưa nay của vị Hoàng thượng này luôn thiên mã hành không như vậy, nhưng cũng khó tưởng tượng được y sẽ ban ra một ý chỉ như vậy. Tiêu Phương đọc từng câu từng chữ một cách rành mạch:
-Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: lệnh cho Ngũ Phủ, Lục Bộ, Đô Sát Viện, Thông Chính Ti, Đại Lý Tự, Hồng Lư Tự, Cẩm Y Vệ, Lục Khoa, Thập tam Đạo, mỗi nha môn chỉ để lại một viên phó quan trong kinh, những người còn lại cùng với Nội Các, Hoàng thân, Công hầu, Phò mã, Bá tước đều đến hành cung!
Ý chỉ này vừa ban ra, trước cửa các nha môn thành Bắc KInh chỉ để lại một nhân vật thứ hai để xử lý các sự vụ hàng ngày, những quan viên còn lại, cộng thêm hoàng thân quốc thích, công thần huân khanh, đặc vụ thủ lĩnh vân vân đều phải xuất ra toàn lực, chạy đến Thông Châu triều kiến thiên tử, trung khu chính trị của thiên hạ lập tức từ Bắc Kinh biến thành Thông Châu rồi.
Tuyên ý chỉ xong, dư luận ồn ào, các quan viên nghi hoặc không thôi, nghị luận không ngớt. Vẻ mặt của ba Đại học sĩ bọn Tiêu Phương đều trầm như nước, đứng thẳng trên đó không nói một câu, chỉ nghe tiếng nghị luận của văn võ bá quan trước Ngọ Môn càng ngày càng cao, cuối cùng có người giận dữ hô to: -Đây là âm mưu! Hoàng thượng sao lại ra mệnh lệnh như vậy? Nhất định là âm mưu!
-Không sai! Lần này nhất định có người cưỡng ép thiên tử, muốn dụvăn võ cả triều và hoàng thân quốc thích chạy đến Thông Châu để một lưới bắt hết. Tiêu Các lão, không thể mắc mưu được nha!
Người trầm ổn một chút thì nói chuyện vẫn ôn hòa:
-Ba vị Đại học sĩ, Hoàng thượng không hồi kinh, lại muốn văn võ cả triều chạy đến Thông Châu, thật là chuyện lạ chưa có xưa nay. Năm xưa Vĩnh Lạc đại đế, Anh Tông Hoàng đế ngự giá thân chinh tái bắc cũng chưa từng mang theo nhiều quan viên như vậy, có cần phong lại ý chỉ, trả lại cho Hoàng thượng không?
Những người mặc y phục thị vệ bình thường xung quanh thật ra đã đổi thành phiên tử Tây Xưởng từ sớm rồi, những người này thờ ơ lạnh nhạt, những người đó ai sợ hãi kinh hoàng, ai nói năng kích động, biểu hiện của mỗi một văn võ trong triều đều được ghi tạc trong lòng.